Hắn không dám tin nhìn vòng lục lạc, không ngừng nhớ lại dáng vẻ của tiểu á thú nhân đã cứu hắn lúc trước, nhưng sao cũng không nhớ ra được…
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mọi thứ đều là hắn làm sai rồi.
Lai Ân… Lai Ân mới là ân nhân cứu mạng của hắn sao?
Trong đầu Khoa Thụy Ân trống rỗng và hỗn loạn.
“Không được, ta phải đi nói với lão tù trưởng đại nhân! Hiện tại Lai Ân đại nhân sắp kết hôn rồi, nếu lão tù trưởng biết được vòng lục lạc này tìm lại được rồi, nhất định sẽ rất vui vẻ!” Nhũ mẫu lại chẳng hề quan tâm tâm trạng của Khoa Thụy Ân nữa, cầm vòng lục lạc hết sức vui mừng báo cho lão tù trưởng.
Khoa Thụy Ân ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cách đó không xa, rất nhanh đã tuyền tới tiếng đối thoại của nhũ mẫu với lão tù trưởng: “Đại nhân, ngài nhìn đây có phải là vòng lục lạc mà phu nhân năm đó đưa cho Lai Ân đại nhân không? Tìm nhiều năm như vậy, chúng ta cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Không sai, không sai, chính là cái vòng này! Đây là đồ vật cuối cùng mà mẹ Lai Ân để lại cho nó, ta còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không tìm lại được nữa. Ngươi tìm thấy ở chỗ nào?” Lão tù trưởng tinh tế ngắm nghía chiếc vòng lục lạc, vô cùng kích động.
Nhũ mẫu nói: “Là Khoa Thụy Ân đại nhân tìm thấy…”
“Khoa Thụy Ân sao? Hắn tìm thấy ở đâu?” Lão tù trưởng phấn khởi vô cùng, cầm vòng lục lạc liền cùng nhũ mẫu đi ra từ trong phòng.
Hắn hết sức vui vẻ hỏi Khoa Thụy Ân: “Khoa Thụy Ân, vòng lục lạc này con tìm thấy ở đâu?”
Khoa Thụy Ân nhìn lão tù trưởng cầm vòng lục lạc hết sức phấn khởi mà hồn bay phách lạc không nói được câu nào.
Sau khi tìm khắp nơi cũng tìm không thấy ân nhân cứu mạng, vòng lục lạc này vẫn luôn được giữ lại bên người Khoa Thụy Ân, coi là bùa hộ thân mà cẩn thận mang theo.
Ngay cả về sau hắn vì nhận được sự yêu thích của Lai Ân, được lão tù trưởng nhận làm con nuôi vẫn mang theo vòng lục lạc này.
Chỉ có điều, hắn chỉ dám lén giấu vòng lục lạc đi, coi nó như một bí mật, giấu dưới đáy lòng không cho ai nhìn thấy, cũng không lấy ra trước mặt người khác nữa.
Vì vậy, trong nhà này chẳng có ai biết vòng lục lạc này ở trong tay hắn.
Mà hắn, cũng trùng hợp vì thế mà không biết chủ nhân vòng lục lạc này là Lai Ân…
“Khoa Thụy Ân…” Lão tù trưởng nghi hoặc nhìn về phía hắn, giống như không hiểu hắn vì sao không nói lời nào.
Bờ vai Khoa Thụy Ân bất giác trở nên run rẩy.
Trong lúc Khoa Thụy Ân thất thần, Hạ Tử Minh cùng Adam lại vui mừng nói cười tiến vào cửa: “Cha.”
“Lai Ân, con mau qua xem này! Khoa Thụy Ân ca ca của con tìm thấy cái gì này? Đây là vòng lục lạc mà mẹ con đưa cho con lúc con còn nhỏ, con còn nhớ không?” Lão tù trưởng vừa nhìn thấy hắn, lập tức vẻ mặt vui mừng vẫy tay hướng về phía bọn họ, ra hiệu cho bọn hắn đi tới xem vòng lục lạc.
Hạ Tử Minh cùng Adam lập tức tiến tới trước mặt lão tù trưởng, ngắm nghía vòng lục lạc, ríu rít nói chuyện.
Lão tù trưởng từ ái sờ đầu Hạ Tử Minh:”Vòng lục lạc này mất lúc con 4 tuổi đúng chứ? Đã mười mấy năm rồi, không ngờ vậy mà vẫn có thể tìm thấy được.”
“Cha, con nhớ cái này!” Hạ Tử Minh nhìn vòng lục lạc này, vui mừng đến hoa chân múa tay, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, nói: “Nó mất rồi, lúc mọi người đều đó tìm, con nhớ con gặp được một ca ca bẩn bẩn giống như chui từ trong đống rác ra, ca ca đó nằm im không động đậy trên đất, còn kêu đói với con… Con cầm rất nhiều rất nhiều đồ ngon cho hắn, còn cho hắn uống sữa bò nữa….”
Hắn hoa chân múa tay như thể thuận miệng kể lại câu chuyện theo trí nhớ, miêu tả sinh động như thật cho lão tù trưởng và Adam.
Lão tù trưởng cùng Adam vẻ mặt nuông chiều nhìn hắn, nghe những lời câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau của hắn, ai cũng không coi đó là thật.
Nhưng Khoa Thụy sau khi lơ đãng nghe thấy những lời này của hắn, lại run rẩy toàn thân…
Hình dáng tiểu á thú nhân năm đó mang sữa ngọt thơm cứu mạng hắn cùng tiểu á thú nhân tai mèo da trắng, đáng yêu được lão tù trưởng uy nghiêm dắt theo năm đó khi mà hắn đang hoảng hốt, căng thẳng cùng một đám cô nhỉ đợi lão tù trưởng chọn lựa trong nhất thời trùng khớp với nhau.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lai Ân đã cảm thấy tiểu á thú nhân này có vẻ ngoài thật xinh xắn, thật đáng yêu! Là một tiểu á thú được nâng niu từ bé, trắng hồng tựa phấn mịn màng tựa ngọc mà hắn thân là cô nhi chưa từng được thấy qua.
Về sau, hắn mới biết tiểu á thú trong trẻo, sáng mịn như ngọc lưu ly này vậy mà lại là một kẻ ngốc.
Lai Ân lại có thể là ân nhân cứu mạng của hắn!
Người mà hắn đau khổ tìm kiếm hoa ra sớm đã ở bên cạnh hắn rồi, thậm chí còn từng là bạn đời tương lai của hắn, rõ ràng mọi thứ đã được chú định rồi.
Nhưng, hắn lại không biết gì cả…
Đánh mất mối nhân duyên trời ban cho hắn, tự tay đẩy Lai Ân đi.
Nghĩ đến đây, Khoa Thụy Ân liền đau thấu lòng, ân hận vô cùng, suýt nôn ra máu. Nhưng hắn lại không làm được gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn người hắn yêu gần gũi, thân thiết với một thú nhân khác.
Khoa Thụy Ân không chịu buông tay, cũng không muốn buông tay, nhưng hiện tại hắn ngay cả tư cách hối hận cũng không có.
Hắn chỉ có thể trở mắt nhìn, nhìn ngày kết hôn của Adam và Lai dần đến gần.
Đêm trước ngày kết hôn của Lai Ân và Adam, Khoa Thụy Ân cuối cùng cũng phát điên… Hắn bắt cóc Lai Ân.
“Khoa Thụy Ân ca ca, trời tối rồi mà, ngươi sao không đưa ta về nhà đi? Cha ta và Adam ca ca đều sẽ lo lắng đấy.” Hạ Tử Minh hiểu rõ Khoa Thụy Ân lúc này có tâm trạng thế nào và đang có ý định gì, nhưng hắn lại vẫn diễn vẻ không hiểu gì, mắt thấy trời sắp tối, liền bắt đầu quậy.
Khoa Thụy Ân cực kỳ dịu dàng nắm tay hắn, đặt lên môi hôn, giống như tình nhân mà nỉ non: “Suỵt! Lai Ân ngoan, chúng ta không về nhà nữa, về sau Lai Ân cùng Khoa Thụy Ân ca ca sống bên nhau, được không?”
Hắn hiện tại đã chẳng cần gì nữa.
Vị trí tù trưởng Adam có thể lấy, mọi thứ hắn có được đều có thể lấy đi.
Chỉ cần Lai Ân là của hắn, thế là đủ.
“Vì sao phải cùng Khoa Thụy Ân ca ca sống bên nhau? Cha ta và Adam ca ca đâu? Về sau ta không gặp được bọn họ nữa sao?” Hạ Tử Minh mở to đôi mắt đen láy, giống như sắp khóc đến nơi.
Khoa Thụy Ân sờ lên mái tóc mềm mại của hắn, thỏa mãn nói: “Không có cha cũng không có Adam. Chỉ có đệ và Khoa Thụy Ân ca ca, chỉ có hai người chúng ta, về sau Khoa Thụy Ân ca ca sẽ ở bên đệ mỗi ngày, chăm sóc đệ một đời một kiếp, làm thú nhân của đệ. Có được không? Đệ không phải từng nói đệ thích Khoa Thụy Ân ca ca nhất sao?”
Mọi chuyện Adam có thể làm, hắn cũng có thể làm.
Hắn không tin, không tin hắn kém Adam, không đoạt lại được Lai Ân.
“Ta không, ta không muốn Khoa Thụy Ân ca ca làm thú nhân của ta! Ta muốn Adam ca ca, ta muốn về nhà, ta muốn Adam ca ca làm thú nhân của ta, ta muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Adam ca ca!” Khoa Thụy Ân vốn tưởng rằng Lai Ân sẽ cực kỳ dễ dụ, không ngờ Hạ Tử Minh nghe thấy lời hắn nói xong, lại cực kỳ hoảng sợ lập tức quấy khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hắn không chấp nhận những ngày không có lão tù trưởng, không có Adam.
Hắn không muốn ở bên Khoa Thụy Ân.
Khoa Thụy Ân nghe hắn nói thế, nét mặt lập tức biến đổi, nhưng nghĩ tới Lai Ân là một kẻ ngốc chẳng hiểu gì, liền bình thường trở lại, nhẫn nại, nói: “Đệ can bản không hiểu cái gì gọi là làm thú nhân của đệ, cái gì gọi là vĩnh viễn ở bên nhau! Đệ trước đây từng nói, đệ thích nhất là Khoa Thụy Ân ca ca, duyên phận của chúng ta sớm đã được chú định từ nhỏ rồi… Đệ hiện giờ chỉ là bị Adam mê hoặc mà thôi, về sau Khoa Thụy Ân ca ca ở bên đệ mỗi ngày, đệ sẽ không nhớ đến hắn ta nữa.”
Thứ không thuộc về hắn, hắn có thể trả lại, nhưng thứ thuộc về hắn, hắn nhất định mang theo!
Lai Ân là của hắn, dù cho Lai Ân không hiểu thứ gì, hắn cũng muốn Lai Ân vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
“Nào, Lai Ân ngoan! Thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta ăn thôi.” Khoa Thụy Ân dùng tới vạn phần kiên nhẫn của bản thân, bưng lên bữa cơm tối phong phú đến bên cạnh Hạ Tử Minh, cầm lấy cái thìa múc lên một thìa định đút cho Hạ Tử Minh.
Không ngờ, Hạ Tử Minh lại dùng thái độ quyết liệt, trực tiếp hất đổ bát cơm: “Ta không ăn! Ta không ăn! Ta muốn về nhà! Ta muốn cha, ta muốn Adam ca ca, ngươi là người xấu! Là người xấu!”
Vẻ mặt Khoa Thụy Ân tức thì biến xanh.
“Người là người xấu, ngươi là người xấu…” Hạ Tử minh vẫn không nghe không tuân quấy khóc.
Khoa Thụy Ân nhìn đống bừa bãi trên mặt đất, đô ăn rải đầy đất, bắt lấy tay hắn, liền hung ác nói: “Không có Adam ca ca đâu, cũng không có cha đâu. Đệ sau này chỉ có ta.”
Hạ Tử Minh nhìn dáng vẻ đáng sợ của hắn, trực tiếp bị hắn dọa cho khóc thành tiếng: “Hu hu hu, ngươi là người xấu! Là người xấu! Ta muốn về nhà, muốn về nhà!”
Hắn bây giờ ngay ca một tiếng ca ca cũng không chịu gọi Khoa Thụy Ân nữa.
Khoa Thụy Ân nhìn Hạ Tử Minh quấy khóc không ngừng, khóc thút thít, còn cảm thấy tuyệt vọng, còn muốn khóc hơn, hắn yêu Lai Ân như vậy, nhưng Lai Ân lại sợ hắn như thế.
Trong lúc tuyệt vọng, Khoa Thụy Ân lập tức sinh ra một suy nghĩ xấu xa.
Đó chính là hắn phải chiếm hữu Lai Ân, làm cho Lai Ân thành của hắn, dù có chê bai, ghét bỏ hắn đi nữa, thì một đời cũng chỉ đành buộc phải ở bên hắn, sẽ không rời xa hắn nữa.
Ôm lấy suy nghĩ như vậy, Khoa Thụy Ân lập tức bổ nhào về phía Hạ Tử Minh, đè hắn xuống dưới: “Đệ đã không chịu sống chung hòa hợp với ta, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy bây giờ ta cũng chỉ đành biến đệ thành của ta thôi.”
Hắn không thể không có Lai Ân.
Vì khiến cho Lai Ân ở lại bên cạnh hắn, dù cho có sai, hắn cũng phải sai đến cuối, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn Lai Ân thuộc về hắn.
Hắn biết Lai Ân cái gì cũng không hiểu, nhưng không sao, chỉ muốn Lai Ân thuộc về hắn, vĩnh viễn không rời hắn là được.
Hạ Tử Minh bị hắn đè đến đau xương sườn, theo bản năng cảm thấy được nguy hiểm, kiệt lực tránh thoát, bắt đầu gào khóc: “Đừng! Đừng mà! Ta không muốn! Ta muốn Adam ca ca, ta không muốn người, ngươi là người xấu! Ta ghét ngươi!”
Khoa Thụy Ân hôn loạn, sờ loạn lên người của hắn.
Hạ Tử Minh lại tay đấm chân đá hắn, thậm chí còn cắn môi hắn đến chảy máu.
Ngoài miệng chảy máu không ngừng nhưng không làm cho Khoa Thụy Ân khắc chế được dục vọng của chính mình, trái lại còn khiến hắn càng trở nên điên loạn hơn, hắn liền hung hăng đè chặt Hạ tử Minh, trực tiếp giơ tay lên xé rách quần áo trên người hai người.
Hạ Tử Minh ở phía dưới người hắn cố gắng tránh thoát, dường như sắp hoàn toàn mất đi sức lực. Trong lúc tuyệt vọng, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến một tiếng sư tử gầm!