Hạ Tử Minh lại hung hăng chộp lấy cổ áo hắn, trong mắt hằn lên tơ máu, từng chút, từng chút một giúp hắn nhớ lại chuyện hắn là tên quái dị máu lạnh đến thế nào: “Mày thực sự lương thiện à? Giống như hình tượng thanh niên năm tốt mà mày thể hiện trước mặt người đời á? Tao thấy không phải đâu, còn nhớ năm 14 tuổi không? Năm đó, lúc tao dẫn một đám côn đồ trong trường học ức hiếp một thằng đần xúc phạm tao, không phải mày chỉ đứng ở bên cạnh ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng có lấy một chút đồng cảm nào hay sao?”
“Mày lúc đó đang làm gì? Là đang cân nhắc thiệt hơn, bình tĩnh phân tích phải chứ? Tuy sau đó mày giúp thằng đấy, đổi lấy sự cảm động đến trơi lệ của người đó đối với mày, nhưng tao có thể khẳng định ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy thằng kia bị bọn tao đánh, mắt mày rất lạnh lùng, chẳng có lấy một chút đồng tình.” Hắn cười khẽ.
Vẻ mặt Lâu Thăng thờ ơ, mặc cho Hạ Tử Minh kéo cổ áo mình.
Trong lòng lại chưa từng nghĩ đến, một thằng ngố như Chu Chi Minh lại có thể là người thực sự biết được bí mật của hắn.
“Còn có, còn có em gái của mày, có một lần tan học vui vẻ phấn khởi chạy đến tìm mày để mày hướng dẫn làm bài tập cho nó, tao rõ ràng đã nhìn thấy trong mắt mày xuất hiện vẻ ghét bỏ và hời hợt theo phản xạ có điều kiện, chỉ là vừa cúi đầu một cái đã biến thành yêu thương và chiều chuộng… Kỹ năng diễn xuất của mày tốt thật đấy, trực tiếp khiến người khác bái phục.” Hạ Tử Minh nói ra từng câu, từng chữ: “Đối với người nhà mà còn như thế, đối với đứa em gái tin tưởng, ngưỡng mộ mày mà còn như thế, người như mày căn bản trời sinh không có tình, chỉ là đang làm ra vẻ như người bình thường mà thôi.”
Hạ Tử Minh chỉ tay vào Lâu Thăng lại cười khẽ: “Từ nhỏ đến lớn, tuy trong lòng mày có thể luôn cảm hấy tao là thằng ngu, nhưng chuyện mày không để lại dấu vết, khiến người ta không tìm thấy chứng cứ gì, rất đúng mực, cũng rất có khí phách đạp lên tao để leo lên, đạp lên bãi bùn là tao này để làm nổi bật lên sự xuất sắc của mày cũng không phải lần một lần hai nữa rồi… Tao cũng không phải là hoàn toàn không nhìn ra được… Chuyện mày mượn thân phận là con trai vệ sĩ của ba tao, là bạn từ bé của tao để kết giao trong phạm vi quan hệ của nhà tao, khiến người ta tán thưởng mày, kích thích lòng yêu mến người tài, muốn làm Bá Lạc của mày*, kỳ thực đang mở rộng mạng lưới giao thiệp của bản thân, tao cũng không phải không nhìn ra được…
*Bá Lạc: Là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể. (trích nguyên văn từ QT)
“Bây giờ mày tuy rất đúng mực, có khí chất cự tuyệt sự giúp đỡ của đám người đó vì gia cảnh khó khăn, nhưng tao biết, kiểu người có dã tâm như mày khẳng định sẽ muốn tự mình ra khơi xây dựng cơ đồ, đến sau này mạng lưới giao thiếp đó đều sẽ là trợ lực của mày… Dạng con cái thế gia như tao và Phương Vũ thì là cái đinh gì? Ừm, so sánh với mày, bọn tao đều là cậu bé ngây thơ* mà thôi.” Hạ Tử Minh nói: “Mỗi một chuyện mày làm, kết bạn với mỗi một người đều là có mục đích cả, tương lai có thể sử dụng được.”
Hạ Tử Minh suy nghĩ kỹ rồi, nếu muốn chiếm lấy một vị trí nhỏ nhoi trong lòng một người lãnh cảm như Lâu Thăng thì phải là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng hắn.
Mà đối với loại người nhìn thấu được người khác, nhưng lại chẳng để một thứ gì trong lòng như Lâu Thăng mà nói—-
Người đặc biệt nhất có thể chính là người hiểu hắn nhất.
Hắn hiểu người khác, đeo lên chiếc mặt nạ khiến người khác thích hắn, tán thưởng hắn, nhưng từ trước tới nay chưa từng biểu lộ ra con người thật của hắn trước mặt người khác.
“Lâu Thăng, tao thừa nhận mày đúng là rất ưu tú, rất xuất sắc, trời sinh chính là người làm việc lớn. Là người mà một cậu ấm tư chất bình thường như tao không thể bắt kịp.” Hạ Tử Minh buông cổ áo hắn ra, cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn: “Nhưng mày biết vì sao từ trước tới nay tao cứ luôn ghét mày không?”
Lâu Thăng vẫn không ngúc nhích, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng lại không thể ngờ được lớp ngụy trang mà hắn tự cho là hoàn mỹ, không ai có thể phá vỡ lại có người có thể nhìn ra được.
Mà người đó, lại còn là Chu Chi Minh.
Hắn buông mắt xuống nhìn Chu Chi Minh, trong lòng đột nhiên nảy sinh chút hứt thú với người này.
“Người xuất sắc hơn tao trên đời này nhiều lắm, nếu tao muốn ghen tị, ghét ai chẳng được? Tao ghét mày, là vì con người mày không có tim, cho tao cảm giác giống như một con rắn độc, làm cho người khác dựng hết cả tóc gáy… Dù lúc nhỏ mày vẫn lộ ra sơ hở trước mặt tao, khiến tao cảm thấy mày nguy hiểm, bây giờ đã hoàn toàn không nhìn ra được cái không ổn ấy nữa rồi, nhưng tao lại cảm thấy mày càng đáng sợ hơn rồi.” Hạ Tử Minh trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục diễn: “Mà điều đáng buồn là, ngoài tao ra thì tất cả mọi người đều bị cái mặt nạ của mày lừa rồi, tin tưởng mày, có hảo cảm với mày… Tất cả mọi người xung quanh tao, người tao để ý…”
“Mà cho dù tao nói với bọn họ, họ cũng sẽ không tin tao, chỉ cho rằng một cậu ấm vô tích sự như tao đang ghen tị với mày mà thôi.” Hạ Tử Minh cười nhưng nước mắt lại rơi.
Gien của Lâu Thăng thật sự là được di truyền từ ba Chu, quả thực là quá giống ba Chu rồi, thậm chí là chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu như mẹ Lâu không tráo con, Lâu Thăng và ba Chu rất có thể sẽ trở thành một cặp cha con ăn ý với nhau, lạnh lùng với nhau, không quấy rầy nhau.
Bởi vì, người tráo con mà chịu đau khổ chỉ có mình Chu Chi Minh thôi.
Hắn là người bình thường, cũng là một người tầm thường.
Lâu Thăng nghe những lời hắn nói, lại ‘Bộp bộp bộp’ vỗ tay cho hắn, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ghé vào bên tai Hạ Tử Minh nhẹ thổi và nói: “Không ngờ, cậu lại hiểu tôi như vậy, ngay cả chi tiết lâu như vậy vẫn còn nhớ, thật sự là quá mức ngoài dự liệu của tôi.”
Hắn chưa từng nghĩ đến, người vẫn luôn nhìn thấu mặt nạ của hắn lại là tên ngốc Chu Chi Minh.
“Dù hiểu thấu, thì thế nào chứ? Chẳng ai tin tao cả, chỉ cho rằng tao đang ghen tị với mày thôi.” Hạ Tử Minh cười khổ.
Lớp ngụy trang của Lâu Thăng tốt đến vậy, hoàn toàn không có kẽ hở như vậy, đối với bạn bè, người nhà, hắn đều cẩn thận từng chút một, yêu thương có thừa, thậm chí có lúc còn biết phát cáu vì chuyện nào đó một cách đúng lúc, khiến người khác biết giới hạn của hắn, giống như một người bình thường.
Những người xung quanh hắn đều nhận định hắn là người bạn tốt đáng giá để làm bạn, là đứa con ngoan, hiếu thuận vì ba mẹ mắc nợ mà gánh vác trách nhiệm kiếm sống.
Có ai sẽ tin hắn là một người quái dị không có cảm xúc, không có tim đây?
Hạ Tử Minh nếu đã nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn, Lâu Thăng cũng lười ngụy trang trước mặt hắn, phải luôn ngụy trang như vậy thật sự rất mệt.
“Nếu không nhớ lầm, cậu là một người đồng tính đúng chứ?” Hắn giống như một tình nhân dịu dàng khẽ nói bên tai Hạ Tử Minh: “Nếu không phải đã biết cậu có tình cảm với Phương Vũ… Cậu hiểu tôi như thế, tôi gần như đã nghĩ câu vẫn luôn yêu thầm tôi, mới để ý tôi như vậy đấy.
Hắn không thể không thừa nhận tên ngốc mà hắn vẫn luôn nhận định và không thèm để ý tới từ trước đến nay đã kích phát hứng thú của hắn.
Lâu Thăng vẫn luôn luôn ngụy trang bản thân, giả bộ làm như người bình thường là việc rất mệt, rất cô đơn, lúc này một người có thể nhìn thấu vẻ ngụy trang của hắn xuất hiện, sao có thể không làm cho hắn kích động chứ?
[Ting! Thông báo ký chủ, đối tượng có thể công lược Lâu Thăng tăng 10 điểm độ hảo cảm, trước mắt độ hảo cảm của đối tượng có thể công lược là 10 điểm, mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]
Nghe được tiếng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu, trong lòng Hạ Tử Minh liền biết phương pháp của mình đã có hiệu quả rồi, liền có tự tin.
“Nhưng mà, cũng chẳng biết được. Từ nhỏ tới lớn, mức độ quan tâm của cậu đối với tôi vẫn luôn cao hơn so với Phương Vũ… Từ góc độ tâm lý học mà nói, ghét đến cực điểm cũng có thể là một vỏ bọc cho cảm giác thích, muốn thu hút đối phương. Đặc biệt, cậu còn hiểu tôi đến vậy.” Lâu Thăng ghé sát tai hắn nói thầm.
Hạ Tử Minh giống như đã say lắm rồi, đẩy hắn ra chút, phụt cười một tiếng, nói: “Có điều, về sau tao sẽ không như vậy nữa. Ba tao vì mày mà sắp đuổi tao ra khỏi nhà rồi. Về sau tao sẽ học mày cho tốt, không thể hiện ghét mày quá rõ, khiến mọi người ngoài mặt đều khó xử nữa.”
“Lâu Thăng, chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa đi.” Hạ Tử Minh như đã say mèm, tiến lên mấy bước, mùi rượu nồng nặc, nhấc tay vỗ mấy cái lên khuôn mặt đẹp trai của Lâu Thăng: “Chí ít, ngoài mặt là như thế.”
Lâu Thăng bật cười một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã thấy Hạ Tử Minh có thể là bị men rượu của mấy loại rượu mạnh tập kích lên đầu, lảo đảo, lắc lư tiến vài bước, lùi vài bước, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Lâu Thăng liền vội đỡ hắn dậy, sau khi xác định hắn không sao, không phải ngất mà chỉ là ngủ, nằm trong lòng mình vang lên tiếng ngáy khe khẽ, hắn thả Hạ Tử Minh lên ghế sofa, rồi dùng một ánh mắt dò xét và hiếu kỳ nhìn hắn.
Giống như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ gì đó, nhẹ nhàng dùng tay mơn trớn từng bộ phận trên mặt Hạ Tử Minh…
Say rượu một đêm, hai người sáng hôm sau giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa từng nói cái gì, đều im lìm, lặng lẽ, mỗi người một ngả như trước kia.
Lâu Thăng thấy thời gian còn sớm, cố ý đi đường vòng đến quán bán đồ ăn sáng mà mẹ Lâu thích ăn nhất mua đồ ăn mang về cho mẹ Lâu rồi mới về nhà.
Nhà họ Lâu vừa cũ vừa nát, nói là nhà ổ chuột cũng không hề nói quá.
Vì ở tầng một, khí ẩm trong nhà rất nặng, cả căn nhà đều phảng phất mùi mốc meo, trong căn nhà nhỏ chất đầy những quần áo, đồ vật cũ nát mà mẹ Lâu không nỡ vứt, làm cho người khác không thể bước tiếp.
Thật ra, nhà họ Lâu trước kia lúc ba Lâu đi theo ba Chu, điều kiện kinh tế cũng không tệ, tuy không so được với nhà họ Chu, nhưng cũng là bậc trung, nhưng sau đó ba Lâu đi theo người bạn xấu, dính vào cờ bạc, đã đem từng thứ, từng thứ gia sản thua vào đó hết, chỉ còn lại một căn nhà rỗng để ở, sau đó nữa, sức khỏe ba Lâu xấu đi, thận có vấn đề, không thể làm việc, cả ngày đều phải dưỡng bên ở trong bệnh viện, ngay cả căn nhà rỗng duy nhất cũng phải bán đi trị bệnh cho ba Lâu… Người trong nhà chỉ có thể ở tại phòng trọ nhỏ hẹp, chật chội này.
Mẹ Lâu là một người phụ nữ không có chủ kiến, nhu nhược, nhát gan, cũng là một người mẹ không có năng lực làm việc, nếu không phải Lâu Thăng và Lâu Nguyệt đều đã lớn, một đứa có thể đi làm thuê kiếm tiền, một đứa có thể đi gia sư kiếm tiền, tạm thời chống đỡ cái nhà này thì khi mẹ Lâu gặp được khốn cảnh này chỉ e là bà đã mang hai đứa con đi tự sát rồi.
“Mẹ, con về rồi.” Lâu Thăng đẩy cửa, liền đặt bữa sáng lên bàn, gọi mẹ Lâu: “Con mua bữa sáng rồi, là sữa đậu nành và bánh bao hấp mà mẹ thích ăn nhất, mau ra ăn đi.”
Mẹ Lâu đi ra từ trong buồng, liếc mắt nhìn thấy bữa sáng, nói: “Mẹ nấu cơm thừa với đồ ăn thừa thành canh làm bữa sáng rồi, con tự ăn đi.”
Bà từ trước tới nay đều rất thích ăn bánh bao hấp và sữa đậu nành vào bữa sáng, nhưng bây giờ lại không nỡ ăn nữa.
Tuy rằng tiền không nhiều, nhưng đối với một gia đình một đồng, một cắc cũng phải tiết kiệm như họ mà nói, dù cho đã tiêu tiền mua về rồi, bà cũng không muốn ăn một mình, mà muốn để cho hai anh em Lâu Thăng và Lâu Nguyệt ăn.