Lâu Thăng mắt nhìn tứ phía tìm không thấy Chu Chi Minh, không biết vì sao lại bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, theo bản năng tìm một cái cớ rời khỏi nhóm bạn đang nói chuyện với mình, tìm kiếm Hạ Tử Minh và Phương Vũ khắp bốn phía.
Hắn vẫn luôn nhìn ra được cậu ấm Chu Chi Minh kia thích Phương Vũ…
Như vậy, hai người ở riêng thì sẽ nói cái gì đây?
Lâu Thăng ôm tâm tình này đi đi lại lại khắp nơi trong biệt thự, không ngờ mới đi đến một góc khuất lại nghe được Chu Chi Minh đang tỏ tình với Phương Vũ.
Lâu Thăng lập tức dừng bước.
“Tôi vẫn luôn không thích Lâu Thăng, lần này hòa giải với cậu ta, ngoại trừ do ba gây áp lực cho tôi, cũng có một phần rất lớn là vì cậu tìm đến tôi, tôi mới hòa giải với cậu ta…” Hạ Tử Minh từng câu từng chữ nói rõ: “Phương Vũ, tôi biết cậu cũng là người đồng tính, mấy năm trước tôi nhìn thấy cậu xem GV… Tình cảm của tôi đối với cậu cũng không thể giấu diếm được nữa, tôi phải nói cho cậu biết, tôi thích cậu, còn cậu thì sao? Cậu nghĩ gì? Cho tôi một lời khẳng định đi.”
Phương Vũ nhìn ánh mắt thật tình như vậy, lời tỏ tình chân thành của bạn tốt. Tuy rằng chưa từng nghĩ những hành động tiện tay giúp đỡ mà bản thân cho là không đáng kể kia lại khiến Chu Chi Minh thích mình… Nhưng hắn cũng biết mình không thể tiếp tục trốn tránh đề tài này.
Hắn nhìn thật sâu vào Hạ Tử Minh, thở dài, nghiêm túc nói: “Tôi không ngờ cậu lại thích tôi, tôi cũng rất cảm ơn bạn vì đã thích tôi. Nhưng rất xin lỗi, tôi không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu, xin lỗi.”
Đây ý là đang phát thẻ người tốt* rồi.
*Một cách nói phổ biến trên Internet TQ, đây là một cách nói uyển chuyển để từ chối lời tỏ tình của mọi người.
“Vì sao?” Hạ Tử Minh cũng đã đoán được, nhưng lại vẫn không cam tâm mà hỏi.
Phương Vũ vốn muốn tìm lý do để cho qua, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Hạ Tử Minh, lại bất giác nói thật: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Phương Vũ vốn tưởng Hạ Tử Minh sẽ tiếp tục truy hỏi người hắn thích là ai.
Không ngờ, Hạ Tử Minh lại cười với vẻ mặt trắng bệnh, như thể đã sớm đoán được, hỏi: “Người cậu thích có phải là Lâu Thăng không?”
“Cậu —-” Phương Vũ hoảng hốt, vốn muốn hỏi Hạ Tử Minh sao lại biết được nhưng vừa nghĩ đến Hạ Tử Minh thích mình, thích một người sẽ quan tâm người đó, liền cũng sẽ có thể hiểu Hạ Tử Minh tại sao lại biết được.
Phương Vũ nhất thời có hơi khó xử.
Hạ Tử Minh nhìn sâu vào mắt hắn, cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Cậu biết tôi vì sao ghét Lâu Thăng như vậy, luôn gây hấn với cậu ta không? Thật ra ngoài việc cậu ta thực sự rất khiến tôi khó chịu, còn có một phần lớn là dó cậu đối xử với cậu ra luôn là đặc biệt nhất.
“Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, vốn mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng sau khi cậu ta xuất hiện… Tất cả mọi thứ đều không như trước nữa.” Hắn than thở khe khẽ.
Phương Vũ nhìn sắc mặt cô đơn của hắn, bất giác nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi…”
Phương Vũ lớn tuổi hơn Chu Chi Minh, từ nhỏ đến lớn, không ngừng bao dung tính khí tệ hại của Hạ Tử Minh, luôn dạy dỗ hắn, nhắc nhở hắn, là thực sự coi hắn là em trai, lại không ngờ em trai lại thích mình, còn vì vậy mà đối đầu với người mình thích…
Phương Vũ biết mình không sai, nhưng nhìn đứa em trai khó chịu như vậy lại vất bất giác ôm lấy trách nhiệm vào người mình.
“Cậu không cần xin lỗi, không liên quan đến cậu, là vấn đề của mình tôi.” Hạ Tử Minh cười thất thểu.
Hai người không ai bảo ai mà cùng im lặng, đều không nói gì nữa.
Im lặng một lúc lâu, Hạ Tử minh mới lại mở lời, hỏi: “Cậu ta thì sao? Cậu ta biết cậu thích cậu ta không? Cậu định lúc nào mới tỏ tình với cậu ta?”
“Không, cậu ấy không biết, tôi cũng không định để cậu ấy biết.” Phương Vũ cười khổ một tiếng, lại lắc đầu.
Cách hắn thích một người là lặng yên bảo vệ, trước khi chưa xác nhận được Lâu Thăng có thích nam giới hay không, hắn sẽ không bày tỏ, bẻ cong đối phương, chỉ muốn im lặng bảo vệ, im lặng giúp đỡ đối phương và làm anh em cả đời với đối phương… Con đường đồng tính này khó đi cỡ nào, hắn biết, nên nếu có thể hắn càng muốn để người mình thích đi con đường bình thường, một còn đường với tiền đố tươi sáng bình thường hơn… Còn về nỗi thống khố và dày vò cứ để một mình hắn gánh là được rồi.
Mà trong kịch bản thế giới gốc, hắn cũng làm như vậy, im lặng tự bảo vệ Lâu Thăng một đời, nhìn Lâu Thăng cưới vợ sinh con, bản thân mình lại một thân một mình.
Lâu Thăng đến chết cũng không biết Phương Vũ thích mình.
“Chậc, đây đúng là tính cách của nam thứ tiêu chuẩn, im lặng chờ đợi, trả giá vì tình, đối phương lại không biết gì.” Hạ Tử minh trong lòng im lặng xỏ xiên Phương Vũ, ngoài mặt không để lộ điều gì.
Hắn động động môi, đang định nói gì đó: “Cậu…”
Lâu Thăng dừng bước nghe lén đột nhiên phát ra tiếng, bước về phía bọn họ.
Phương Vũ nghe thấy có tiếng động xoay người, nhìn thấy Lâu Thăng thì lập tức giật mình: “Lâu Thăng, cậu — cậu đến lúc nào?”
Lâu Thăng mỉm cười đi về phía bọn họ, lại có một vẻ không nghe thấy gì cả, đi đến cạnh Phương Vũ, vẻ mặt bình thường nói: “Cậu và Chu thiếu gia đang làm gì ở đây thế? Tôi tìm hai người mãi đấy, Lưu thiếu gia đang đợi cậu ở tầng dưới, nói có chuyện tìm cậu.”
“Tôi với Chi Minh trò chuyện linh tinh mà thôi, không bàn gì đâu.” Phương Vũ thấy hắn không biết gì, mới thở phào một hơi, vẻ mặt như bình thường.
Thấy Lâu Thăng tới rồi, Hạ Tử Minh và Phương Vũ lập tức ngừng nói chuyện.
Ba người cùng nói chuyện rồi cùng xuống tầng.
“Woah, ký chủ, con người Phương Vũ này cũng quá đáng thương. Hắn vẫn luôn tưởng rằng Lâu Thăng không biết mình thích hắn, nhưng thật ra Lâu Thăng vẫn luôn biết hết rồi, chỉ làm bộ không biết còn lợi dụng Phương Vũ để leo lên, thế này cũng quá lá thảm rồi.” Hệ thống không nhịn được mà xả trong đầu Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh nhún vai nói: “Tôi đã nói rồi, những người có tính cách nam thứ tiêu chuẩn, yên lặng trao đi chưa từng mở lời, vào vai người nhân hậu gì đó, trừ phi người ta cũng có ý và bộc lộ ra. Bằng không thì chính là F.A*.
*Gốc là ‘chú cô sinh’ (注孤生) – chú định cô độc nhất sinh = Forever Alone = F.A.
“Vậy nếu là cậu, cậu sẽ làm thế nào?” Hệ thống rất hiếu kỳ.
Hạ Tử minh cười, nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ không quan tâm đối phương không biết thật hay giả vờ không biết, cứ bộc lộ sự yêu thích của mình. Dù không thành, tôi cũng phải khiến đối phương biết tôi thích hắn, tuyệt đối không có khả năng sẽ yên lặng trao đi cả một đời.”
“Có lời này, chỉ cần cậu chủ động thì sẽ có chuyện để kể. Không chủ động, thì lấy đâu ra chuyện để nói?” Tuy khả năng có hơi ích kỷ, nhưng đây chính là tam quan* của hạ Tử Minh.
*Là ‘nhân sinh quan’, ‘thế giới quan’ và ‘giá trị quan’ – nói chung, tam quan là để chỉ cách nhìn nhận, đánh giá thế giới & cuộc sống và cách trân trọng mọi thứ.
Kết thúc buổi tiệc, mọi người đều nghỉ lại biệt thự nhà Phương Vũ.
Bởi vì, có nhiều người tham gia, những phòng cho khách được chuẩn bị trước lại không đủ, phải để hai người ở một phòng.
Người Phương Vũ thân nhất trong những người ở đây chính là Lâu Thăng và Hạ Tử Minh, vốn là muốn xếp Phương Vũ và Lâu Thăng, hoặc Phương Vũ và Hạ Tử Minh chịu khó chung một phòng với nhau một đêm.
Nhưng hôm nay Hạ Tử Minh lại tỏ tình với hắn… Bản thân lại suýt nữa làm Lâu Thăng biết được mình thầm thích hắn…
Phương Vũ khó tránh khỏi có hơi không tự nhiên.
Hạ Tử Minh thấy thế lập tức xung phong tiến lên giải vây, chủ động yêu cầu ở chung một phòng với Lâu Thăng.
Phương Vũ vốn còn có chút do dự, không quyết định được, nhưng nghĩ đến sự lúng túng giữa mình với Hạ Tử Minh và Lâu Thăng hôm nay, lại nghĩ đến quan hệ của Hạ Tử Minh và Lâu Thăng mới hòa giải, cần phải chừa lại cơ hội cho Hạ Tử Minh và Lâu Thăng tiếp xúc, sau khi hỏi ý kiến của Lâu Thăng liền thỏa hiệp bọn họ hôm nay ở cùng nhau một đêm.
[Ting! Hệ thống thông báo đối tượng có thể chinh phục Lâu Thăng -3 điểm hảo cảm, có dấu hiệu giảm dần, mong ký chủ nghĩ cách cứu vớt.]
Ngay lúc này, tiếng thông báo độ hảo cảm của Lâu Thăng giảm lại vang lên trong đầu Hạ Tử Minh. Hệ thống lập tức lo lắng, kêu la trong đầu hắn: “Làm sao đây? Làm sao đây, ký chủ, độ hảo cảm của Lâu Thăng đã bắt đầu giảm xuống rồi, cậu mau chóng nghĩ cách đi.”
“Đây là chuyện bình thường, Lâu Thăng là người cực kỳ kiêu ngạo, tôi vừa mới gần như là ngay trước mặt hắn tỏ tình với Phương Vũ, còn nói mình hòa giải với hắn là vì Phương Vũ… Hắn lý trí như thế, đương nhiên sẽ không rung động với người không thích mình, nhận thấy bản thân đối với tôi có chút đặc biệt, muốn dừng lại đúng lúc, thu hồi hảo cảm là chuyện rất bình thường.” Hạ Tử Minh sớm đã đoán được, đúng như dự liệu nói: “ Nhưng tôi sẽ không để hắn được như ý đâu, không chỉ như thế, tôi còn muốn độ hảo cảm của hắn tiếp tục tăng lên nữa kìa.”
Hệ thống mỏi mắt mong chờ đợi Hạ Tử Minh có động tác kế tiếp, sau khi Hạ Tử Minh tiến vào phòng với Lâu Thăng, một câu cũng không nói, trực tiếp đã tiến vào phòng tắm tắm rửa.
Lâu Thăng nhìn bóng lưng hắn, cúi mắt xuống, nghĩ đến lời tỏ tình của Hạ Tử Minh với Phương Vũ, trong mắt lại xẹt qua một tia lo lắng không dễ nhận biết.
Hắn không biết bản thân mình bị làm sao?
Rõ ràng hắn sớm đã biết cậu ấm Chu Chi Minh này thầm yêu Phương Vũ, cũng biết Chu Chi Minh vẫn luôn ghét mình.
Vì sao hôm nay khi nghe thấy lời tỏ tính của Chu Chi Mình đối với Phương Vũ, tuyên bố hắn là vì Phương Vũ mới hòa giải với mình, trong lòng lại thấy đau, thậm chí cảm thấy buồn bực vô cùng thế này?
Lý trí nói cho hắn, tất cả những điều này đều không liên quan đến hắn, nhưng sự nhạy cảm của hắn lại hiến hắn không nhịn được mà nghĩ, mà để ý.
Trong lúc Lâu Thăng nghĩ mai không ra, trong phòng tắm lại loáng thoáng truyền tới tiếng nước.
Lâu Thăng nhìn vào trong qua lớp kính thủy tinh mờ, tuy chỉ có thể mơ hồ nhìn đường nét, nhưng hắn lại vẫn có thể nhìn ra Hạ Tử Minh đang tắm rửa…
Gần như mất không chế, xuyên qua dáng người lờ mờ, ẩn hiện, Lâu Thăng liền nghĩ đến bóng lưng trần của Hạ Tử Minh sau khi rơi xuống nước trước mặt mình vào buổi chiều hôm nay, cùng với bờ mông cong mượt lộ rõ vì quần ướt dính sát, đường cong cùng với… cảm giác.
Sau đó, như thể không thể khống chế, Lâu Thăng nhìn dáng người mơ hồ kia trong phòng tắm, hít một hơi thật sâu, phát hiện mình cứng rồi…
Đây là chuyện gì vậy?
Lâu Thăng nhất thời bỗng cảm thấy có hơi ngỡ ngàng, hắn là một người đàn ông nhìn tình dục với con mắt vô cùng lạnh nhạt.
Đây không phải là vấn đề về mặt sinh lý, hắn cũng sẽ có phản ứng giống như những người đàn ông khác, cương cứng lúc bình minh, thủ dâm, nhưng vì lý do có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, hắn lại chưa từng sinh ra dục vọng quan hệ gì với người khác, bất kể là tưởng tượng mình phát sinh quan hệ với người khác hay là xem hành động làm tình trên phim, hắn đều cảm thấy rất bẩn… Hắn có vẻ ngoài rất đẹp, tuy hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cũng không phải không có ai chịu phát sinh quan hệ với hắn…
Nhưng hắn lại từ chối hết thảy, không phải vì giữ trinh tiết, mà là vì hắn thấy như thế rất bẩn.
Só với việc làm tình với cơ thể người khác, hắn thích tự xử lý hơn, vì sạch sẽ… Đây là một loại vô cảm khác.
Nhưng hôm nay, hắn lại vì cơ thể Chu Chi Minh mà cương đến hai lần.
Lần đầu hắn có thể thuyết phục mình là do mông Chu Chi Minh cọ lên hắn, có phản ứng là việc khó tránh khỏi, nhưng lần thứ hai hắn lại chỉ vì bóng lưng mờ ảo ẩn hiện của Chu Chi Mình mà cương lên rồi.
Chuyện này không bình thường, rất không bình thường…
Hắn là người đồng tình sao?
Nên mới có phản ứng với cơ thể đàn ông?
Lâu Thăng hỏi chính mình như vậy, nhưng hắn từ trước tới này chưa từng có phản ứng hay sinh ra khát vọng như vậy với bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào cơ mà?
Lâu Thăng thấy cái của nợ đang cương lên của mình, nhất thời thấy hơi hoang mang, phục hồi tinh thần lại mới cực kỳ máy móc cởi quần ra, tự an ủy cho mình, giải quyết vấn đề chẳng hề xuất hiện nhiều trên người mình.
Nhìn động tác không ngừng cọ rửa cơ thể và bóng dáng mơ hồ của Hạ Tử Minh qua lớp kính thủy tinh mờ.