Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 91



Edit: An Ju

Lâu Thăng vừa nói lời này ra, Hạ Tử Minh và Phương Vũ đều cả kinh.

Phương Vũ không dám tin nhìn hắn, gần như cho rằng mình nghe lầm, vỗ bàn hỏi: “Cậu —- Cậu nói cái gì?”

Hạ Tử Minh sững người nhìn Lâu Thăng, cũng không dám tin, tên Lâu Thăng mà mình cho là vừa giả vừa dối, vẫn luôn duy trì sự hoàn mỹ lại có thể come out một cách tùy tiện như vậy.

“Hình như tôi không thích nữ giới.” Đối với sự kinh ngạc của hai người họ, Lâu Thăng vẫn giữ vẻ mặt cười ôn hòa, công khai bí mật như thể một chuyện thường tình.

Tim Phương Vũ bỗng dừng một nhịp đập: “Cậu không thích nữ giới, vậy cậu…”

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, tưởng chừng như không dám hỏi ra câu tiếp theo.

Ngay hôm nay đối với hắn mà nói như là nằm mơ vậy, hắn bảo vệ Lâu Thăng lâu như vậy, vì luôn cho rằng Lâu Thăng là trai thẳng, từ trước đến nay cũng không dám xâm phạm nửa bước, chỉ dám cẩn thận giữ gìn, chưa từng hi vọng xa vời Lâu Thăng cũng sẽ thích nam giới như hắn…

Nhưng dù cho chưa từng hi vọng xa vời, đến bước này rồi, Phương Vũ vẫn là không tự chủ được mà mong đợi.

“Tôi là gay, thích nam giới, đã là anh em, cậu chẳng lẽ có thành kiến với tôi, coi thường tôi hay sao?” Lâu Thăng cười nói một cách tùy ý bằng giọng nói trầm thấp, cuốn hút.

Con ngươi của Phương Vũ co lại*, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng: “Đương… Đương nhiên là không rồi.”

*Trạng thái ngạc nhiên của con người bình thường sẽ thể hiện ra bên ngoài thông qua đôi mắt, khi lòng đen mắt co lại.

Trong đầu hắn lập tức bắn pháo hoa, thành sự thật rồi, ước mơ của hắn thành sự thật rồi.

Lâu Thăng cũng là gay, người hắn thầm yêu cũng là gay thích nam giới!

Trước đây bởi vì vẫn luôn yêu thầm Lâu Thăng, Phương Vũ vẫn luôn không dám để lộ ra xu hướng tính dục của bản thân, cẩn thận duy trì chiếc mặt nạ bạn tốt của Lâu Thăng, không dám để lộ lòng mình dù chỉ một chút.

Bây giờ biết được Lâu Thăng mình thâm yêu cũng là gay, điều đó có nghĩa là mình và hắn cũng rất có khả năng?

Bản thân là gay, Lâu Thăng cũng là gay… Hai người họ vẫn luôn là những người bạn thân nhất, những người bạn tốt nhất, chuyện gì cũng rất ăn ý, chuyện gì cũng rất hợp… Hai người họ tương lai sẽ có cơ hội tiến tới với nhau chứ?

Nghĩ đến đây, Phương Vũ lập tức không kiềm chế được mà dâng trào cảm xúc, vui vẻ phấn khởi hẳn.

Hạ Tử Minh vừa thấy vẻ mặt của Phương Vũ liền hiểu rõ suy nghĩ lúc này của Phương Vũ, bất giác nắm chặt tay lại thành nắm đấm dưới bàn ăn.

Những sự thay đổi về biểu cảm trên mặt của hai người bọn hắn đều thu trọn vào trong mắt Lâu Thăng, nhưng hắn lại thể hiện ra một dáng vẻ hồn nhiên, không biết gì, cực kỳ vui mừng nhìn về phía Phương Vũ, nói: “Phương Vũ, cậu là người bạn tốt nhất của tôi. Cậu có thể hiểu cho tôi, không kỳ thị tôi, điều này thực sự là đã tốt lắm rồi.”

“Đừng… Đừng khách khí, chuyện nên làm thôi, chúng ta là bạn tốt mà.” Phương Vũ căng thẳng, đến ngay cả lời nói ra mồm cũng bị vấp.

Dừng một lúc, sau khi Phương Vũ tỉnh táo lại, lập tức lại như người bạn tốt ân cần hỏi Lâu Thăng các loại vấn đề như đã come out với gia đình chưa, có ý định thế nào.

“Tôi chắc chắn sẽ come out, dù sao tôi là gay, không thể làm tổn thương con gái nhà người. Chỉ là tôi bây giờ vẫn chưa có đối tượng, cũng không cần phỉa nói với ba mẹ ngay.” Lâu Thăng biểu hiện ra một dáng vẻ rất khổ não, lo lắng cho sau này.

Phương Vũ thân là bạn tốt lập tức tận tâm tận lức phân tích, đưa ra đề nghị và phương pháp giải quyết cho hắn. Sau khi biết Lâu Thăng còn chưa come out với gia đình, hắn đề xuất Lâu Thăng có thể tiến hành theo từng bước, âm thầm tiết lộ từng chút với gia đình, chuẩn bị cho họ trước rồi hãy nói ra, không cần nóng lòng nhất thời.

Hắn mới nhớ tới Hạ Tử Minh thân là cái người miệng rộng đang ngồi cạnh hai người, lập tức nghiêm túc căn dặn Hạ Tử Minh không được tùy tiện nói ra bên ngoài về xu hướng tính dục của Lâu Thăng.

Đặc biệt, là trước khi Lâu Thăng chưa come out.

Hạ Tử Minh miệng không ngừng đáp ứng ngay trước mặt Phương Vũ, tay đặt ở dưới bàn lại mất khống chế mà bóp tay lại càng chặt hơn, gần như chỉ thiếu chút nữa là có thể bóp vỡ khớp tay.

Mai đến khi ăn xong, Lâu Thăng đứng dậy đi vệ sinh.

Hạ Tử Minh mới mất không chế tìm cớ mà trốn mất, đi theo, vừa lúc chặn lại Lâu Thăng trong nhà vệ sinh.

Hạ Tử Minh gần như mất khống chế cảm xúc của chính mình, hai mắt đỏ hồng nhìn Lâu Thăng, rồi nói với giọng điệu khẳng định: “Là cố tình, là cậu cố tình?”

Giống như Lâu Thăng hiểu rõ hắn, hắn cũng hiểu rõ Lâu Thăng như vậy.

Hắn chỉ vừa nhìn đã nhìn ra được Lâu Thăng là cố tình thông báo cho Phương Vũ xu hướng tính dục của mình, cố tình cho Phương Vũ hi vọng và cho rằng bản thân cậu ấy có thể có cơ hội.

“Tôi cố tình đây, thì sao?” Lâu Thăng nhìn cũng không nhìn mắt hắn, hờ hững đứng cạnh bồn rửa tay bắt đầu rửa tay.

Thấy mấy hôm nay Chu Chi Minh và mình không có bất kỳ liên hệ nào, lại còn càng ngày càng thân với Phương Vũ, hắn đã không nhịn nổi nữa rồi. Giống như Hạ Tử Minh không muốn hắn và Phương Vũ tiến đến với nhau, hắn cũng không muốn Chu Chi Minh và Phương Vũ tiến đến với nhau… Tuy biết rằng Phương Vũ không thích Chu Chi Minh, vẫn luôn từ chối hắn, nhưng Lâu Thăng vẫn không tránh được mà lo lắng đến trường hợp nước chảy đá mòn, tích lũy ngày tháng, Phương Vũ không nhận được câu trả lời từ mình, bên cạnh lại không có ai sẽ tiếp nhận Chu Chi Minh.

Đó là điều mà Lâu Thăng không muốn thấy nhất, nếu đã không có cách nào khiến cho Chu Chi Minh ở lại bên cạnh mình, không tiếp tục ‘tấn công’ Phương Vũ.

Vậy thì hắn sẽ tự mình ra tay cắt đứt hoàn toàn khả năng mà hai người ở bên nhau.

Người Phương Vũ thích là hắn, dựa theo điểm này hắn đã có ưu thế rất lớn… Chỉ cần mình nói xu hướng tính dục của mình với Phương Vũ, vờn Phương Vũ, cho Phương Vũ thấy khả năng và hu vọng… Như vậy, theo như tính cách của Phương Vũ, hắn sẽ tuyệt đối không tiếp nhận Chu Chi Minh.

Hạ Tử Minh hung tợn trừng hắn, cắn chặt như thể cắn nát răng: “Cậu rõ ràng —- rõ ràng biết rằng Phương Vũ thích cậu, vì sao cậu lại còn làm như thế?”

Hắn không thể lý giải cách làm của Lâu Thăng, hắn rõ ràng không thích Phương Vũ, vì sao còn làm như thế?

“Tôi vì sao không thể làm như thế?” Lâu Thăng cười lạnh một tiếng, không đáp mà hỏi lại.

Hạ Tử Minh bất giác bóp chặt tay lại thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập sự căm giận: “Cậu rõ ràng không thích Phương Vũ, cậu như vậy là đang cố tình vờn cậu ấy, lợi dụng cậu ấy!”

Lâu Thăng không phải không biết.

Hắn là cố tình làm.

“Tôi vờn cậu ta, lợi dụng cậu ta thì sao nào?” Lâu Thăng cười lạnh: “Cậu cũng nói loại như tôi vừa giả vừa dối, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, dùng bất cứ thủ đoạn nào, Phương Vũ thích tôi, gia thế lại tốt, có thể không ngừng cung cấp sự trợ giúp cho tôi, mang đến cho lợi ích cho tôi, tại sao tôi lại không làm cơ chứ?”

Phương Vũ thích hắn, hắn lại căm ghét Phương Vũ, căm ghét chuyện ở trong lòng Chu Chi Minh mình vĩnh viễn cũng không thể bằng Phương Vũ.

Lâu Thăng hờ hững nói: “Hơn nữa, tôi với Phương Vũ cũng không phải không có khả năng ở bên nhau. Nói cho cùng, hắn thích tôi như thế, lại có thể cung cấp trợ lực cho tôi.”

“Nhưng cậu sẽ không yêu cậu ấy, cậu chỉ đang lợi dụng cậu ấy, người như cậu căn bản là không có tim.” Hạ Tử Minh nhất thời càng thêm mơ hồ, nếu Lâu Thăng và Phương Vũ nếu tiến tới với nhau, bản thân mình rốt cuộc là đang để ý ai.

Lâu Thăng cười lạnh: “Thế thì sao? Là cậu ta tự chuốc lấy, ai bắt cậu ta thích ai không thích lại đi thích tôi?”

“Cậu —–” Hạ Tử Minh giơ cao nắm đấm chứa đầy sự căm phẫn.

Lâu Thăng vỗ vỗ lên khuôn mặt giận đến biến sắc của hắn, lại nhe răng cười: “Nói đến đây, tôi vẫn phải cảm ơn cậu, Chu thiếu gia, nếu không phải cậu bẻ cong tôi, tôi còn không tưởng tượng nổi tôi có thể ở bên Phương Vũ, càng dễ bề lợi dụng cậu ta triệt để hơn!”

Sau khi hoàn toàn hiểu ra Chu Chi Minh đang chơi hắn, một trái tim chân thành đều trao cả cho Phương Vũ, Lâu Thăng hoàn toàn mất không chế.

Nếu hắn và Chu Chi Minh không thể ở bên nhau hòa hảo, vậy thì tổn thương lẫn nhau đi, ai cũng không buông được…

Hạ Tử Minh nghe thấy hắn nói về tình cảm của Phương Vũ một cách thực tế như vậy, tính lợi dụng Phương Vũ một cách lạnh lùng như vậy, nhớ lại chuyện mấy ngày trước Lâu Thăng cưỡng gian hắn, còn cay nghiệt, vô tình làm nhục và uy hiếp hắn.

Thù mới thù cũ tập trung lại, lập tức giơ nắm đấm đập tới khuôn mặt đẹp quá đỗi kia của Lâu Thăng.

Hắn sao lại muốn làm như vậy với Phương Vũ?

Phương Vũ trong mắt Chu Chi Minh là người tốt nhất trên đời, nên nhận được mọi sự đối đãi tốt nhất thế giới, có được mối tình đẹp nhất. Dù cho người được mang tình yêu đến cho Phương Vũ không phải mình, Phương Vũ cũng không đáng bị loại khốn nạn như Lâu Thăng chà đạp tình cảm.

Nhưng, Phương Vũ lại cứ phải thích cái loại khốn nạn đạo đức giả vừa dối gian lại biết giả vờ này…

Mà mình cũng…

Lâu Thăng không tránh, vừa lúc bị nắm đấm của Hạ Tử Minh đập cho xanh mắt. Hạ Tử Minh mặc kệ mọi thứ, hướng về phía khuôn mặt lạnh lùng giả dối kia của Lâu Thăng, không hề tỏ ra yếu thế lại giơ nắm đấm lên.

Lâu Thăng chưa bao giờ là kiểu người bị động chịu đánh, lập tức không hề lưu tình đánh trả.

Hai người ngay lập tức lao vào đánh nhau.

Theo lý thuyết, Hạ Tử Minh không phải đối thủ của Lâu Thăng.

Nhưng Lâu Thăng hôm nay lại không biết có chuyện gì, tình trạng không đúng lắm, lại thêm Hạ Tử Minh bị lửa giận tập kích khiến đầu óc mê muội, như thể muốn cá chết lưới rách, không chết không thôi, hung hăng vung nắm đấm, liều mạng vung tay lên người Lâu Thăng.

Lâu Thăng không vững chân ngã xuống dưới đất.

Hạ Tử Minh vẫn không chịu buông tha cho hắn, không ngừng vung tay vung chân vào người hắn: “Khốn nạn! Đốn mạt!”

“Chu Chi Minh, cậu đang làm cái gì?” Mãi đến khi Phương Vũ chạy tới, kinh ngạc kéo Hạ Tử Minh ra khỏi người Lâu Thăng.

Hạ Tử Minh đứng thẳng người, mới phát hiện sắc mặt Lâu Thăng trắng bệch, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hô hấp cũng rất dồn dập, môi cũng đã trắng như giấy.

Có chuyện gì vậy?

Hắn không nghĩ mình lợi hại như thế, có thể đánh Lâu Thăng thành như vậy.

“Cậu có biết Lâu Thăng có bệnh tim không hả, cậu làm như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!” Phương Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lập tức chạy đến đỡ Lâu Thăng dậy, cẩn thận hỏi: “Lâu Thăng, thuốc của cậu ở đâu?”

Lâu Thăng ngay cả tay cũng không động đậy được, môi run run nói: “Ở… Ở trong cặp tài liệu của tôi.”

Phương Vũ ngay lập tức tìm được thuốc, mượn thêm nước đút cho Lâu Thăng.

Lâu Thăng cũng không biết qua bao lâu, trên mặt mới dần hồng hào trở lại.

“Đây là những gì cậu đáng bị.” Hạ Tử Minh trù trừ đứng đó, vừa thấy Lâu Thăng tốt hơn chút, mới cứng miệng để lại một câu ác mồm, rồi giận dữ bỏ đi.

Chu Chi Minh và Lâu Thăng khó khăn lắm mới tốt đẹp, dưới sự chứng kiến của mọi người lại rạn nứt, nước lửa khó dung hòa.

Từ đó về sau, những hành vi ngu ngốc, thiếu suy nghĩ trong kịch bản chính của Chu Chi Minh, Chu đại thiếu gia đối với Lâu Thăng như vu oan, hãm hại, bôi nhọ công ty Lâu Thăng cũng theo đó mà kéo đến, và cũng từng vụ giống như trò hề đều bị Lâu Thăng hóa giải.

Phương Vũ nhận định rằng Hạ Tử Minh là vì Lâu Thăng công khai tính hướng, vì bản thân mình mà trong lòng sinh ra căm ghét với Lâu Thăng, mới hạ độc thủ với Lâu Thăng, do đó trong lòng có áy náy đối với Lâu Thăng, từ đó tuyên bố rõ lập trường ủng hộ phía hắn và đám bạn, cả đời không qua lại với Chu Chi Minh, đối đầu không khoan nhượng, hoàn toàn đứng về phía Lâu Thăng.

Đến bước này, bên cạnh Hạ Tử Minh thật sự là đến một người bạn thân tốt cũng không còn, còn lại đều là một đám bạn nhậu là những cậu ấm ăn chơi đàng điếm, không có ý chí cầu tiến, thích gây chuyện.

Mà chủ nhân nhà họ Chu cũng càng ngày càng thất vọng đối với Chu Chi Minh…

Cuộc sống của Hạ Tử Minh mỗi ngày đều sống trong mơ màng, đối nghịch với Lâu Thăng như trong kịch bản gốc, đúng vào lúc này, một tội phạm bị cải tạo vì gian lận tài chính mà ngồi tù 20 năm được ra tù.

Chuyện đầu tiên mà tên tội phạm bị cải tạo này ra tù chính là tìm đến cậu ấm Chu Chi Minh không nên thân của nhà họ Chu.

Người này chính là người khiến Chu Chi Minh biết được thân thế của mình trong kịch bản chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.