Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 98



Edit: An Ju

Đội ngũ y bác sĩ ba Chu mời đến đều là những bác sĩ hàng đầu, ngay sau khi Lâu Thăng phát bệnh đã bị kéo đến phòng cấp cứu giải phẫu.

“Sao cậu có thể làm ra chuyện như vậy? Cậu không biết cơ thể của Lâu Thăng bây giờ không chịu được dù chỉ một chút kích động hay sao hả? Có cái gì mà cậu không thể nhẫn nhịn được đến sau khi cậu ấy phẫu thuật cơ chứ? Hay là cậu thật sự muốn cậu ấy chết đi?”

“Cho dù thật sự đúng là không có ai có khả năng chăm người bệnh nằm lâu* được, cậu cũng nên nhẫn nhịn qua đoạn thời gian này rồi hãy để cho Lâu Thăng biết chứ!”

*Gốc là “久病床前无孝子” (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử) ám chỉ việc người già (cha mẹ) ốm nặng, nằm liệt giường quá lâu, dù con cái có hiếu thảo đến đâu cũng không cách nào chăm sóc được, lâu ngày phải đi làm để kiếm tiền, và thậm chí là những người cha mẹ già đó còn không thể nhìn thấy được người con nào. (Tham khảo baike.baidu)

“Chu Chi Minh, cậu thực sự quá đáng quá rồi!”



Lâu Nguyệt vừa mới kể tình huống mới xảy ra cho người trong nhà nghe, tất cả mọi người lập tức đều bùng nổ. Hạ Tử Minh bj người người chỉ trích, mẹ Lâu lại càng giận dữ hơn cả, tát lên mặt Hạ Tử Minh một cái: “Sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ? Mày thật sự phải lấy mạng Lâu Thăng mới vừa lòng phải không hả?”

“Mày cút đi! Mày còn ở đây làm cái gì? Mày vẫn nghĩ rằng đợi khi anh tao tính lại tiếp tục kích thích anh ấy à? Mày đi, đi đi, đi ngay đi, đừng bao giờ đến gặp anh tao nữa.”

Hạ Tử Minh vẫn không nhúc nhích, đứng ở đó không giải thích lấy một câu, mặc cho bọn họ chửi rủa, chỉ trích.

Mãi đến sau khi Lâu Thăng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, xác định đã chuyển nguy thành an rồi, Hạ Tử Minh mới đứng ở nhìn xoáy sâu vào Lâu Thăng đang hôn mê bên ngoài đám người, khẽ nói một câu: “Xin lỗi…”

Xoay người rời khỏi bệnh viện trong tiếng chỉ trích, ánh mặt khinh thường của tất cả mọi người.

Lại một lần nữa bị người người chỉ trích, bạn bè cô lập…

Có điều, cách nói nay cũng không đúng lắm, những người này vốn cũng không phải người thân, đồng đội của mình, chỉ là có liên hệ một chút về mặt huyết thống với hắn mà thôi.

Hắn đã được định là phải đến một mình, đi một mình rồi.

Nghĩ xong, dù cho hắn có chết, cũng sẽ không có ai đau lòng cho hắn, rơi nước mắt vì hắn đâu nhỉ. Không giống như Lâu Thăng, có nhiều người luyến tiếc người ấy, nhiều người không muốn người ấy chết như thế…

Mắt thấy sắp đến thời gian giao hẹn của Hạ Tử Minh và ba Chu, cuộc sống của Hạ Tử Minh sau khi rời bệnh viện thật sự rất yên bình, không có ai tìm tới hắn, không có ai làm phiền hắn, mọi người đều giống như đã quên đi hắn vậy, khiến cho hắn ở trong căn nhà Lâu Thăng thuê sống một tuần cuối cùng một cách an tĩnh.

Cuối cùng cũng đến ngày giao hẹn của hắn và ba Chu…

Hạ Tử Minh dậy thật sớm, tắm rửa thật sạch sẽ, sau khi tự mình sắp xếp thỏa đáng liền tự đặt cho mình một phần bữa sáng cuối cùng, một mình yên lặng bắt đầu ăn.

“Sắp phải chết rồi, ký chủ có căng thẳng không?” Trong bầu không tĩnh lặng này, tiếng nói của hệ thống lại rất không đúng lúc vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh mang một vẻ mặt bình tĩnh hỏi ngược lại: “Đều phải chết thôi, cậu nói thử xem tôi có căng thẳng không?”

“Dù sao thì cậu cũng đã chết nhiều lần như thế rồi…” Hệ thống ra vẻ không hề gì.

Hạ Tử Minh nói: “Nhưng, lần này không gióng, lần này phải moi tim đấy. Đâu phải là chết vui vẻ đâu!”

“…” Hệ thống cẩn thận nghĩ lại cũng thực sự cảm thấy cách chết lần này của Hạ Tử Minh có hơi hãi hùng, đối với hắn vô hình chung cảm thấy có chút thông cảm.

Hạ Tử Minh nhìn nó, mắt chứa nước mắt nóng hổi: “Cho nên, đến lúc đó nhớ đổi giúp tôi cái đạo cụ chết không đau được không? Không cần biết là cần bao nhiêu điểm, bé muốn cái loại có hiệu quả tốt nhất, bé sợ đau!”

“…” Hệ thống: “Yên tâm đi, người anh em, không cấn đề, xong xuôi cả thôi.”

Bản hệ thống bảo đảm không đau chết được.

Hạ Tử Minh sau khi an tĩnh ăn xong bữa sáng, rồi cực bình tĩnh tìm được giấy bút ở ngăn kéo trong phòng làm việc của Lâu Thăng, đoan chính ngồi xuống chuẩn bị bắt đầu viết gì đó.

Hệ thống vẻ mặt buồn bực: “Cậu không phải sắp hào phóng chịu chết sao? Bây giờ còn muốn làm cái gì đấy?”

“Viết di thư đó, còn làm gì được nữa?” Hạ Tử Minh vẻ mặt đương nhiên.

Hệ thống: “…”

Nó rất không hiểu cách suy nghĩ của Hạ Tử Minh.

“Sau khi tôi chết, Thăng Thăng sớm muộn cũng biết tim anh là tôi cho, vì tránh cho anh ấy nghĩ không thông, tôi phải viết di thư trước để nói với anh ấy rằng mọi chuyện đều là tôi tự nguyện, kêu anh ấy đừng sinh ra cảm giác xa cách với người nhà, tôi yêu anh ấy, tôi muốn anh ấy sống tiếp, kêu anh ấy dùng tim của tôi sống tiếp cho tốt, trở thành nhân tài xuất sắc, có ích cho xã hội…” Hạ Tử Minh lập tức giải thích cặn kẽ ý đồ của mình cho nó: “Như vậy sau khi Thăng Thăng khỏe lên, lúc nhìn thấy bức di thư này nghĩ đến tôi mới khắc cốt ghi tâm, đau triệt nội tâm, ân hận.”

Hệ thống: “…”

Hạ Tử Minh nghiêm túc viết mấy lần, sửa rồi lại sửa, chỉnh rồi lại chỉnh, lúc viết lại đến lần thứ sáu, hắn đọc một lần thấy mình viết sống động đến mức tự khiến mình buồn phát khóc rồi mới coi là hài lòng ký tên mình ở cuối bức di thư.

Hệ thống thấy Hạ Tử Minh nhìn di thư của chính mình đến nỗi nước mắt nước mũi từa lưa, nói: “Vốn là thấy cậu sắp chết, tôi còn đang rất đồng cảm với cậu. Nhưng tôi bây giờ lại thấy đồng cảm với Thăng Thăng của cậu hơn, gặp phải loại góa phụ đen tâm tư sâu độc như cậu, coi như là vận xui mười tám đời của cậu ta rồi.”

Hạ Tử Minh như vậy là muốn Lâu Thăng sống trong đau khổ, đau lòng và tự trách suốt quãng đời còn lại.

Hạ Tử Minh cười một tiếng không nói gì, lấy khăn giấy lau sạch nước mắt của mình, lập tức chỉnh trang cho bản thân một dáng vẻ trịnh trọng ra cửa.

Bệnh viện không thể lấy tim trên cơ thể người sống được, đó là phạm tội, đó là giết người, dù cho đó là Hạ Tử Minh tự nguyện cũng không được.

Vì vậy, Hạ Tử Minh và ba Chu đã thương lượng xong một biện pháp trung hòa.

Hạ Tử Minh lái chiếc xe đua đắt nhất của mình trên đường, lúc đến gần bệnh viện, hắn đột nhiên tăng tốc đến hơn 200 km/h, như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chịu diệt vong đâm vào tường bệnh viện.

“Ting! Nội tạng của cơ thể bị thương, xuất huyết quá nhiều, não bộ sắp tử vong, không thể sống tiếp, nhiệm vụ đã hoàn thành, xin hỏi, ký chủ có rời khỏi thế giới không?” Cùng lúc đó, sau khi sử dụng đạo cụ hỗ trợ cái chết không đau, vang lên bên tai Hạ Tử Minh cũng là âm thanh thông báo cơ thể của thể giới này sắp chết.

Hạ Tử Minh sử dụng đạo cụ hỗ trợ cái chết không đau xong, không cảm nhận được chút đau nào, chỉ cảm thấy tiếng nổ bên tai quá vang, hắn chỉ khẽ đáp một câu: “Rời khỏi!”

Ngay sau đó chính là chọn cách chết do tai nạn xe cộ giống hệt như Chu Chi Minh đời trước để kết thúc sinh mạng chính mình.

Ba Chu sớm đã sắp xếp ổn thỏa, vị trí Hạ Tử Minh xảy ra chuyện là ở bệnh viện, ngay lúc xảy ra tai nạn xe cộ, Hạ Tử Minh đã được đưa vào phòng cấp cứu trong bệnh viện.

Nhưng do ý thức Hạ Tử Minh sớm đã rời khỏi cơ thể, sau khi các y bác sĩ trong bệnh viện cấp cứu không có kết quả, ngay lập tức tuyên bố Hạ Tử Minh cấp cứu vô hiệu, não bộ đã tử vong,, chỉ còn lại tim vẫn đang đập.

Ba Chu lập tức lấy ra thư quyên hiến di thể mà Hạ Tử Minh đã ký tên khi còn sống và có đầy đủ hiệu lực.

Không quá hai tiếng đồng hồ, Lâu Thăng đã được đẩy vào phòng phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật thay tim.

Bốn tiếng sau, tim Chu Chi Minh đã thuận lợi dời sang cơ thể Lâu Thăng, bắt đầu đập mạnh mẽ trong lồng ngực Lâu Thăng.

Sau khi biết Lâu Thăng phẫu thuật thành công, ba Lâu và mẹ Lâu ôm nhau khóc, vì Lâu Thăng được cứu sống mà cảm thấy vui mừng, kích động.

Mà đúng lúc này, ba Chu lại gọi ba Lâu và mẹ Lâu sang một góc, đem báo cáo kiểm tra tương xứng mà Hạ Tử Minh đã làm trước đó, thư quyên hiến di thể cùng giấy báo tử của Hạ Tử Minh mà bệnh viện mới phát giao lại hết cho ba Lâu, mẹ Lâu, rồi cúi người một cái thật sâu hướng về phía ba Lâu, mẹ Lâu, cảm ơn và xin lỗi ba Lâu, mẹ Lâu…

Ba trên pháp luật của Chu Chi Minh vẫn là ba Chu.

Vì vậy, tin tức hắn xảy ra chuyện, bệnh viện cũng không thông báo cho ba Lâu, mẹ Lâu,mà lại thông báo cho ba Chu… Ba Chu vì tránh thêm rắc rối, lại chưa nói lại chuyện này với ba Lâu, mẹ Lâu, mà tự mình quyết định ký tên lên đơn đồng ý hiến tim của Chu Chi Minh cho Lâu Thăng.

Mãi đến bây giờ mới nói lại cho ba Lâu và mẹ Lâu.

Ba Lâu, mẹ Lâu cũng cho đến bây giờ mới biết được trái tim đang đập trong lồng ngực của đứa con nuôi hóa ra lại thuộc về đứa con ruột của mình.

Nhà họ Chu chưa từng tìm thấy trái tim của người chết não nào phù hợp với Lâu Thăng, trái tim kia là của Chu Chi Minh.

Ba Lâu ngây người ngay tại chỗ, trong đầu ầm vang, nhìn giấy báo tử của Chu Chi Minh mà ba Chu đưa cho suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Mẹ Lâu nhìn thấy mọi tài liệu liên quan đến việc Chu Chi Minh tự chọn cái chết và hiến tim mình cho Lâu Thăng, ‘Oa’ một tiếng rồi khàn giọng khóc lớn: “A —— a —— a —— ”

Chu Chi Minh là con ruột của bà, Lâu Thăng là con nuôi của bà.

Cho dù có hi vọng Lâu Thăng sống, bà cũng không muốn Chu Chi Minh chết.

Bà vốn tưởng là sau khi Lâu Thăng khỏi bệnh, thứ nghênh đón gia đình bọn họ là niềm hi vọng không còn ly biệt, nhưng không ngờ lại là sự tuyệt vọng đến từ cái chết của đứa con trai ruột…

“Lâu Thăng sau này sẽ thay Chi Minh hiếu thuận hai người thật tốt.” Ba Chu không nói được mấy lời an ủi, chỉ có thể nói như vậy.

Mẹ Lâu lại hất tay ba Chu đi, khóc đến xé ruột xé gan, ruột gan đứt đoạn.

Hai tháng sau khi Lâu Thăng làm phẫu thuật xong đều phải làm trị liệu phục hồi, ý chí cầu sinh của hắn rất mạnh, khôi phục cũng rất nhanh. Sau khi hắn làm phẫu thuật, hắn vẫn chưa từng thấy Hạ Tử Minh, trong lòng hắn rất thất vọng cũng rất đau khổ, hắn không kìm nén được mà có chút oán trách Hạ Tử Minh trong lòng, cho dù là chia tay, ngay cả khi hắn đã thành ra như vậy rồi, làm phẫu thuật rồi cũng không đến thăm mình dù chỉ một lần được hay sao?

Trong lòng Lâu Thăng vô hình chung cảm thấy hơi lạ, nhưng lại không dám nhgix nhiều.

Vừa làm phẫu thuật tim xong, hắn không dám nghĩ linh tinh, cũng không dám để cảm xúc thay đổi quá lớn, hắn không ngừng nói với mình, mình phải bảo trì tâm trạng bình ổn, nhanh chóng khỏe lại, nhanh chóng bình phục, đợi đến khi mình khỏe rồi, Chu Chi Minh không đến gặp mình thì mình đi tìm em, bắt em lại, trói em lại ở cạnh bên mình, khiến em không thể rời bỏ mình được nữa.

Hắn biết đứa ngốc ấy không hiểu cái gì là tình cảm, chỉ hiểu dục vọng đơn giản mà thô tục nhất… Mình không thể thỏa mãn em, em sẽ bỏ trốn với người khác.

Không sao cả, hắn không để ý, đợi đến khi hắn khỏe lại, bắt em rồi nhốt lại, khiến em ngoài mình ra thì không thể nhìn thấy hay tiếp xúc với người khác được nữa.

Ôm lấy chấp niệm như vậy, Lâu Thăng khôi phục vô cùng nhanh chóng.

Phương Vũ và Lâu Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh hắn, ba Lâu, mẹ Lâu vừa nhìn thấy hắn lại nhớ tới cái chết của đứa con ruột mình, nên rất ít đến thăm hắn.

Vì tránh cho Phương Vũ và Lâu Nguyệt nói ra chuyện này, kích thích Lâu Thăng, ba Lâu và mẹ Lâu giấu chuyện này thật chặt, cũng chưa từng nói với bọn họ.

Lâu Thăng tuy cảm thấy hơi khó hiểu sự lạ lùng của ba mẹ nuôi, nhưng toàn bộ suy nghĩ của hắn đều đặt hết lên người Chu Chi Minh, toàn bộ đầu học chỉ nghĩ đến việc đợi khi hắn xuất viện, sẽ bắt trói Chu Chi Minh như thế nào, nên cũng không chú ý đến lắm.

Phương Vũ bày tỏ với Lâu Thăng ngay trước giường bệnh Lâu Thăng.

“Xin lỗi, trong lòng tôi đã không thể để ai tiến vào được nữa, bất kể em ấy là người như thế nào, yêu hay không yêu tôi, trong lòng tôi đã không còn chứa được người nào khác, tôi đã quyết định sẽ quấn lấy em ấy một đời rồi. Bắt đầu từ khi bị tráo đổi số mệnh, chúng tôi đã được ông trời định sẵn rồi.” Lâu Thăng lại lựa chọn từ chối hắn.

Phương Vũ không khỏi cảm thấy hơi mất mát, trong lòng cũng có chút căm giận, bất bình, ngay cả chuyện Lâu Thăng phải làm cuộc phẫu thuật lớn như vậy mà Hạ Tử minh vẫn luôn không đến bệnh viện, chưa từng đến thăm Lâu Thăng được một lần, vậy thì có chỗ nào xứng với thâm tình này của Lâu Thăng?

Nhưng hắn nhìn Lâu Thăng lại không nói gì, chỉ nghĩ bản thân mình im lặng bảo vệ Lâu Thăng, Lâu Thăng cuối cùng sẽ có một ngày có thể nhận ra si tâm của cậu ấy đặt sai người, nhìn thấy bản thân mình luôn bảo vệ phía sau cậu ấy.

Phương Vũ chưa mở miệng, Lâu Nguyệt lại nghe không nổi nữa, xen vào: “Anh, cái con người kia có chỗ nào đáng để anh đối xử như vậy chứ? Ngay cả khi anh phẫu thuật, sống chết ngay trước mắt, hắn cũng chưa từng đến bệnh viện thăm anh một lần, đến bây giờ cũng không xuấ thiện, không chừng đang ở đâu đó ăn chơi đàng điếm rồi cũng nên? Anh sao vẫn cứ nhớ đến anh ta làm gì?”

Cô nàng không thể hiểu được Hạ Tử Minh có chỗ nào so được với Phương Vũ.

Nghĩ đến Chu Chi Minh đến bây giờ vẫn chưa từng đến thăm mình một lần, Lâu Thăng cũng bất giác buồn bã ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.