Tần Nguỵ đi tắm rồi, Tuế Lộ cũng nhanh chóng đi nấu cơm.
Đồ ăn hôm nay và quần áo Tuế Lộ muốn cũng được bác quản gia chuyển tới, tất cả đều tươi mới sạch sẽ, Tuế Lộ rất hài lòng.
Nhưng điều làm Tuế Lộ buồn bực chính là, gương mặt và ánh mắt của bác quản gia lúc bước chân vào nhà cũng như lúc nhìn Tuế Lộ.
Tràn ngập sự thương cảm.
Ban đầu, vẻ mặt bác quản gia hiện lên sự bất ngờ, nhưng sau đó lại là sự hiểu rõ, cuối cùng là thương cảm.
Tuế Lộ chẳng hiểu cái mốc gì cả.
Cô cầm hai cái túi lớn đứng ở cửa, ngơ ngác buồn bực nhìn cửa nhà đóng chặt, bác quản gia à, bác chạy cái gì nha? Cô còn chưa hỏi cho ra chuyện gì đã đâu đấy.
Sao lại chạy rồi?
Tuế Lộ buồn bực một chút, rất nhanh đã bình thường trở lại.
Cô cầm theo quần áo mới tới phòng tắm, gõ gõ cửa nói với Tần Nguỵ: “Quần áo tôi để bên ngoài, cậu tắm xong cứ ra lấy.”
Phân phó mọi việc đâu vào đấy rồi, Tuế Lộ mới mang theo đồ ăn vào phòng bếp, dự định nấu gì đó ngon ngon một chút.
Kỹ năng bếp núc của Tuế Lộ khá là tốt, dù sao cô đã từng phải làm một tên phản diện mắc bệnh dạ dày lại còn mắc bệnh sạch sẽ, nên tất nhiên, không thể để cho người khác động vào đồ ăn của mình được.
Vì vậy, Tuế Lộ đã từng gian nan vất vả mà học nấu ăn.
Ngẫm lại thời gian đó, Tuế Lộ tự tung hô bản thân quá nghị lực.
Tuế Lộ vừa hồi tưởng quá khứ vừa nấu ăn, một chút cũng không chậm trễ.
Cô đang xào rau thì bỗng cảm nhận được sự hiện diện của người nào đó.
Tuế Lộ mím chặt môi, cố gắng đ è xuống tâm phòng ngự của mình, tránh để cho bản thân quay lại tặng cho kẻ đằng sau một cái chảo vào mặt.
“Không ngờ bạn cùng bàn của tôi lại biết làm cái này đấy.” Tần Nguỵ mặc quần áo mới đứng ở đằng sau lưng Tuế Lộ, cả người sạch sẽ tươi mát, mùi dầu gội và sữa tắm trên người hắn giống hệt với Tuế Lộ, điều này khiến Tần Nguỵ có ảo giác, mình và cô là một thể, dính chặt lấy nhau không rời.
Ảo giác này khiến Tần Nguỵ rất thoả mãn mà thở ra một hơi.
“Biết chút chút thôi.” Tuế Lộ vừa trả lời vừa nấu cơm, cô không biết rằng, thân thể mình lúc này đang bị tin tức tố của Tần Nguỵ ôm chặt lấy, bá chiếm từng đầu ngón tay, từng mái tóc.
Nếu có một Alpha hay một Omega đi vào nhà họ lúc này, nhất định sẽ bị mùi pheromone mang tính tán tỉnh của Alpha ở đây doạ sợ cho nhũn chân.
Nhưng Tuế Lộ không phải Alpha, cô là một Beta thuần hàng thật giá thật, nên cô vẫn thản nhiên nấu cơm, thản nhiên ăn cơm với Tần Nguỵ.
Đợi đến khi ăn cơm xong, Tuế Lộ ngồi làm bài tập về nhà, tiện luôn trao đổi với Tần Nguỵ về con đường sắp tới.
“Cậu muốn ở đây không?” Tuế Lộ hỏi.
“Cậu sẽ cho tôi ở lại đây à? Bạn cùng bàn.” Tần Nguỵ giống như người không xương ghé vào trên người cô, cằm dựa lên vai cô, một tay bấm điều khiển ti vi, một tay nắm lấy tay Tuế Lộ nắn b óp không ngừng.
Tuế Lộ muốn cho hắn một cái tát: “Cậu đừng gọi tôi như vậy, ghê quá đi mất.
Với lại, cậu là động vật thân mềm đấy à? Ngồi thẳng dậy coi.”
Tuế Lộ đánh hắn một cái, thuận tay đẩy người ra.
Nhưng Tần Nguỵ chẳng những không rời đi mà còn dựa gần hơn.
Hắn ném điều khiển lên ghế sô pha, vòng hai tay ôm lấy eo Tuế Lộ, thuận thế đè cô xuống, vùi cả người mình vào trong ngực cô, cọ cọ.
Tuế Lộ buồn bực đẩy hắn hai cái, nhưng hắn chẳng mảy may di chuyển nửa centimet, vì thế cô đành dùng lời lẽ công kích: “...Cậu là thuộc tính chó à?”
“Ừm, chắc vậy rồi.” Đâu Tần Nguỵ vùi vào ngực cô.
Đã chạm tới được vị trí mà hắn yêu thích rồi, thì đừng hòng hắn rời đi nửa bước.
Vậy nên, Tuế Lộ chỉ nghe thấy giọng nói rầu rĩ của hắn truyền ra từ phía trước ngực mình: “Không chỉ là chó, mà còn là chó điên nữa.
Mọi người đều gọi tôi như vậy mà.”
Tuế Lộ: “...”
À, cô không cẩn thận mà vướng phải đợt bán thảm này rồi.
Tuế Lộ không đẩy nữa, để mặc hắn nằm trong lồ ng ngực mình.
Dù sao cũng chỉ là một Alpha thành niên, cô chẳng để ý lâm đâu.
Ngoài trời vẫn đang mưa rất to, cơn mưa này kéo dài cả ngày, không hề dứt một giây một phút nào.
Trong nhà, Tuế Lộ với Tần Nguỵ câu được câu không nói chuyện với nhau.
“Hôm nay mưa rất to, tôi đã bị ướt từ đầu đến chân luôn.” Tần Nguỵ nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Không cần ngươi nói ta cũng nhìn thấy, cảm ơn.
“Tôi có thể ở đây không? Tôi không có nhà, cho dù có cũng không muốn về.” Tần Nguỵ nằm trong ngực Tuế Lộ, ngón tay xoa xoa, dọc theo phần eo của cô mà sờ lên trên, nhưng đi được một đoạn lại khựng lại, quy quy củ củ quay về trên eo Tuế Lộ.
Tuế Lộ hơi dừng lại, nhưng đến cuối vẫn gật đầu: “Có thể, lát tôi đưa chìa khoá dự phòng cho cậu.”
“Cậu cũng thật hào phóng nha bạn cùng bàn.” Tần Nguỵ vui vẻ vùi đầu sâu hơn vào ngực cô, cười cười.
Đối với danh xưng ‘bạn cùng bàn’ này, Tuế Lộ có chút ý kiến nho nhỏ: “Chúng ta không phải bạn cùng bàn nữa rồi, đừng gọi như vậy.”
Lúc này đây, Tần Nguỵ mới nhớ ra, chính mình là người đã xin cô giáo chuyển Tuế Lộ qua chỗ khác, cả người rơi vào trầm mặc thật lâu.
Mãi sau, hắn mới dè dặt biểu đạt: “Hay là tôi xin cô giáo cho cậu quay về làm bạn cùng bàn của tôi? Nếu không thì tôi qua đó làm bạn cùng bàn của cậu cũng được.”
Chứ để cô gái mình để ý ngồi chung với một đám Omega với Alpha nồng mùi pheromone, chắc hắn sẽ tức chết mất!
Tuế Lộ: “...” Cậu không sợ bị giáo viên chủ nhiệm ám sát à?
Cậu không sợ nhưng tôi sợ đó có được không?
Cuối cùng, ý đồ của Tần Nguỵ cũng bị Tuế Lộ vô tình phản bác: “Không thể, cậu từ bỏ đi.”
Tần Nguỵ bĩu môi không bằng lòng: “Tại sao chứ? Cậu không muốn ngồi với tôi à?”
“Không.” Tuế Lộ vô tình đáp lại, mặc dù nụ cười trên gương mặt không giảm đi chút nào, vẫn duy trì độ cong ban đầu, nhưng ánh mắt lại không có ý cười: “Tôi xinh đẹp như vậy phải ngồi ở chỗ xinh đẹp.”
Tần Nguỵ: “...Tôi không đẹp à?” Là hắn hiểu nhầm gì với từ ‘đẹp’ à? Hắn thấy hắn cũng rất đẹp mà!
“Ừm...” Tuế Lộ quan sát hắn thật kỹ, đúc rút một câu: “Đẹp nhưng không đẹp bằng tôi.” Mĩ mạo của cô là số một thế giới đấy có được không?
Tần Nguỵ: “...” Hình như đối tượng yêu thầm của hắn có tư duy không bình thường lắm thì phải?.