Đúng lúc này, cha Tuế, người im lặng ăn cơm từ này tới giờ bỗng nhiên lên tiếng: “Lộ Lộ, con có người mình thích chưa? Là Alpha hay Beta, hay là Omega?”
Tuế Lộ đang nói chuyện hăng say với Ngâm Chỉ bị câu nói này dọa sợ đứng hình: “...”
Không chỉ Tuế Lộ, mà người nhà họ Tuế cũng bị câu nói của cha Tuế hù suýt chút nữa không ăn nổi cơm sáng.
Mẹ Tuế run tay, cái muỗng múc trứng luộc nước trà cứ thế rơi xuống, đập một cái lên bàn ăn bằng kính rồi lăn xuống đất, vỡ vụn.
Âm thanh ‘keng keng’ của thìa sứ vang lên, chiếm lĩnh không gian yên ắng kỳ lạ.
Chị cả Tuế Niên ngồi đối diện mẹ Tuế còn đáng sợ hơn, suýt chút nữa phun hết canh thịt dê nóng hổi vừa cho vào miệng ra ngoài.
Chị hai Tuế Nguyệt thì tốt hơn hai người kia một chút, chỉ ra cánh tay hơn run, làm cho bàn tay cầm thìa múc canh cũng run theo, nước canh cũng rơi một ít ra ngoài.
Tính ra, cả bàn ăn, chỉ có một mình Tuế Nam, cậu con trai út, là còn bình tĩnh thong dong trước câu nói của cha Tuế.
Cậu cười mỉm, nụ cười ngọt ngào treo trên gương mặt ngây thơ, đẹp đến không chút tỳ vết, làm người ta vừa nhìn đã bị sự đáng yêu của cậu thu hút đến độ mất đi khả năng suy nghĩ.
Nhưng lời Tuế Nam nói ra lại không phải là lời gì hay: “Cha à, cha hỏi như vậy là không đúng, chị ba con mới lên lớp mười, không thể yêu đương bây giờ được.
Em nói đúng không chị hai?”
Cậu nghiêng đầu nhìn Tuế Lộ đang ngây ngốc ngồi đối diện mình: “Chị nói đi, chị có thích ai không? Chắc là không đâu nhỉ? Dù sao thì chẳng có ai trên đời này có thể xứng với chị cả.
Đám Alpha thì quá th ô tục, trong đầu lúc nào cũng chỉ có phế liệu màu vàng thôi, nếu chị yêu đương với bọn họ sẽ bị bọn họ coi thành búp bê tình d*c.”
Tuế Niên, Tuế Nguyệt và cha Tuế - ba Alpha đỉnh cấp trong nhà - chẳng hiểu sao mà nằm không cũng trúng đạn: “...”
Chúng ta đừng đánh đồng tất cả các Alpha với nhau có được không?
Tuế Nam không quan tâm đ ến bọn họ nghĩ gì, tiếp tục nói: “Omega cũng không được, đám người Omega là những người yếu đuối, không thể bảo vệ chị ba được, chị ba còn phải chăm sóc ngược lại cho bọn họ nữa.
Nếu như đến kỳ ph@t tình của Omega, họ đi tìm một Alpha mạnh mẽ hơn mà bỏ rơi chị thì sao? Chung quy lại là Omega cũng không tốt.”
Mẹ Tuế - một trong số hai Omega ở gia đình nhà họ Tuế, đồng thời là nhà thiết kế thời trang nữ nổi tiếng - câm lặng nhìn con trai mình: “...”
Con trai à, con quên mẹ cũng là Omega rồi à?
Còn nữa, con cũng quên mất mình là Omega rồi hả? Con thử nhìn lại xem, con thấy mình yếu đuối hả? Thấy mình cần người khác bảo hộ hả? Con chưa đánh nhau với đám Alpha là mẹ mừng lắm rồi!
Tuế - cậu nhóc Omega có thể đánh cả Alpha - Nam vẫn thao thao bất tuyệt với chị ba mình về sự nguy hiểm của thế giới: “Còn Beta thì càng không được, Beta không có gì đặc sắc nổi bật, nhạt nhẽo vô vị, cả nhan sắc lẫn thành tích cũng không quá xuất sắc, vậy nên chị càng không được chọn người yêu là Beta, bởi có khả năng chị sẽ phải khổ sở đó.
Thế nên, chị ba à, đừng yêu đương, chúng ta học tập tiến lên phía trước, rồi trở thành người đứng trên đỉnh xã hội nha?”
Tuế Lộ - phản diện từng đứng đầu thế giới, người ở đỉnh chuỗi thức ăn sau nam chính, hiện tại đang làm một Beta thuần chân chính - nín lặng nghe em trai hờ của mình nói một tràng dài: “...”
Em trai ngoan, chị cũng là Beta đấy em quên rồi à?
Bỗng nhiên, Tuế Lộ nhận ra một chuyện rất đáng sợ, cô chọc chọc Ngâm Chỉ - hệ thống đang ăn bánh ngọt nhỏ, ngồi trong không gian xem phim truyền hình cẩu huyết - hỏi: “Này, ta hơi bị thắc mắc một chút ấy.”
[Cái gì?] Nghe thấy ký chủ gọi, Ngâm Chỉ rất là có trách nhiệm đáp lời: [Cô muốn hỏi gì?]
Tuế Lộ thấy phản ứng này của nó, cảm thấy hình tượng của hệ thống ở bộ phận Cứu vớt ở trong lòng cô cao hơn không ít.
Ký chủ có chuyện muốn hỏi sẽ luôn đáp lời, không giống hệ thống cũ của cô bên bộ phận Phản diện hắc hoá, quả thật là lười đến không thể lười hơn.
Tuế Lộ hoàn hồn, nói: “Ta đoán...!ý tưởng làm người tốt cống hiến cho xã hội của nguyên chủ bắt nguồn từ cậu em trai này đúng không?”
Nhìn kiểu gì cũng rất giống, không chỉ thế, chắc chắn cái chứng không muốn giao tiếp với người khác của nguyên chủ cũng bắt nguồn từ cậu em trai này.
Dù sao thì, bị nhồi nhét nhiều tư tưởng khó hiểu như vậy, nguyên chủ còn bình thường mới là lạ ấy.
Ngâm Chỉ: [...]
[Ồ, vậy thì cô cứ thắc mắc tiếp đi, ta không ngại đâu.] Không có chuyện gì quan trọng thì đừng có tìm nó, phim của nó còn chưa có xem đâu.
Tuế Lộ: “...”
Trong lòng Tuế Lộ, cô lại đánh giá đám hệ thống bên bộ phận Cứu vớt thấp hơn một chút.
Tuế Lộ không nói chuyện với Ngâm Chỉ nữa, quay lại trả lời câu hỏi của cha Tuế: “Không có ạ, con không có hứng thú yêu đương.”
Bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không.
Tuế Lộ không biết yêu đương có tác dụng gì, nhưng nói chung, cô không có hứng thú.
Cha Tuế gật đầu, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này.
Dù sao đây cũng là con gái nhỏ của ông, ông phải lo lắng cho nó nhiều hơn, không thể để nó đi vào con đường không tốt được.
Những người khác cũng vậy, bọn họ không nói nữa, quay lại thưởng thức bữa sáng ngon ngọt.
Tuế Nam quay sang nhìn cô, cười mỉm, ánh mắt giống như đang tán thưởng cô vậy, khiến Tuế Lộ chẳng biết nói gì cho phải.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tuế Lộ theo hai chị gái song sinh đến trường mới.
Đây là trường học của nam nữ chủ cũng như đối tượng ủy thác.
Tuế Lộ ngồi trên xe ô tô sang trọng, ghé vào cửa sổ, một tay chống cằm, khuỷu tay đặt lên bệ cửa sổ, yên lặng nhìn con đường chìm trong bóng cây xanh, trầm tư suy nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ ủy thác nhanh nhất.
Đúng lúc này, bên hệ thống gửi đến một tin nhắn, Tuế Lộ bấm mở, tin nhắc nhở đến từ hệ thống hiện ra trước mặt.
[Yêu cầu ký chủ vào cùng lớp với đối tượng ủy thác như vậy sẽ giúp hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng hơn.
Nếu ký chủ không đồng ý thì hệ thống sẽ tự động thao tác thân thể của ngài.
Không biết ký chủ có câu hỏi nào không?]
Tuế Lộ cạn lời luôn.
Thế này tức là có muốn hay không cũng phải làm hả? Thế rồi cô còn hỏi cái gì? Tổng Cục đần hay cái hệ thống này đần vậy?
Trong lòng của Tuế Lộ, vị trí của hệ thống bên bộ phận Cứu vớt lại thấp hơn một chút..