Xuyên Nhanh Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

Chương 72: 72: Hồn Ma Công Chúa 32




Nghe thiếu niên nói như vậy, tiểu công chúa cũng không có gì không vui, nàng chỉ nhăn đôi lông mày thanh tú, mềm mại nói: “Ngươi không cần gọi ta là công chúa điện hạ, ngươi có thể gọi ta là Tuế...!Ôn Uyển.”
Minh Vĩ ngẩn người hai giây, sau đó lại cười rộ lên: “Được, tiểu công chúa Ôn Uyển.”
“Ta không phải công chúa điện hạ.” Tiểu công chúa phồng má phản bác, giống như đang trừng phạt, lực đạo trên tay nàng bỗng mạnh lên, khiến cho Minh Vĩ đau điếng.
“Này...” Minh Vĩ rất bất đắc dĩ, gã cũng chỉ trêu chọc nàng một chút thôi mà.

Hơn nữa, nàng đúng là tiểu công chúa mà!
“Hừ!” Tiểu công chúa tức giận hừ lạnh một tiếng, nàng chỉ tức giận một lúc nhưng rất nhanh đã nguôi, động tác trên tay lại trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Minh Vĩ cũng không rõ người này bị làm sao nữa, từ cách hành xử đến lời nói đều vô cùng kỳ lạ.

Nhưng điều làm gã không ngờ tới nhất chính là, đáy lòng vẫn luôn lạnh băng của mình lại rung động khó tả vì những lời nói đó.
“Tiểu Uyển, ta gọi muội...!như vậy được không?” Phải đắn đo mất một lúc Minh Vĩ mới dám nói ra mấy từ này.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, tiểu công chúa thoạt nhìn cao quý, lá ngọc cành vàng lại không chán ghét lời nói từ một kẻ đầu đường xó chợ như gã, nàng gật đầu, hài lòng nói: “Ừm, gọi như vậy.


Nói thật cho huynh biết nè, A Vĩ, ta thích người khác gọi ta như vậy hơn.”
Tiểu công chúa rất nghiêm túc nhìn Minh Vĩ, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp kia như ẩn giấu một ngôi sao lấp lánh, sáng đến mức, có thể chiếu rọi góc nội tâm âm u tối tăm của gã.
“Đa tạ muội.” Tay nghề băng bó của tiểu công chúa rất tốt, chẳng mấy chốc mà vết thương của Minh Vĩ không còn chảy máu nữa, chỉ có hơi đau mà thôi.

Minh Vĩ không ngờ, rõ ràng nàng là người ở trong cung, nhìn cách ăn mặc, điệu bộ là biết, nàng chính là công chúa hàng thật giá thật, nhưng sau người như này, kỹ năng băng bó lại tốt hơn cả gã nhỉ?
“Kỹ năng băng bó của muội có vẻ rất tốt.” Minh Vĩ chạm vào mảnh vải đang quấn quanh bụng mình, không nhịn được mà khen ngợi tiểu công chúa.
Tiểu công chúa đắc ý dào dạt cười ha ha: “Tất nhiên là tốt rồi, ta bị thương suốt mà.

Khi bị thương thì ta chỉ có thể tự băng bó thôi.”
“Muội là công chúa mà không được hoàng đế quan tâm ư?” Minh Vĩ bất ngờ tột độ.

Gã không nghĩ một công chúa cành vàng lá ngọc như nàng lại không được phụ hoàng mình yêu thương.
“Ta đã nói ta không phải công chúa mà.” Tiểu công chúa không vui chọc chọc trán Minh Vĩ: “Ta chỉ là tiểu Uyển thôi, huynh cứ gọi ta là tiểu Uyển, đừng công chúa điện hạ nữa.”
“Được, không phải thì không phải.” Minh Vĩ nắm lấy bàn tay mềm mại của tiểu công chúa, bóp nhẹ: “Muội là tiểu Uyển của ta, có được không?”
Không biết tại sao, Minh Vĩ cảm thấy tia sáng ấm áp này vẫn nên thuộc về gã, gã muốn bắt lấy nàng từng chút từng chút một.
“Tiểu Uyển của huynh?” Tiểu công chúa nghe vậy cũng bất ngờ lắm luôn, nhưng dẫu sau, đây là người tốt đầu tiên, ngoại những thị vệ trong cung, đồng ý nói chuyện nhỏ nhẹ với nàng.

Vì thế nên tiểu công chúa rất vui vẻ đồng ý với lời nói của Minh Vĩ: “Ừm! Là tiểu Uyển của huynh.”
Minh Vĩ vui vẻ cười, gã nghĩ thầm, nếu nàng không phải công chúa trong cung cấm cũng chẳng sao, nàng là công chúa của mình gã là được rồi.
Đúng lúc này, tiểu công chúa bỗng dưng thở dài, nàng lấy tay còn lại gõ nhẹ lên đầu mình: “Ta thật là, quên mất chuyện quan trọng rồi.

Huynh đưa muội ra khỏi đây nha, muội muốn gặp lại bằng hữu và chủ tử của muội.”
“Ừm.” Minh Vĩ không đắn đo nhiều, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Gã kéo tay tiểu công chúa đứng lên, nhưng khi nãy, vết thương trên bụng đã chảy máu quá nhiều khiến thân thể gã suy yếu, lại còn rất đau đầu hoa mắt nữa.


Vậy nên, vừa mới đứng lên, gã đã loạng choạng suýt ngã, may mà có tiểu công chúa nhanh tay lẹ mắt đỡ gã.

Thân thể hai người dán sát vào nhau, Minh Vĩ có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người tiểu công chúa và nghe được nhịp thở đều đặn của nàng.
Ấm, ấm quá.
Thân thể của tiểu công chúa rất mềm mại, cũng rất ấm áp, cảm giác ấm áp đó xông vào đáy lòng gã, khiến cho phần băng đóng chặt kia tan ra, để lại một mảnh trời quang mây tạnh.
“Chúng ta đi đâu đây?” Tiểu công chúa nắm cánh tay đang đặt trên bả vai mình của Minh Vĩ, chậm rãi dìu người đi về phía trước.
Minh Vĩ cao hơn nàng cả một cái đầu, lúc nàng khom người xuống để dìu gã thì Minh Vĩ có thể nhìn thấy rõ mái tóc vừa đen vừa mềm của nàng.
“Đi về phía trước đi.” Minh Vĩ thu ánh mắt lại, không nhìn nữa, bắt đầu chỉ đường cho tiểu công chúa.

Tiểu công chúa thoạt nhìn mảnh mai nhưng có vẻ rất vững vàng, nàng một bên đỡ gã, một bên giữ vững thân thể nhỏ xinh của mình, nhanh nhẹn đi về phía trước.
Rất nhanh, tiểu công chúa đã lôi kéo Minh Vĩ rời khỏi ngõ nhỏ.

Nhìn thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài, tiểu công chúa chỉ muốn ôm tim mình cầu nguyện.
Trời ơi! Nàng thoát rồi, cuối cùng cũng thoát rồi.
Tiểu công chúa cười nhẹ: “Cảm ơn A Vĩ, huynh đã giúp muội rất nhiều.”
“Chuyện nên làm mà thôi.” Gương mặt tiểu công chúa băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp tuyệt mĩ, dưới ánh nắng mặt trời giống như được nhuộm màu nắng, ấm áp thấm sâu vào lòng người.

Tiểu công chúa tạm biệt Minh Vĩ, nhanh chóng chạy lại chỗ tỳ nữ thân cận của mình.

Minh Vĩ thấy hơi hiếu kỳ về thiếu nữ bất thình lình mang theo ánh nắng tiến vào cuộc đời mình nên gã quyết định đi theo nàng để tìm hiểu.
Nhưng điều mà gã bắt gặp được chính là, thiếu nữ kia bị một nam nhân mặc y phục quý khí đánh ngã trên đất, đầu chảy máu, cả gương mặt sưng phù lên, nhìn rất đáng sợ.
Đứng bên cạnh nam nhân quý khí kia là thiếu nữ mặc y phục màu hồng nhạt thanh thoát, cả người nàng ta toát lên vẻ cao quý không bì được, gương mặt kia, có phần giống với gương mặt của tiểu công chúa, ngoại trừ đôi mắt.
Mắt của tiểu công chúa rất sán, rất đẹp, bên trong như đựng cả trời sao nhưng mắt của thiếu nữ kia lại đen đậm, toát lên mùi vị gian xảo như chính con người nàng ta vậy.
Nhìn tiểu Uyển (đây là cách Minh Vĩ sẽ gọi tiểu công chúa từ nay về sau) bị đánh đập như vậy, chính bản thân Minh Vĩ cũng thấy nghi ngờ.

Chẳng lẽ là bản thân gã đoán sai? Tiểu Uyển...!không phải công chúa?
Không hiểu sao đáy lòng Minh Vĩ lại nhen nhóm lên một ngọn lửa hưng phấn kỳ lạ, gã nghĩ, nếu như tiểu Uyển không phải công chúa, vậy phải chăng, gã có thể có được nàng?
Nam nhân kia vừa nhìn là biết có thể là hoàng đế, còn thiếu nữ đứng bên cạnh ông ta chính là công chúa thật, nếu thế thì tiểu Uyển ắt hẳn là người trong cung.

Để có được tiểu Uyển, gã vẫn nên tìm cơ hội để tiến vào cung thì hơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.