Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 34



Ánh dao chợt lấp lóe, những người phản ứng nhanh nhạy trong cửa hàng trang sức vội vàng cảnh báo thiếu nữ: “Mau tránh ra!” 

Yêu tinh cỏ bốn lá đứng lặng trước cửa lớn, thậm chí còn nghiêng đầu nhìn người đụng trúng mình, mắt hạnh ngập nước không hề có vẻ sợ hãi.

Hai mươi mấy người có mặt sợ đến ngây người, căn bản là không kịp vồ lên ngăn cản, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ ác bước từng bước tới cửa lớn. Mà vẻ mặt cô gái “không sợ hãi” rơi vào mắt bọn họ lại thành bị dọa điếng người, chân run không lết nổi.

Ba mét, hai mét rưỡi, hai mét. Xong đời, kẻ xấu cầm dao nhọn muốn giết người rồi. Có một người phụ nữ nhát gan phải che mắt lại, la hét thất thanh vì quá sợ hãi. Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng gào thét thống khổ và tiếng vật nặng rơi đạch xuống đất.

Người phụ nữ che mắt không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám hé mắt quan sát tình hình. Cô ấy đoán chắc rằng cô bé đứng ở cửa không lạc quan cho lắm, khéo cơ thể bị chọc mấy lỗ to cũng nên. Tay cô ấy run rẩy lấy điện thoại, gọi điện báo cảnh sát lẫn xe cấp cứu.

Quá trình chờ đợi dài đằng đẵng đã dày vò cô ấy, người phụ nữ quay lưng hỏi người đàn ông trung niên gần mình nhất có thấy máu không. Người đàn ông trung niên bừng tỉnh sau cơn mê hoảng, gật gà gật gù, biểu cảm đăm chiêu: “Thấy máu.”

Ngón tay bị cắt, cũng tính là máu chứ?

Không quan sát tình hình chỉ nghe người ta tường thuật hiện trường, người phụ nữ đành tự bổ não mình, sắc mặt người phụ nữ trắng tái, bịt miệng dằn cảm giác buồn nôn xuống. Ngoại trừ nỗi sợ hãi và khó chịu trong lòng, người phụ nữ còn thương cảm cho cô gái mới đầu xuân xanh đã phải kết thúc cuộc đời bằng cách như vậy.

Cửa hàng trang sức đã không một bóng người, cảnh sát và xe cứu thương dùng tốc độ nhanh nhất tới hiện trường. Nhưng khi thấy hiện trường vụ án mạng, hai bên rơi vào khoảng lặng kỳ dị.

Một nhân viên y tế cầm cáng chần chờ hỏi: “Chuyện này… Cần xe cấp cứu lắm ư?”

Nếu bọn họ tới trễ thêm một tí nữa là máu chảy trên đầu ngón tay đông mất rồi.

Người phụ nữ báo cảnh sát nghe như thế, đành xoay người từng li từng tí. Thấy khung cảnh đang diễn ra người phụ nữ không kịp phản ứng, cô ấy chẳng hình dung nổi tình hình bây giờ.

Cô gái xinh đẹp bọn họ đánh tiếng nhắc nhở thì đứng an toàn ở cửa xe, mặt mày ngập vẻ khó hiểu. Thay vào đấy, kẻ xấu lại nằm lăn dưới đất, tình huống không rõ.

Toàn bộ cửa hàng trang sức yên lặng trong chốc lát.

Tên côn đồ ngã nhào dưới mặt đất mù mờ tỉnh lại, nhìn thấy đồng phục cảnh sát thì mặt hắn trợn tròn, hoảng sợ nhặt chiếc dao nhọn lên múa máy vài đường cơ bản. Đồng chí cảnh sát đá bay con dao bằng một cước, vặn tay hắn chế ngự.

Những người có mặt ở đây đều là nhân chứng, nên bọn họ cần phải tới đồn cảnh sát ghi chép biên bản, đương nhiên Nguyễn Nhuyễn cũng không ngoại lệ. Trước khi cô lên xe cảnh sát, Thẩm Ân – người đứng xếp hàng mua trà sữa vừa kịp quay về.

Nhòm thấy băng ghế không có ai, anh nhìn xung quanh, ánh mắt đứng ở cửa hàng trang sức. Đôi chân dài nhanh chóng sải bước cùng ly trà sữa, anh bước vài bước rồi đè vai thiếu nữ, đứng bên cạnh cô.

“Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi là bạn của cô ấy.” Đầu tiên, Thẩm Ân bày rõ thân phận, sau đó mới dò hỏi tình hình cụ thể.

Đồng chí cảnh sát thấy thiếu nữ không phản bác, còn rất ỷ lại người đàn ông này, cảnh sát lập tức hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, giải thích ngọn ngành mọi chuyện.

Nghe kể, sắc mặt Thẩm Ân đen kịt, không biết vì tức hay sợ hãi. Cuối cùng, anh lên xe cảnh sát, cùng Nguyễn Nhuyễn đi viết bản tường trình.

“Ý anh là tên côn đồ muốn ăn cắp, nhưng sau khi bị quát đã cướp luôn túi xách của người phụ nữ bên cạnh, và cầm dao định giết cô gái đứng trước cửa. Cách cô gái đứng ở cửa tầm một hai mét thì anh ta đột nhiên ngã bẹp, đầu va chạm mạnh với mặt đất dẫn tới ngất xỉu, ngón tay vừa hay bị dao cắt trúng?”

Hai đồng chí cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép ngoảnh mặt nhìn nhau, mắt họ tỏ rõ vẻ nghi hoặc. Nhưng bọn họ không nói gì, mời nhân chứng tiếp theo vào.

Ghi chép biên bản của hơn hai mươi nhân chứng xong xuôi, đồng chí cảnh sát thở dài cảm thán một câu: Tên ăn cắp chắc xui xẻo lắm, giờ này còn đụng trúng trường hợp oái oăm như vậy.

Người trong cửa hàng trang sức miêu tả tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, bọn họ đều cho rằng cô gái bị dọa sững người đứng trước cửa kia nhất định lành ít dữ nhiều, không chết cũng thương tật nặng nề. Ai dè, tên côn đồ tự dưng té lăn ra đất cơ chứ?

Nhưng chuyện đó chưa tình là gì. Mấu chốt là hắn ta tỉnh lại vừa đúng dịp cảnh sát tới, mặt hắn ta thộn như bị kim chích.

Phá án đã nhiều năm, xử lý biết bao kiện án, trường hợp kỳ lạ, nhưng người xui rủi đến thế là người đầu tiên họ gặp. Mà cô gái kia cũng khá may mắn đấy, cơ thể không chút thương tổn nha.

Ghi chép đơn giản, Nguyễn Nhuyễn bị người đàn ông mặt đen thùi lùi dắt khỏi cục cảnh sát, xách tới bồn hoa bên cạnh. Đi đứng nhiều giờ khiến chân cô rất đau, định ngồi xuống nghỉ chân, cô lập tức ăn mắng: “Đứng dậy!”

Thiếu nữ đứng thẳng lưng theo bản năng, mắt hạnh trợn trừng, ngón tay bất an cấu cấu vạt áo, giọng điệu nói chuyện vừa đáng thương vừa oan ức: “Tại sao anh hung dữ thế?”

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Ân nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhưng anh không thể đè nỗi khủng hoảng đang sinh sôi trong lòng xuống được. Nghĩ tới tình hình anh nghe thấy ở đồn cảnh sát, trái tim anh căng thẳng như muốn rớt ra ngoài.

Bây giờ, Thẩm Ân không dám tưởng tượng, lỡ như tên côn đồ không bất tỉnh nhân sự đúng dịp thế kia, yêu tinh mảnh mai gầy yếu như vậy, sợ rằng cô bị đâm thành máu rồi.

Mình đứng đây lo lắng đủ điều, người trong cuộc bình tâm như vại, cứ như thể cô chẳng hề để tâm tới chuyện đó. Nếu hôm nay anh không dạy dỗ nghiêm khắc, thì ngày mai đụng trúng sát nhân giết người man rợ, sao cô yêu tinh bé nhỏ này có thể đối mặt.

“Biết mình sai ở đâu chưa?” Biểu cảm Thẩm Ân nghiêm túc, giọng điều chan chứa băng giá.

Yêu tinh cỏ bốn lá nhướng mày ngài thanh tú, suy nghĩ hồi lâu, thăm dò mở miệng: “Không nên bảo đau chân? Lần trước anh dặn đi nhiều sẽ hết đau, nhưng tôi chưa quen.”

Người đàn ông tuấn tú hơi giãn cơ mặt, cứng rắn trả lời: “Nghĩ lại.”

“Không được ăn nhiều, tiêu tiền bậy bạ mua đồ ăn.” Vài sợi tóc trên đỉnh đầu thiếu nữ bị thổi thẳng đứng, cô lắc lư vài cái, tóc lại mềm oặt.

Tâm trạng Thẩm Ân phức tạp khóe mắt giật giật, anh thông suốt rằng mình và cô yêu tinh không chung sóng não. Vì thế, anh quyết định thông báo cho người cha già kính yêu của mình việc nguy hiểm đã diễn ra trong cửa hàng trang sức ngày hôm nay, dặm mắm dặm muối kể thêm mấy chuyện tương tự nhưng với kết cục hoàn toàn khác.

Anh còn dặn cô sau này gặp trúng kẻ chuyên làm chuyện xấu, cô khoan hãy tặng đầu cho người ta, trước hết phải động não. Nếu có thể thì tìm người giúp đỡ, hoắc trực tiếp báo cảnh sát.

Lần đầu tiên Thẩm Ân lải nhải nhiều vậy chỉ bằng một hơi. Anh thầm nghĩ chuyện nguy hiểm hôm nay hiện rõ rành rành rồi, nên sau này cô đừng liều mạng xông pha diệt trừ kẻ ác nữa.

Nhưng anh nhanh chóng bị cô yêu tinh nọ chóc điên, hít thở không thông, giận tới mức huyết áp tăng vọt. Khuôn mặt thiếu nữ ngây thơ bắt đúng trọng tâm, hạ gục anh trong một câu: “Nhưng, tôi không có não.”

Cô là cỏ bốn lá, chứ không phải người. Ngoại trừ bốn chiếc lá xanh mơn mởn, thân chính là một cái cọng cây siêu yếu ớt, thì đương nhiên cơ thể cô không có não. Thẩm Ân muốn cô vận động cho linh hoạt, điều đó khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều.

Anh tức giận che trái tim đang bị nỗi tức giận gặm nhấm, khuôn mặt đen kịt quay lại trạng thái vô cảm xúc, anh trừ bỏ việc tranh luận với cỏ bốn lá, không có não thì nghe lời anh là tốt lắm rồi.

Người đàn ông độc thân hơn hai mươi năm đã phải niệm trải hương vị cay nồng của việc làm cha. Anh lặng lẽ quyết định không! Muốn! Sinh! Con!

“Anh tức à?” Nguyễn Nhuyễn nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay người đàn ông, thấy anh không phản ứng thì cấu eo, nhỏ giọng dỗ dành: “Vậy tôi sai rồi? Anh đừng cau mày nữa mà, phim nói đàn ông cau mày là nhanh già đấy.”

“Anh chạy ba lần rồi, phải chú ý dưỡng lão. Không là anh phải kết bạn với mấy ông thị trưởng bụng bia đầu trọc đó.”

“……” Thái dương Thẩm Ân nảy dữ dội, anh cảm thấy dạy con gái chơi máy tính là một sai lầm cực lớn, khi nào quay về anh nhất định phải giấu máy tính. Chả biết cả ngày cứ mải mê bộ phim truyền hình dở khóc dở cười nào đó, mở mồm ra là khuyên cái gì đâu.

Thấy cô gái muốn nói thêm, Thẩm Ân liếc cô một cái. Yêu tinh cỏ bốn lá cảm nhận được nỗi u oán tỏa ra từ người đàn ông, cô mau chóng bưng kín miệng, đôi mắt linh động chớp chớp, thuần khiết nhỏ bé.

Người đàn ông nhìn cô thật sâu mà không hé một câu, sau đó khóe miệng dưới giật giật, xoay người bước đến con đường đầy rẫy xe cộ. Chân người đàn ông rất dài, một bước của anh bằng hai bước của cô. Hơn nữa thiếu nữ vốn đi chậm, vì đau chân nên cô đi càng ngày càng chậm, chẳng mấy chốc anh đã bỏ xa cô vài mét.

Chờ người đàn ông phát hiện phía sau không còn động tĩnh nào anh mới xoay người lại, trông thấy thiếu nữ lê bước chân tội nghiệp, cố gắng đuổi theo.

“Làm sao vậy?” Thẩm Ân bó tay, đành quay lại, đứng thẳng trước mặt thiếu nữ.

“Đau chân.” Giọng Nguyễn Nhuyễn nhỏ như muỗi kêu, cô cắn môi nhìn chằm chằm mũi chân. Vầng trán cao cao mướt mồ hôi, chóp mũi lấm tấm những hạt mồ hôi bé tí.

Thâm Ân đỡ người ngồi xuống bốn hoa gần họ, anh ngồi xổm cởi giày nữ, đặt bàn chân trắng mịn của thiếu nữ lên đầu gối để kiểm tra, anh phát hiện chân cô nổi hai cái bọng nước lớn, chân phải còn nghiêm trọng hơn chân trái, tróc mất một lớp da.

Chẳng trách dọc đường cô cứ than đau, chân bị thế mà không đau ư? Mới đầu anh tưởng thiếu nữ mềm yếu, không bước nổi một bước, bèn cố ý nói vậy. Bây giờ nghĩ lại, cô thực sự rất tội nghiệp.

“Làm sao mà trở nên nghiêm trọng như vậy?” Anh cho rằng giày anh mua cho cô yêu tinh đã rất mềm, chắc do cô ít đi dạo nên thành ra vậy. Quả nhiên là mỏng manh, không chịu được cái khổ.

“Cô ngồi đây một lát, tôi đi gọi xe đưa cô về.” Thâm Ân mang lại giày cho thiếu nữ, định đứng dậy thì bị thiếu nữ kéo góc áo.

Đôi mắt to tròn nhìn anh, toát vẻ nài nỉ: “Tôi muốn ăn một bữa thật thịnh soạn.”

“Còn lo chuyện ăn.” Thẩm Ân dở khóc dở cười, không biết nên trưng mặt gì. Dưới sự kiên trì của thiếu nữ, anh bèn thỏa hiệp: “Thế tôi gọi xe tới đón đi ăn nhé.”

Góc áo bị kéo vẫn sừng sững, Thẩm Ân bất đắc dĩ hỏi: “Lại sao nữa?”

“Tôi không muốn ngồi xe, anh cõng tôi được không?” Tay thiếu nữ buông lỏng góc áo, chuyển hướng đi gãi tay người đàn ông, may mắn tới cửa người bỗng khôn hơn: “Thẩm ca ca, được không ạ.”

Thẩm Ân lập tức sững sờ, ánh mắt sáng tối không rõ. Tiếng “Thẩm ca ca” như đến từ không gian lâu lắc, chọi vào tim anh, anh ma xui quỷ khiến đáp lại.

Mãi đến tận lúc thiếu nữ mừng rỡ trèo lên lưng anh, Thẩm Ân mới lấy lại được tinh thần, anh nghĩ mình điên mất tiêu rồi. Bỏ đi hay giữ lại cũng không xong, anh đành tuân mệnh trời.

Dù thiếu nữ đã nằm nhoài trên lưng anh cũng không yên, uốn tới ẹo lui. Anh giả vờ thả cô xuống đất, cô a một tiếng: “Chớ lộn xộn, nữa là tôi hất cô đi đó.”

Lời vừa thốt ra, thiếu nữ lập tức kinh sợ, quả nhiên cô không dám làm ầm nữa. Chỉ là ngón tay vẽ loạn trên lưng người đàn ông, đã sợ loạn tận cổ anh.

“Đã bảo đừng quậy mà?” Tay nhỏ m.ơn trớn da thịt khiến anh tê dại, hơi thở của anh dồn dập, khẽ răng rít một câu nhắc nhở dịu dàng.

“Tôi không lộn xộn, tôi nằm úp sấp đây.”

Tay nhỏ ghẹo loạn vẫn không chịu dừng, cô lại vuố.t ve yết hầu của anh. Thanh âm thiếu nữ kinh ngạc ghé vào tai anh nói nhỏ: “Thẩm Ân, anh đang nuốt nước miếng ư? Anh khát à?”

Ha, nếu không phải ở ngoài đường, anh nhất định sẽ để cô trải nghiệm một chút, xem anh “Khát” hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.