【 Thẩm Hi khi còn bé cũng chỉ hơn mười năm trước, khi đó trong nhà có đại hoa viên và thợ trồng hoa, gia đình Thẩm Hi không đơn giản đâu nha. 】
【Tôi đột nhiên nhớ tới, ngày hôm trước Thẩm Hi nói với Tân Lạc là nhà mình nghèo, lúc ấy Tân Lạc "ha hả" một tiếng, không phải còn bị không ít người mắng là ghét bần yêu phú sao? Có phải Tân Lạc đã biết gia cảnh thật sự của hắn, cho rằng hắn đang nói dối nên mới như vậy? 】
Bên trong ống kính, A Lạc cũng hỏi ra sự nghi ngờ của cư dân mạng.
"Không phải cậu nói nhà mình rất nghèo sao? Vậy sao lại có hoa viên?"
Biểu tình thiếu niên chậm lại, gãi gãi đầu, xấu hổ cười: "Đây không phải là làm người thì phải khiêm tốn sao..".
A Lạc: ".."
【Được lắm gia hỏa này, thì ra đây chính là khiêm tốn? Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao có người thích giả bộ nghèo nàn, chính là vì giờ khắc vả mặt người khác này.. 】
【Khó trách Linh Thần luôn nói không được ném quà cho anh ta, anh ta không thiếu tiền, trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy là anh ta cậy mạnh, càng tặng cho anh ta nhiều quà tặng hơn, không ngờ anh ta nói đều là sự thật! 】
【 Tập Mỹ Gia + 1, đột nhiên thật đau lòng bản thân mình, số tiền đó tôi uống thêm hai ly trà sữa thật ngon a ô ô ô】
Thẩm Hi nói mình biết làm cỏ cũng là thật, dùng máy cắt cỏ rất thành thạo, một bãi cỏ lớn, hắn chỉ đẩy máy cắt cỏ khoảng nửa tiếng đã cắt tỉa xong rồi.
Loại lao động máy móc này không có bao nhiêu thứ đáng xem, thế nhưng cư dân mạng trong livestream lại không vơi đi bao nhiêu, một đám vừa xem hai người làm việc, thuận tiện tán gẫu luôn.
【Tiểu ca ca nhìn quá có có cảm giác thanh xuân mà, đang xem mà cứ như đang trở về thời gian khi tuổi còn trẻ, dưới ánh mặt trời rực rỡ này, thiếu niên trắng nõn thon dài thật sự là cảnh đẹp hiếm có a】
【Nhìn bọn họ chậm rãi cắt cỏ như vậy, tôi thế nhưng cảm thấy thật an nhiên, tâm hồn như được chữa lành, có loại cảm giác như đang xem phim tài liệu vậy】
【Tân Lạc cũng khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, bình thường loại công việc này nữ diễn viên nào nguyện ý làm chứ, vậy mà cô ấy không nói một tiếng liền làm, không có nửa điểm yếu đuối của nữ diễn viên, thật sự ngoài dự liệu của tôi】
A Lạc cắt bụi cây quả thật cũng không dễ dàng gì, cái kéo lớn kia quá nặng, cứ cắt được một lúc cô lại phải buông kéo xuống nghỉ một lúc. Cắt lâu như vậy mà cô mới chỉ làm được một nửa, lại nhìn sang bên kia, bãi cỏ của Thẩm Hi đã cắt gần xong rồi.
Thấy cô chống nạnh đứng ở nơi đó, Thẩm Hi đột nhiên buông máy làm cỏ xuống, sải bước đi về phía cô.
"Chị ơi, em đến dạy chị dùng máy cắt cỏ nha?" Thiếu niên đưa tay nắm lấy cánh tay A Lạc, dắt cô đến chỗ máy cắt cỏ, thật sự bắt đầu dạy cô cách dùng.
Ban đầu A Lạc còn có chút mơ hồ, một lát sau mới hiểu rõ, chắc là cậu nhìn cô quá mệt mỏi nên muốn đổi việc giúp cô thoải mái hơn.
Máy làm cỏ không khó dùng, A Lạc học không bao lâu sẽ biết, quả nhiên sau đó Thẩm Hi liền bảo cô đến làm cỏ, còn anh thì đến cắt tỉa bụi cây.
Thiếu niên khí lực lớn, cầm kéo "xoạt, xoạt, xoạt" cắt một hồi. Lại là hơn nửa giờ nữa trôi qua, bụi cây cũng sắp được cắt xong, bãi cỏ cũng chỉ còn lại một mảnh rất nhỏ, mặt trời đã lên thiên đỉnh rồi.
Toàn thân A Lạc cơ hồ bị mồ hôi ướt đẫm, nóng đến mức nói không nên lời. Cô vào trong phòng lấy một chai nước khoáng ướp lạnh mang ra, cầm chai nước hô một tiếng với Thẩm Hi.
"Hả?" Thiếu niên nghe được thanh âm quay đầu lại, hai má trắng nõn phiếm nét ửng hồng, trên trán đang chảy xuống từng giọt mồ hôi.
A Lạc vẫy tay với hắn, đồng thời giơ chai nước lên: "Uống nước."
Thẩm Hi đi tới, nhìn thoáng qua bình nước, không có nhận lấy mà há mồm nói: "Muốn chị đút em uống~"
A Lạc liếc hắn một cái, đang chuẩn bị mở miệng, thiếu niên đột nhiên đưa tay tiếp lấy chai nước trong tay cô đi, ngón tay thon dài cong lên, nhanh chóng mở nắp chai ra.
Sau đó đặt chai nước mở nắp trở lại trong tay cô, cười tủm tỉm nói: "Tôi thấy trên mạng nói, một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, sẽ không để cho bạn gái mình tự mở chai nước."
Bị hắn chen vào như vậy, A Lạc buồn cười, vốn còn muốn cự tuyệt, lúc này lại có chút không đành lòng.
"Cậu cúi xuống, tôi giúp cậu uống nước." Cô nói.
Thẩm Hi dựa theo phân phó của cô, hai tay chống đầu gối khom lưng, nâng cằm mở ra đôi môi hồng nhuận, bộ dáng kia giống như một con chim non đang líu lo chờ cho ăn.
Khuôn mặt kia vẫn luôn cực kỳ tuấn tú, làn da trắng đến phát sáng, ngũ quan tinh xảo lập thể, trong trán tóc thấm đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời ướt sũng lấp lánh ánh sáng.
A Lạc cầm chai, miệng chai treo ở phía trên, đổ nước xuống.
Nàng đắn đo không nắm chắc được định lượng, đổ một chút liền dừng lại, thiếu niên nuốt xuống "chẹp, chẹp" khóe miệng: "Quá ít, chị rót nhiều hơn một chút đi."
Lần này ngược lại A Lạc rót nhiều hơn một chút, thiếu niên uống một ngụm lớn, yết hầu nhô lên trên cổ nhẹ nhàng trượt lên xuống, ùng ục một tiếng.
Thẩm Hi liên tục gật đầu: "Lại một ngụm nữa, thêm một ngụm nữa."
Cô lại rót cho anh một ngụm đầy, lần này đổ nhiều hơn, nước trong suốt từ khóe miệng anh tràn ra, dòng nước chảy qua cổ, đến xương quai xanh nhô ra, cuối cùng trượt vào cổ áo không nhìn thấy nữa.
Thiếu niên còn chưa thỏa mãn duỗi lưỡi liếm liếm môi, trên cánh môi màu hồng nhạt dính nước trong suốt, giống như cánh hoa dính sương mai vậy.
"Uống ngon thật, sao trước kia lại không cảm thấy nước khoáng dễ uống như vậy nhỉ?"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên cô, đôi mắt đen láy lấp lánh, dường như đang dụ dỗ ai đến gần.
A Lạc giật mình trong chớp mắt, sau khi hoàn hồn chỉ cảm thấy hai má nóng lên, cũng may cô vốn đã bị phơi nắng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cũng không sợ bị phát hiện.
Trong bình còn lại nửa chai nước, cô đưa nước đến bên miệng uống hai ngụm, dừng lại liền thấy thiếu niên nhìn thẳng vào mình.
"Chị, em còn muốn uống nữa." Anh mềm giọng làm nũng.
A Lạc lắc đầu: "Tôi đã uống rồi."
Không ngờ thiếu niên đột nhiên đưa tay ra, bất ngờ không kịp lấy đi chai nước, nhanh chóng rót vào miệng mình một ngụm, cười giống như con chuột nhỏ lén trộm được dầu.
"Chị, chị uống đi." Tập kích xong, hắn lại trở thành tiểu nãi cẩu ngoan ngoãn, trả lại chai nước cho cô.
A Lạc cúi đầu liếc mắt nhìn chai nước, lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nhướng mày nói: "Không cần?"
Thẩm Hi lắc đầu như trống, ngoan ngoãn vô cùng: "Em uống đủ rồi, chị uống đi."
A Lạc cong môi cười, chậm rãi hỏi hắn: "Nhạc Nhạc, cậu có biết loại hành động này, được gọi là hôn môi gián tiếp hay không?"
Tai thiếu niên đỏ ừng, không ngừng đánh giá biểu tình của cô.
Cô gái mặt mày mỉm cười, nhìn cũng không tức giận, cô vươn tay, bóp cằm thiếu niên, đôi môi đỏ tươi hơi mở ra, chậm rãi nói: "Hôm nay, tỷ tỷ liền dạy cậu, nụ hôn chân chính là như thế nào."
Cùng với âm thanh, là khuôn mặt minh diễm của cô gái, cùng với đôi môi mềm mại như thạch trái cây của cô.
Cô nhẹ nhàng dán môi vào hắn, đáy mắt hoa đào là ý cười lấp lánh, trong lúc thở mang theo một cỗ hương thơm ngọt ngào dễ chịu.
Thiếu niên bỗng nhiên trợn to mắt, ngây ngốc đứng tại chỗ, cứng ngắc thành một bức tượng đá.
Chỉ có hai bên tai đỏ chót, một đường nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ mặt, thậm chí ngay cả cổ cũng nhiễm một tầng ửng hồng sắc nhạt.
Bên trong ống kính, cô gái xinh đẹp tuyệt luân hôn thiếu niên trắng nõn tuấn tú. Thiếu niên vẫn khom người như cũ, cô gái hơi cúi đầu, ánh mắt hai người đan xen, hô hấp bao trùm lên nhau.
Chung quanh là màu xanh biếc của hoa viên xum xuê tươi tốt, với bầu trời xanh lam trên đầu. Ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ thổi, trên màn ảnh là hình ảnh cặp đôi nam nữ có dung mạo xuất sắc kia, hết thảy đều có vẻ như mộng như ảo, giống như thời gian định hình mà thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Trong lúc phát sóng trực tiếp, cư dân mạng nổ tung.
【 a a a a, a ta chết mất a a a】
【tỷ tỷ quá qua loa, quá vội vàng rồi! Tỷ tỷ dạy ta đi ah! Ta cũng chưa hôn bao giờ a! 】
【Nước mắt ghen tị trào ra khỏi khóe miệng, lúc nào tôi mới có thể gặp được một thần tiên tỷ tỷ như vậy, không, phải là yêu tinh tỷ tỷ, sẽ bị trêu ghẹo chết mất! Vô địch động tâm, vì Tân nữ thần bạo đèn! 】
【 ô ô ô ô ta chết rồi, quá đẹp quá trêu chọc đi, điên cuồng động tâm vì đôi này! Van cầu hai người lập tức kết hôn tại chỗ! 】
A Lạc không dừng lại quá lâu, sợ kích thích đến người bạn nhỏ, cô chỉ nhẹ nhàng lướt qua trong chớp mắt, liền như không có việc gì lui ra.
Vẻ mặt thiếu niên trống rỗng, cả khuôn mặt căng ra thành màu cà chua, đôi mắt tiểu cẩu kia càng thêm ẩm ướt, giống như vừa bị cô khi dễ.
A Lạc nhẹ nhàng cười cười, cũng không gọi hắn, tự mình xoay người rời đi.
Một lát sau thiếu niên mới chậm rãi hoàn hồn, ánh mắt lóe lên nhìn A Lạc, đáng tiếc lúc này A Lạc đã trở về tiếp tục làm cỏ, căn bản không để ý tới ánh mắt nhỏ muốn nói lại thôi của hắn.
Thời gian tiếp theo, hiệu quả công việc của Thẩm Hi giảm đi rất nhiều, cả người mất hồn, A Lạc đã tỉa xong bãi cỏ, bụi cây của anh vẫn chưa cắt xong.
Thấy thời gian không còn sớm, mặt trời cũng lên cao, A Lạc gọi hắn trở về nghỉ ngơi.
Thiếu niên nhắm mắt theo sau lưng cô, đại nam hài vốn hoạt bát, đột nhiên thành hồ lô cưa miệng, không nói một tiếng.
Lúc A Lạc nấu cơm, hắn ngược lại rất ân cần, bảo rửa rau thì rửa rau, rửa chảo rửa nồi, vô cùng kiên trì chịu khổ chịu mệt, chỉ là ửng đỏ trên đầu lỗ tai kia, vẫn không xuống được.
Bữa trưa hai người ăn một mình, những người khác đều ở bên ngoài không trở về.
Ăn trưa xong, buổi chiều vẫn phải tiếp tục dọn dẹp hoa viên. Thảm cỏ đã được cắt tỉa, một màu xanh lá cây bằng phẳng, bụi cây vẫn còn một chút nữa. Ngoài ra còn có vườn hoa hồng kia, cái này đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần cắt bỏ chạc cây đã già cùng với cành cây chìa ra ngoài, nhổ bỏ cỏ dại trong vườn là được.
Công việc cắt tỉa hoa hồng là A Lạc làm, Thẩm Hi xung phong đi vào vườn hoa nhổ cỏ, bụi hoa hồng có gai, lúc hắn nhổ cỏ xong đi ra ngoài, trên cánh tay lộ ra rất nhiều vết đỏ nhỏ.
A Lạc ôm những bông hồng đã cắt vào trong ngực, hoa hồng đỏ tỏa ra hương thơm thoang thoảng, thiếu niên đứng trước mặt cô, không biết có phải vừa mới từ trong bụi hoa chui ra hay không, trên người cũng mang theo một cỗ hương hoa hồng nồng đậm.
Môi hắn cong lên, bên môi lộ ra một cái răng nanh nhỏ cực kỳ đáng yêu. Sự ngượng ngùng cuối cùng đã rút đi khỏi khuôn mặt của hắn, lại trở nên tràn đầy năng lượng một lần nữa.
"Chị ơi, công việc xong rồi! Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"
Thời gian còn sớm, cũng chỉ hơn bốn giờ tối, cách trời tối còn có một hồi lâu nữa.
A Lạc suy nghĩ một chút, nói: "Không bằng ngủ trưa một lát đi? Thật vất vả mới cắt xong thảm cỏ, nằm trên đó ngủ một giấc chắc là rất thoải mái đó?"
Hai tròng mắt thiếu niên lóe sáng, kinh hỉ nói: "Chị cũng cảm thấy như vậy sao! Nhớ ngày còn nhỏ, tôi thường xuyên trốn trên thảm cỏ trong vườn để ngủ, đến cả mọi người trong nhà cũng không tìm được."
Hai người đi tới một nơi mà ánh mặt trời không chiếu đến, nằm trên thảm xanh mềm mại, vừa nói chuyện, vừa nhìn bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, không biết lúc nào đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi rồi.
【 Không hiểu sao, nhìn bọn họ ngủ như vậy, rõ ràng không có gì là đẹp, mà sao mắt tôi cứ không thể dời đi chứ. 】
【 Càng ngày càng cảm thấy Tân Lạc và Thẩm Hi rất chân thực, chính là loại cảm giác tùy ý buông lỏng này, thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân chân chính vậy. 】
【 Tôi cũng cảm thấy như thế, Thẩm Hi thích Tân Lạc thật sự thể nhìn ra rõ ràng, cậu ta tuổi còn nhỏ nên chưa biết che giấu. Tân Lạc thì tôi nhìn không thấu, không biết là cố ý cọ nhiệt độ, hay là chỉ cảm thấy trêu chọc người ta vui vẻ thôi. Bây giờ tôi hy vọng Tân Lạc không phải là đùa giỡn, nếu không Thẩm Hi cũng quá thảm rồi. 】