Xuyên Nhanh Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 7: Chương 7




Quỹ Quỹ khó có thể tin nhìn xúc xắc trên mặt bàn, 1, 1, 3, không tin nổi xoa xoa hai mắt, lại xem lại.
Ba cái xúc xắc nhỏ giá trị không có chút thay đổi nào vững vàng đứng ở nơi đó, như là cười nhạo hành vi ngu xuẩn vừa rồi của nó.
Hệ thống:...
Khi Quỹ Quỹ đáng thương lâm vào hoài nghi bản thân lẫn ký chủ của mình, Trần Tuấn nhìn kết quả vẻ mặt cười dâm nói với Minh Tiêu: "Ai u, chị dâu vận khí lần này không tốt lắm."
Minh Tiêu không đáp lời, chỉ là lẳng lặng nhìn gã, kịch bản này cô cũng thuần thục, người xấu trong phim truyền hình trước khi phạm tiện luôn thích dài dòng một đống, cứ an tĩnh chờ là được.
Việc đối phương yên lặng không nói cho Trần Tuấn một loại cảm giác "Quả nhiên là đổi ý", tròng mắt gã không có ý tốt mà đảo qua đảo lại, gã ra vẻ hào phóng vung tay lên: "Ai, cũng không sao, chúng ta tùy tiện chơi chơi, chị dâu dù sao cũng là con gái, hối hận cũng bình thường."
Gã vừa mới nói xong, một cô gái bên cạnh đã cởi đến chỉ còn nội y bất mãn lẩm bẩm nói: "Cái gì mà con gái với không phải con gái? Người ta không phải cũng thành thành thật thật cởi rồi sao, chơi không nổi cứ việc nói thẳng, còn lý do."
"Đến lượt cô nói chuyện à!" Người đàn ông bên cạnh cô ta nhanh chóng quát lớn, lại quay sang Minh Tiêu lấy lòng cười cười: "Chị dâu, chị đừng chấp nhặt với nó, chúng ta ngày luật như thế nào thì chơi như thế đó, mọi người đều đã quen tuân thủ quy củ, nhất thời có hơi nóng vội thôi."
Mấy người mặt trắng, mặt đỏ thay phiên kẻ xướng người họa, liền dán ba chữ "Chơi không nổi" lên trán Minh Tiêu, đổi thành người bình thường thế đơn lực mỏng ngồi ở chỗ này, cho dù không muốn cũng bị ép cho nghe theo quy củ của bọn họ.
Đương nhiên Minh Tiêu cũng không định chơi xấu, cô cười chờ nhóm người này nói xong, lười biếng quay đầu: "Tôi còn chưa nói sẽ đổi ý, mấy người đã to mồm nói xa xả.

Miệng này là được thuê sao? Thế nào cũng phải ba hoa cho người khác nhìn xem?"
Từ lúc đến đây cô nói không được mấy câu, nhưng phàm là mở miệng, khí thế dỗi người kia chính là chắn không được.
Bị dỗi nhiều nhất Trần Tuấn trên mặt có chút không nhịn được, đến lúc này rồi gã diễn cũng lười diễn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Được, chị dâu nói như vậy chính là đã đánh cuộc thì phải chịu thua, chúng ta cũng không ngăn cản nữa, vậy..."

"Cởi đi." Ánh mắt gã thẳng lăng lăng nhìn Minh Tiêu, bên trong trộn lẫn ác ý và đáng khinh rốt cuộc không hề che giấu.
Nhưng mà Minh Tiêu không cảm giác được có cái gì nguy hiểm, đơn thuần có chút bị ghê tởm, vẻ mặt ghét bỏ gật đầu với Trần Tuấn, nói: "Được, cởi đi."
Trần Tuấn không phản ứng kịp, đầu tiên là ngây người.
Một lúc sau mới không dám tin, chỉ vào chính mình: "Chị bảo tôi cởi."
"Đúng vậy, nghe không hiểu tiếng người sao?"
Trần Tuấn quả thực bị chọc tức, gã ha hả hai tiếng, trầm khuôn mặt không vui mà nói: "Chị dâu, chị đã không muốn chơi có thể nói thẳng, chơi người như vậy không thú vị."
"Được rồi, Trần Tuấn." Một tên gầy bên cạnh giữ tay Trần Tuấn, "Người ta là nhị thiếu phu nhân Phương gia, nhị tiểu thư Lý gia, khinh thường chúng ta cũng bình thường." Gã lớn lên mỏ chuột tai khỉ, giọng nói chua lòe, âm dương quái khí vừa ra khỏi miệng, đám người sắc mặt đều không tốt.
Vốn dĩ những người này cũng không xem trọng Minh Tiêu, cô tiểu thư Lý gia này cơ hồ là ngang trời xuất thế, bên ngoài chỉ nghe Lý phu nhân có cha mẹ ở nước ngoài, sợ người già cô đơn mới đem con gái cho ông bà nuôi.
Còn gia thế thực sự của Uyển Ninh, người ngoài không rõ ràng lắm, tất cả mọi người cho rằng bà là chim sẻ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, nghĩ như vậy, trong vòng cũng đương nhiên cho rằng Lý Mính Tiêu từ nhỏ lớn lên ở một gia đình bình thường, không được giáo dục tinh anh, mọi người trên mặt khách khí, còn trên thực tế là không để bụng cô nhị tiểu thư không được sủng ái còn không có bản lĩnh này.
Đám ăn chơi trác táng bị người nhà và thái độ của Phương Cảnh Phong ảnh hưởng, hơn nữa bọn họ vốn dĩ không phải người có tố chất gì, mặt ngoài vì thân phận của cô khách khí một chút, kỳ thật trong lòng vẫn là xem thường.
Việc hôm nay nếu có mặt Phương Cảnh Phong, đừng nói không cho mặt mũi, chính là vứt mặt mũi bọn họ xuống đất, bọn họ cũng không dám nhăn mặt một cái, nhưng hiện tại đổi thành một mình Minh Tiêu, vậy thì lại khác.
Minh Tiêu nhàm chán khẩy lỗ tai, một bàn tay nhanh chóng vươn ra, túm lấy đầu tóc tên gầy ấn xuống bàn cược: "Mày xem cái nhan sắc nứt sẹo này xứng đáng xem để tao cởi sao?"
Cô túm tóc ném người sang một bên, một tay khác túm cổ áo Trần Tuấn kéo người qua, cười nhạt: "Không nói kỹ với các đàn em, bà mày chơi trò chơi không thích tuân theo quy củ, chỉ thích lập quy củ.


Bà nói đánh cuộc cởi q/uần áo, có nghĩa là tao nói đứa nào cởi đứa đấy phải cởi, hiểu không?"
Trần Tuấn bị tóm cổ áo khó chịu, thấy thoát không được vội vàng xin tha: "Chị, chị dâu, em sai rồi em sai rồi, ngài buông ra trước đã." Bộ dạng kêu r/ên xin tha so với khi xin lỗi vừa rồi chân thành hơn nhiều.
Minh Tiêu vốn dĩ chính thích chơi như thế, lúc này mặt đã xé, diễn cũng lười diễn, cô ném người lên trên mặt đất, ngồi ở trên sô pha nâng nâng cằm: "Tiếp tục."
Thấy một màn này đám người hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên cũng không dám cự tuyệt, Minh Tiêu thấy thế, cười tủm tỉm nói: "Chị dâu vừa rồi có phải dọa các đàn em, nếu không đổi người khác, chúng ta thử lại?"
Thôi chị, cũng không cần.
Một đống người thành thành thật thật lại gom xúc xắc, Minh Tiêu lúc không đánh người thì thôi, nhưng cái kiểu một giây trước còn ôn ôn nhu nhu, giây tiếp theo có thể cười tủm tỉm biến th/ái ấn ngươi lên tường, thực k/ích thích cơ chế cầu đường sống của người ta.
Trần Tuấn thấy không ai cứu gã, chỉ có thể căng da đầu cởi q/uần áo.

Trò chơi tiếp tục, Minh Tiêu sau khi bại lộ thực lực dứt khoát thả bay, cô thắng, người thua cởi; cô thua, liền tự chỉ định người cởi.
Nửa giờ sau, trong phòng trừ bỏ bản thân cô và Điền Bằng Vũ được chị dâu hạ thủ lưu tình, tất cả đều bằng phẳng, trắng bóng một mảnh.
Ánh mắt bắt bẻ của Minh Tiêu hơi đảo qua bộ vị dưới eo của mấy nam nhân, vô cùng thất vọng khép lại thị giác cay xè, nói với hệ thống: "Quá làm ta thất vọng rồi, ngắn nhỏ thì thôi, nhiều người như vậy cư nhiên tất cả đều chỉ có một."
Hệ thống:??? Có phải hay không có chỗ nào không thích hợp?
Có mở màn như vậy, toàn bộ các hoạt động giải trí của quần thể ăn chơi trác táng này đều bị ép xoay quanh Minh Tiêu, các lời kháng nghị linh tinh thi thoảng xuất hiện đều bị nắm đấm ôn nhu trấn áp, chờ đến khi kết thúc, nhóm người từng tự xưng là có thể high đến ba ngày ba đêm, dân bay thâm niên, đã bị chơi thiếu chút nữa mệt đến ngất.

Bọn họ trước kia chỉ cảm thấy Phương Cảnh Phong nhị thế tổ này là đồ ngốc, âm tình bất định khó hầu hạ, đi theo Minh Tiêu chơi nửa ngày mới hiểu được, mình lúc trước đang hưởng phúc mà không biết trân trọng.
Phương Cảnh Phong nhiều lắm là an bài chỗ chơi, còn cái tên Lý Mính Tiêu này chính là cái gậy chọc phân, mẹ nó chọc chết người, cô nói bồi chơi liền thật sự phải bồi chơi, có một chút không hài lòng liền bắt đầu đi hành xác người.
Trần Tuấn sau một buổi chiều bị tra tấn thảm nhất trong đám người, rất nhiều lần có suy nghĩ đâm đầu xuống biển.
Đương nhiên, thống khổ là chính bọn họ, làm người hưởng thụ Minh Tiêu vô cùng vui sướng, cô thích nhất là có người chơi cùng, chơi người vui người không cũng không sao, cô nhiều kiên nhẫn như vậy, có thể dạy (đánh) người chơi đến cùng.
Mãi cho đến đêm khuya, cô mới huýt sáo, chậm rì rì đi trở về phòng, Phương Cảnh Phong bởi vì bận tâm vấn đề dung mạo buổi trưa không dám ra ngoài, thấy cô muộn như vậy mới trở về, trong lòng nén giận lại không dám phát tiết, chỉ có thể nghẹn khẩu khí cắn răng hỏi: "Cô sao lại về muộn như vậy?"
Minh Tiêu ngồi ở trước gương tháo trang sức, nghe vậy thuận miệng nói: "Chơi high, không chú ý thời gian."
"Cô có còn nhớ mình đã kết hôn hay không?" Phương Cảnh Phong sắp tức chết rồi, lại không thể nhịn được nữa mà chất vấn.
Minh Tiêu xuyên qua gương nhìn gương mặt phẫn nộ của gã, không vui mà nhíu mày: "Anh đừng vô cớ gây rối, tôi chỉ ở bên ngoài chơi đùa mà thôi, tuy rằng hôm nay nhìn phải mấy tên đàn ông l/õa thể, nhưng tất cả đều là gặp dịp thì chơi, chơi vui thì thôi, người ta đã mời làm sao mình tiện từ chối.

Đàn ông các anh đấy, cứ thích nhọc lòng vào mấy chuyện tình tình ái ái này."
Cô nói xong liền cầm áo ngủ vào phòng tắm, để lại Phương Cảnh Phong một mình ngồi trên giường, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Mẹ nó rốt cuộc là từ đâu tìm tới được một đứa tuyệt thế tra nữ như vậy, lại mẹ nó không ly hôn đầu gã quả thực có thể chăn dê luôn!
Sinh hoạt mấy ngày kế tiếp, cho dù là Phương Cảnh Phong hay là đám hồ bằng cẩu hữu của gã, đều nghênh đón những ngày mệt mỏi nhất cuộc đời bọn họ, người sau bị bắt bồi ăn bồi uống bồi chơi, trong lúc đó còn phải thường xuyên bị tra tấn đày đọa, người trước đắm chìm trong ảo tưởng mũ trên đầu mình tựa hồ càng lúc càng xanh rờn, không có cách nào kiềm chế.
Cho đến khi con thuyền cập cảng, mọi người phảng phất được siêu độ phóng sinh, mấy tên tuỳ tùng liền tiếp đón cũng không đón, vào đất liền là chạy không thấy bóng người.
Minh Tiêu còn có chút kinh ngạc hỏi hệ thống: "Bọn họ chạy cái gì vậy?"
Hệ thống đang cân nhắc làm sao trả lời thành thật mà không làm mất mặt mũi ký chủ, liền nghe thêm nửa câu.

"Chẳng lẽ cho rằng rời thuyền là ta không tìm được bọn họ sao?"
Hệ thống:...!Hay lắm, nó xác định, thân phận của ký chủ, có thể loại bỏ phương án "người".
Theo tình hình nó quan sát được, ký chủ tựa hồ cũng không biết làm người.
Dự định ban đầu, Lý Mính Tiêu và Phương Cảnh Phong sẽ đi trăng mật một tháng, Phương Cảnh Phong định ở trên thuyền nửa tháng, sau đó cho Lý Mính Tiêu tùy tiện ở khách sạn nốt nửa tháng còn lại, gã thì đi ra ngoài tìm việc vui.

Nhưng cái này kế hoạch từ thời khắc Minh Tiêu xuất hiện đã phá sản, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Phương nhị thiếu sau khi rời thuyền, trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, mang theo bà vợ tra khí tràn đầy ngồi xe về nhà.
"Nhị Trụ đã về rồi!"
Một giọng nữ mười phần khí phách vang lên trước cửa nhà, không đợi Minh Tiêu xuống xe, cửa xe bên này đã bị bên ngoài mở ra.
Mở cửa chính là bà nội Phương Cảnh Phong, nụ cười trên mặt bà khi nhìn thấy ngồi bên này không phải là cháu trai âu yếm liền phai nhạt: "À, cháu dâu cũng đã về."
Bà nội Phương có lệ thăm hỏi một câu, trực tiếp lướt qua Minh Tiêu nhìn về phía Phương Cảnh Phong, đau lòng nói: "Ai u, làm sao nhà ta Nhị Trụ mệt muốn chết rồi, bên ngoài có cái gì mà chơi vui thế cháu.

Thời bà ngày xưa làm gì có trăng với mật gì đâu, kết hôn bây giờ cũng lắm chuyện quá."
Bà nói thì nói, còn không quên nhìn Minh Tiêu liếc một cái, giống như oán trách không cưới cô thì những việc này đã không xảy ra.

Phương Cảnh Phong quen nghe bà nội lải nhải cũng không tiếp lời, Minh Tiêu thì không thể, cô lễ phép với người lớn như vậy sẽ không làm lão nhân xấu hổ, vì thế lập tức nhiệt tình nói tiếp: "Còn không phải sao, ông bà ngày đó, kết hôn không cần đi ký giấy tờ, bỏ vợ bỏ con càng tiện, trẻ con chết non cũng không cần đi khai báo, nào có như hiện tại, phiền toái.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.