Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 10: Tiểu thư thời mạt thế. (10)



Khởi Dư từ từ mở mắt, trong con ngươi tràn ngập sương mù lạnh lẽo, cô mím môi khẽ nhích cơ thể, vừa động một chút, cơn đau ê ẩm liền lan ra toàn thân, đau đến mức mặt cô trắng bệch.

Khởi Dư bất động giữ nguyên tư thế nằm úp sấp trên mặt đất, cô chậm rãi đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn một hồi vẫn không biết đây là nơi nào.

Hiện giờ cô đã ở bên ngoài chứ không còn ở trong căn biệt thự hoa lệ kia nữa, trong phạm vi bán kính 5m rải rác đủ mọi chỗ là lượng lớn đống đổ nát, vụn đá to nhỏ, khói đen nghi ngút thi nhau tỏa khí lên bầu trời từ những ngọn lửa vẫn đang bốc cháy điên cuồng tại phía bên kia.

Mùi máu và mùi lưu huỳnh nồng đậm hòa vào nhau trong không khí không dễ ngửi chút nào, rất gay mũi.

Điều tệ nhất là chân phải của cô bị kẹt cứng dưới một tảng đá lớn, một loạt mảnh vỡ thủy tinh có kích thước không nhỏ đè nặng lên lưng làm cô không tài nào di chuyển được.

Đau...

[ Ký chủ, cô ổn không? ] Hệ thống thử thăm dò.

"Mi nói xem?"

Khởi Dư khó chịu nhắm mắt lại, đám cỏ dại ở hai bên cạnh đột nhiên vặn vẹo nhúc nhích, từ từ dài ra theo lần lượt rồi cuốn rối vào nhau tạo thành những cành lá cây vừa to vừa dài.

Chúng nhẹ nhàng sấn tới gần thân thể Khởi Dư, tự động vươn mặt lá lớn luồn qua mặt kính vỡ cẩn thận kéo nó rời khỏi lưng cô, bên dưới là một nhóm khác đang cố gắng tìm cách nâng tảng đá ra khỏi chân cô mà không gây thêm bất kỳ tổn thương nào nữa trên cơ thể mảnh mai này.

Mười lăm phút, trên thân Khởi Dư hoàn toàn sạch sẽ, mặc dù không còn vật trở ngại nhưng cô vẫn không dậy nổi, bởi vì chỉ cần cử động nhẹ một cái thôi đã khiến cô đau đến chết đi sống lại.

Có lẽ người trong thế giới này, Mạc Phong hay thậm chí là hệ thống còn chưa biết một điều rằng khả năng chịu đau của Khởi Dư thực sự rất kém, so với trẻ sơ sinh ba tháng tuổi còn kém hơn.

Đám cỏ dại tiếp tục dài ra, đến khi mình cao 3m mới dừng lại, chúng cúi xuống quấn lá của mình vào hai cánh tay của Khởi Dư đúng bốn vòng, sau đó từng li từng tí một nhấc cô lên.

Mượn lực của cỏ dại, Khởi Dư vừa đứng dậy liền như một tờ giấy mỏng mềm oặt ngã xuống, đám cỏ dại ở bên cạnh thấy thế vội vàng đỡ lấy cô.

Cô yếu ớt dựa vào lá cỏ xanh to, chúng một bên ôm chặt thân thể tránh cho cô tuột xuống dưới, một bên cầm một thanh sắt dài không biết lấy ở đâu dúi vào trong lòng bàn tay cô rồi điều chỉnh tốt tư thế đứng cơ bản cho cô.

Khởi Dư run rẩy nắm phần đầu của thanh sắt, miễn cưỡng lắm mới có thể tự đứng một mình mà không cần sự trợ giúp của đám cỏ ven đường.

"Mạc Phong chết chưa?"

Khởi Dư bất thình lình đặt câu hỏi làm hệ thống có hơi giật mình, vội đáp: [ Chưa chết, chưa chết. ]

"Hắn ở đâu?"

[ Phía trước cách ký chủ 20m có một ngã rẽ bên trái, đi tới đó vượt qua bức tường gỗ kia là gặp được. ]

Khởi Dư nghe hệ thống nói xong liền cau mày.

20m, cô không đủ sức lực và sức chịu đựng để đi đến đó.

Nhưng cô đã hứa với hắn, chỉ cần hắn chưa chết, cô nhất định sẽ mang hắn toàn mạng rời khỏi đây.

Đã hứa với người ta, đặc biệt là ân nhân từng giúp mình ba lần, không thể không thực hiện.

Vì vậy, Khởi Dư lết thân thể thể đầy đau đớn của mình tiến về phía trước, hành động trượng nghĩa này của cô rất đáng khen nhưng đáng tiếc lại là *hữu tâm vô lực, mỗi bước cô đi còn chậm hơn so với tốc độ của ốc sên bình thường, nếu cứ như vậy, chỉ sợ đã qua ngày hôm sau rồi cô mới đi được gần nửa chặng đường.

*Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức.

Hệ thống không nhìn nổi nữa, đành nói: [ Ký chủ, cô không thể đi nhanh hơn một chút sao? ]

Khởi Dư không trả lời, tập trung cố gắng ổn định từng bước đi của mình.

[ Cô còn không nhanh lên, Mạc Phong sẽ chết đó! ]

"..."

[ Ký chủ à, nam nhân tốt trong miệng của cô sẽ thực sự "đi" nếu cô vẫn giữ tốc độ như vậy đấy! ]

Khởi Dư dừng lại, bực bội nói: "Mi... rất phiền."

[ Hừ, Bản hệ thống mới không... ]

Ầm!

Quác quác!

Một tiếng động lớn nổ ra ở phía bên kia cắt đứt cuộc trò chuyện giữa Khởi Dư và hệ thống, tiếp đó là hàng trăm tiếng động giống như vậy cùng những thứ âm thanh hỗn loạn khác kết hợp với nhau vang lên, tạo thành bản hòa ca cực kỳ chói tai.

Tình huống này giống y hệt lúc Khởi Dư và Mạc Phong còn ở trong căn biệt thự!

Bầu khí nóng từ vụ nổ như một cơn lốc xoáy điên cuồng quét qua vạn vật xung quanh nó, Khởi Dư bị luồng khí nóng này thổi bay về phía sau, đám cỏ dại giật mình, nhanh chóng ôm lấy cô giấu kỹ vào trong tán lá to dày của mình.

Khởi Dư thông qua khe hở nhìn hàng nghìn con quạ đen bay lượn dưới một tầng mây mù dày đặc, đằng sau còn có những ngọn lửa khổng lồ hừng hực khí thế phun lên trời cao như các cột hồng thủy.

Khởi Dư hơi cứng đờ nhìn về nơi đó.

Hình như vừa nãy, hệ thống có nói Mạc Phong ở đó phải không?

Vậy hắn thực sự sẽ chết nếu cô không nhanh lên?

Mẹ nó chứ!

"Nhanh, mang ta qua đó." Khởi Dư khó khăn nói, tay run run chỉ về phía trước.

Đám cỏ dại hiểu ý bọc kỹ Khởi Dư lại, những cây cỏ nhỏ ở dưới cũng đồng loạt lớn hết lên, lần lượt lấy thân mình ép lên đám cỏ đang trương phồng ở chỗ kia, sau vài giây, quả bóng vừa to vừa dày màu xanh đã hoàn tất!

Quả bóng nhẹ nhàng lăn qua lăn lại một lần, sau đó xuyên qua lớp khí nóng tiến về trước, lúc đi còn không quên cẩn thận tránh né những đồ vật sắc nhọn nguy hiểm trên đường hoặc từ trên trời rơi xuống, cũng tận lực giảm tối đa mức độ xóc nảy trong lúc di chuyển để tránh động đến cô gái nhỏ ở bên trong.

Khởi Dư tựa đầu vào đống lá cỏ, khó chịu nhắm mắt lại, đáy lòng kìm nén cơn bạo phát đang mãnh liệt muốn trào ra.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Ai cũng muốn tổn thương ta...

***

"Mạc Phong!"

Hàn Lâm hét lên, Mạc Phong nhíu mày giơ hay tay lên cao, luồng khí lạnh màu xanh nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, như mũi tên sắc bén phóng điên cuồng về phía trước.

Những con quạ đen ở trên cao đang bay nhanh xuống đều bị hàn khí của Mạc Phong đóng băng, rải rác rơi xuống như cơn mưa đá.

Hàn Lâm cũng không chịu thua kém, từng đợt tia sét màu tím xuyên thủng bầu trời rớt xuống, đánh tan không ít con quạ gần đó.

Nhưng nhìn lên bầu trời, bạn có thể thấy được phải có đến hàng vạn con quạ vẫn đang bay theo hình vòng tròn ở trên đó, với sức mạnh của Mạc Phong và Hàn Lâm đã xuất ra, chẳng khác gì như muối bỏ biển.

Nếu là quạ bình thường thì không nói, đáng sợ ở chỗ chính là những con quạ này đều đã nhiễm bệnh, không những nhiễm bệnh mà số lượng còn đông như kiến.

Hai người Mạc Phong và Hàn Lâm, mỗi người tự tản ra tìm nơi trốn cho riêng mình, còn cẩn thận tạo thêm vài lớp bảo vệ bản thân.

"Hàn Lâm, có thấy Nhị tiểu thư đâu không?"

"Cậu có gặp Cố Thư Di không?"

Hai người đồng thanh đặt câu hỏi cho đối phương, nghe xong cả người liền cứng đờ, hiển nhiên cả hai người bọn họ đều lạc mất bạn đồng hành của mình.

Mạc Phong lại xuất ra nhiều lực hơn đóng bọn quạ này thành băng, trong lòng không khỏi sốt ruột.

Nhị tiểu thư vẫn còn tốt chứ?

Nếu không, chí ít cũng đừng bị thương quá nặng.

Lúc hắn tỉnh lại, phát hiện chỉ có một mình mình ở đây, không thấy bóng dáng Khởi Dư đâu cả.

Đang định rời đi tìm cô thì bên cạnh đột nhiên phát nổ, hắn bị bắn ra xa hơn mấy mét, sau đó hắn thấy lũ quạ từ cái hố đấy tuồn tụt bay lên trời, Hàn Lâm cũng từ phía dưới ngoi lên.

Vậy nên mới có tình cảnh như thế này.

Thật ra cùng với họ còn có cậu tài xế nữa, nhưng cậu ta bị bọn quạ này mổ chết rồi.

Mạc Phong không biết mình đây là nên cảm thấy may mắn khi Khởi Dư không ở đây hay là thấy bất hạnh khi không rõ tình huống hiện tại bây giờ của cô nữa.

"Chúng ta phải tìm đường thoát khỏi đây thôi. Nếu cứ đối chọi với chúng nó như thế này, sớm muộn gì cũng bỏ mạng ở đây mất!"

Hàn Lâm vừa nói vừa hướng trên cao triệu hồi thêm mấy chục tia sét đánh xuống.

"Làm sao thoát ra? Nhảy vào cái hố kia sao?" Mạc Phong bâng quơ nói một câu, tiếp tục đóng băng kẻ địch.

"Cậu nghiêm túc một chút cho tôi! Cậu còn tâm tình để đùa nhưng tôi thì không." Hàn Lâm không vui nói: "Hiện giờ Cố Thư Di ra sao tôi còn không biết, tôi không muốn tại đây lãng phí thời gian để nghe mấy trò nhảm nhí của cậu."

Mạc Phong cười khẩy: "Ha ha, vậy ra Hàn đội trưởng nghĩ tôi muốn ở đây lắm sao? Anh lo lắng cho an nguy của Cố phó đội trưởng, tôi thì không lo cho Nhị tiểu thư chắc!"

"Cậu cảm thấy cô ta còn sống? Có thể cô ta đã bộc phát dị năng, ít nhiều gì cũng có sức mạnh hơn người thường một chút, nhưng dù sao cũng là dị năng hệ mộc yếu ớt, chỉ sợ sớm đã không chịu nổi rồi. Cố Thư Di thì khác, cô ấy mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng không thể vì cô ấy mạnh mẽ mà bỏ qua yếu tố cô ấy chỉ là một nữa nhân, nếu chúng ta không nhanh lên cô ấy có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm lớn hơn nữa."

Nghe Hàn Lâm nói vậy, sắc mặt Mạc Phong trầm xuống, nụ cười cũng tắt ngúm.

Hai tay Mạc Phong vẫn hướng lên cao phóng băng, nhưng một tay lại từ từ rời khỏi vị trí, nghiêng sang bên cạnh hướng nơi Hàn Lâm đang đứng bắn ra hai đợt khí.

Uỳnh!

Nhận thấy nguy hiểm, Hàn Lâm ngừng hạ tia sét, vội vàng né sang chỗ khác.

Hai đợt khí không trúng mục tiêu cũng không dừng lại, đụng vào cái cây đằng trước, "rắc" một tiếng, cây si già lập tức chẻ làm đôi, khói bụi nổi lên.

"Mạc Phong... cậu làm cái quái gì vậy!"

Dưới con mắt tức giận của Hàn Lâm, Mạc Phong lạnh lùng bắn thêm ba tia hàn khí nữa.

Hàn Lâm tức đến nổ phổi, né xong liền hướng Mạc Phong gào lên: "Cậu mẹ nó lại phát bệnh gì rồi! Dừng tay, tôi bảo cậu dừng tay có nghe không!"

Đáp lại lời của Hàn Lâm chỉ có từng đợt khí lạnh từ bên kia tiếp tục phi tới.

Hàn Lâm một bên vừa phải ngăn chặn kẻ địch trên trời, một bên vừa phải phòng thủ những công kích của đồng đội bên cạnh, nhìn vào có chút buồn cười.

Thấy lũ quạ có xu hướng tấn công, Mạc Phong không dày vò Hàn Lâm nữa, tập trung xuất toàn bộ sức mạnh của mình lên trời cao.

Hàn Lâm thở hổn hển, định nói vài câu nhưng nhận ra tình huống không ổn nên thôi, phối hợp với Mạc Phong đánh hạ từng nhóm quạ đen đang cố gắng tiếp cận.

Đột nhiên, nơi Mạc Phong đang đứng trồi lên mấy con chuột cống, Mạc Phong giật mình tránh sang một bên, chân vừa chạm phải khúc gỗ dưới đất, khúc gỗ giống như được bôi một chất nhầy đặc thù, trơn vô cùng.

Mạc Phong không có cách nào ổn định thân thế, theo quán tính ngã xuống, ngồi bệt trên đất.

Mất đi một chủ lực ngăn cản, đám quạ nhanh chóng chộp cơ hội bay thẳng về chỗ của Mạc Phong, những con chuột cống đó cũng ngo ngoe rục rịch hướng hắn đi tới.

Không có gì bất ngờ, mấy con chuột đó hiển nhiên cũng nhiễm bệnh rồi.

"Mạc Phong!"

Hàn Lâm thấy hắn không ổn, đang muốn qua đó giúp nhưng bọn quạ này giống như có linh tính, tự động chia làm hai nhóm, một nhóm cầm chân Hàn Lâm, nhóm còn lại tấn công Mạc Phong.

Mạc Phong khóe môi run rẩy nhìn quạ và chuột mỗi con một nơi phi đến, hai đánh một, công bằng ở đâu?

Biết mình tránh không thoát, Mạc Phong nhận mệnh, dứt khoát nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, đằng sau bức tường gỗ chợt xuất hiện một quả bóng khổng lồ với tốc độ cực nhanh tiến tới, không chút lưu tình đè nát bấy bọn chuột.

Mạc Phong cảm nhận có cái gì đó bắn vào mình, hơi giật mình mở mắt ra, không nghĩ tới thứ bắn vào là mấy vũng máu nhớp nháp bẩn thỉu, hắn kinh ngạc nhìn bọn chuột đau đớn kêu lên rồi trút hơi tàn dưới sức nặng của quả bóng.

Quả bóng giảm tốc độ, nhẹ nhàng lăn về phía Mạc Phong.

Mạc Phong trố mắt nhìn, quả bóng này màu xanh? Bằng lá cây?

Đợi đã, sao quen thế nhỉ?

Đáy lòng Mạc Phong không khỏi có chút mong chờ, liệu có phải là...?

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, quả bóng đó chậm rãi mở ra từng lớp vỏ bọc, để lộ ra một cô gái nhỏ dung mạo xinh đẹp đang ngồi trong đó.

Các mặt lá cỏ lớn cẩn thận ôm Khởi Dư ra khỏi mình đưa cho Mạc Phong.

Mạc Phong vội vàng dang tay ra, đỡ lấy thiếu nữ từ đám cỏ đó rồi ôm chặt cô vào lồng ngực.

Khởi Dư im lặng nhìn đám cỏ dại, đồng tử xanh bắt đầu đậm dần, từ từ sáng lên.

Đám cỏ run lẩy bẩy, nhanh chóng biến thành hình dáng của những vật sắc nhọn, cứng cáp như lưỡi kiếm, mũi giáo, sau đó phóng lên trời, điên cuồng xiên qua bụng nhỏ của lũ quạ, đâm thủng cơ thể của những con phía sau, tốc độ phi thường nhanh.

[ + 50 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 350/1000. ]

Hai mắt Mạc Phong sáng lên, vui vẻ nói: "Sao Nhị tiểu thư tới đây?"

"Anh ở đây, tôi còn có thể ở đâu nữa?"

"Nhị tiểu thư có thể rời đi trước mà?"

Khởi Dư lắc đầu, hơi thở yếu ớt: "Tôi đã hứa sẽ không để anh chết ở nơi này, chỉ cần anh còn sống."

----------

*Góc nhỏ của truyện*

Hàn Lâm: Cậu làm cái quái gì vậy? Tấn công lũ quạ ấy, tấn công tôi làm gì? Điên rồi sao?! Có bệnh thì uống thuốc!

Mạc Phong: Ngươi mắng vợ lão tử, còn không cho ông đây đánh ngươi sao?

Hàn Lâm: Tôi mắng cô ta chỗ nào? Những điều tôi nói không phải sự thật?

Mạc Phong: Ngươi mẹ nó trù ẻo vợ ta chết!

Hàn Lâm:...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.