Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 38: Ở trong tù làm một phạm nhân ngoan ngoãn. (17)



Chương 38: Thí nghiệm, đối với các người đó là bùa hộ mệnh hay bùa đòi mạng?

Rời khỏi tòa nhà giam, Khởi Dư như cũ không có đợi Tiêu Hà cùng ra mà đi thẳng đến chỗ bạn cùng phòng tiếp tục nhận công việc khác.

Tiêu Hà ra muộn hơn mấy giây, không hiểu sao bỗng nghiêng đầu tìm kiếm thân ảnh Khởi Dư trong biển người đông đúc, ánh mắt liên tục lướt qua từng bóng lưng không đồng đều chợt dừng lại trên người cô gái nhỏ như tắm trong nắng vàng ở gần cây chung thụ phía xa.

Tiêu Hà ngơ ngẩn nhìn gò má xinh đẹp của Khởi Dư, đáy lòng nổi lên từng đợt cảm xúc không tên, trầm lắng mà mãnh liệt, như có thứ gì đó đang ngủ say dần thức tỉnh.

Thực chất, ở khoảnh khắc đụng phải người khác kia, Tiêu Hà nhất định sẽ theo thói quen ngó lơ người đó mà rời đi, nhưng đến khi vô tình chạm phải đôi đồng tử sắc xanh đẹp tuyệt như được trời khắc kia, hắn không hiểu sao lại không nhấc nổi chân, trái tim treo ở lồng ngực khác thường mà nhảy thình thịch liên hồi, giống như tìm được cái đã đánh mất, lại giống như gặp lại cố nhân sâu sắc nhất.

Tiêu Hà biết bản thân khi đó không bình thường, cho dù bộ não vận hành nhanh đến thế nào hắn cũng không kịp phản ứng lại được, hơn nữa, hai mươi ba năm thờ ơ với thế giới đã khiến hắn quen coi mọi thứ không khác gì không khí, ở thời điểm đấy hắn chỉ mất gần chục giây để nhớ ra sự tồn tại của Khởi Dư trong mắt hắn đã là kỳ tích rồi.

Tuy rằng sự bất thường này khiến hắn có phần ngỡ ngàng, nhưng hắn lại không vì vậy mà cảm thấy khó chịu hay phản cảm nào.

Tiêu Hà lay chuyển tròng mắt, tia sáng vừa mới hiện lên đáy mắt đã nhanh chóng bị rầu rĩ thay thế.

Hắn có hảo cảm với cô, nhưng người ta có vẻ không thích hắn cho lắm, đáng buồn là hắn còn không biết nguyên nhân người ta vì sao không thích mình.

Tiêu Hà cẩn thận ghi nhớ gương mặt và dáng vẻ của Khởi Dư, sau đó chậm chạp xoay người rời khỏi, mất hút sau bóng người mịt mờ.

Hệ thống hết nhìn Tiêu Hà lại nhìn Khởi Dư, trong lòng ngoài thở dài ra cũng chỉ có thể thở dài. Khó khăn lắm mới thấy Tiêu Hà có điểm giống với Mạc Phong, kết quả vừa mới vào vòng đỗ xe, còn chưa kịp làm gì đã bị ban giám khảo loại thẳng rồi.

Hầy... Hệ thống tiếp tục thở dài, trong đầu suy nghĩ.

Có nên tìm linh hồn chuyển thế của Bạch Nguyệt Quang nhà ký chủ nhét vào thân thể người nào đó rồi đưa tới trước mặt cô không nhỉ?

Nhưng cô hình như chưa nói sẽ đồng ý cho nó đi tìm người nọ, chẳng may làm ký chủ tức giận đến độ trực tiếp nằm ra đất chờ chết mà không chịu kiếm chỉ số ngầu cho nó thì tiêu rồi.

Hệ thống lắc lắc đầu, nghĩ biện pháp thứ hai.

Không thì tìm một NPC dựa theo hình mẫu của Mạc Phong, để trong thân thể NPC đó chứa 80% tương tự Mạc Phong rồi ném cho cô?

Nhưng mà cũng không ổn lắm, dưới tình huống không chắc chắn lại không cẩn thận kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô liều mạng với NPC đó thì xong luôn, có khi còn để lại cho cô bóng ma tâm lý không thể xóa đi nữa.

Cách này quả nhiên vẫn không được, quá nhiều lỗ hổng. Hệ thống quả quyết chặt đứt ý tưởng thứ hai này đi.

Hệ thống nhìn Khởi Dư vừa làm việc vừa cười nói với bạn cùng phòng, vì tình duyên của cô mà lo đến mức đầu cũng muốn trọc (?).

Khí trời bắt đầu xuống sắc, ánh hoàng hôn từ chân trời lan rộng theo hàng ngang như chẻ đôi bầu trời, bao phủ lên từng ngóc ngách của nhà tù. Loa phát thanh vừa lên tiếng, Khởi Dư ở trên thân cây đang cắt lá lập tức hạ cây kéo làm vườn trong tay xuống, trong tiếng kinh hô của số 9 nhảy thẳng xuống dưới, hoàn mỹ tiếp đất.

Số 17 tiến đến lấy cây kéo đi, nghiêm túc dạy bảo: "Trong lúc cầm kéo mà nhảy xuống là hành vi hết sức nguy hiểm, lỡ may không chú ý chọc vào người thì thật không tốt, lần sau tuyệt đối không được làm như vậy nữa, biết không?"

Khởi Dư vội vàng gật đầu, cam đoan mình sẽ không lại tái diễn.

Số 17 sắc mặt hòa hoãn không ít: "Tôi không phải là muốn quản thúc cô, chỉ là muốn tốt cho cô, hi vọng cô sẽ không vì điều này mà khó chịu."

"Không thể nào." Khởi Dư lắc đầu. Khó chịu chỗ nào chứ, cô cảm động còn không hết đó.

Từ lúc tới nhà tù này, số 17 trong mắt cô chả khác gì bảo mẫu chăm trẻ, toàn tâm toàn ý vì bạn cùng phòng mà lo này lo nọ, quan tâm đủ điều, người như vậy đáng lẽ nên đứng ở nơi có ánh sáng đối mặt với thế giới, vì sao lại trở thành sát nhân mang trong người bệnh tâm thần mà trốn trong bóng tối như bọn họ nhỉ?

Khởi Dư có chút tiếc nuối cho một hạt giống tốt bị thế giới này chà đạp, nhưng rất nhanh đã dừng quan tâm vứt chuyện này ra sau đầu, cùng mọi người đi vào tòa nhà giam A.

Trình tự ra vào phòng giam không có gì mới mẻ, Khởi Dư đút tay vào túi quần, chậm rãi đi vào phòng trong ánh mắt của đội viên an ninh ngoài cửa.

Khởi Dư vừa mới vào hẳn, số 9 nằm ngửa mặt trên giường đột nhiên bật dậy, ba bước gộp thành hai đi tới chỗ cô, trong ánh nhìn ngạc nhiên của cô xòe lòng bàn tay ra.

Khởi Dư nhìn viên kẹo tròn tròn được bọc trong giấy màu nằm lăn lóc trong tay số 9: "Đây là?"

Số 9 nhe răng cười tươi: "Quà cảm ơn cho buổi chiều."

Khởi Dư im lặng nhìn chằm chằm viên kẹo đó, ở thời điểm số 9 sắp hết kiên nhẫn định hỏi cô làm sao thì cô bất ngờ mở miệng, âm thanh vốn nên trong trẻo của phụ nữ lại khàn khàn một cách kỳ lạ: "... Cậu biết, cậu không cần phải làm vậy."

Số 9 nhăn mày, nét mặt toát ra sự khó hiểu: "Có gì mà phải cần làm với không cần làm? Một chút quà nhỏ này có đáng là bao đâu?" Sao phải dùng ánh mắt nghiêm trọng đó nhìn viên kẹo không đáng tiền này chứ? Chẳng lẽ cô ấy chưa từng được ăn kẹo bao giờ à?

Khởi Dư lắc lắc đầu, mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng cậu vẫn nên giữ lại thì hơn, không cần đưa cho tôi, tôi sẽ không nhận đâu."

"Tại sao?"

Khởi Dư không trả lời, quay người đi về phía giường mình. Số 9 gãi gãi đầu, chỉ có thể quy hành động khác thường này của số 44 cho việc cô không thích đồ ngọt, vì vậy cậu ta bất đắc dĩ bóc kẹo ra cho vào miệng, một mình cảm thụ dư vị ngọt ngào của viên kẹo.

Khởi Dư nằm trên giường, đầu óc có phần mơ màng mệt mỏi, cô ngáp ngắn ngáp dài, ngay cả ba bạn cùng phòng đang nói gì đó cô cũng không nghe được, cô nghiêng người đưa lưng về phía bọn họ, kéo chăn che trên người, giây tiếp theo liền bị động mà ngủ gục.

Số 17 nhìn người trên giường ở góc phải, trong mắt không nén nổi lo lắng: "44 gần như là hai ngày không ăn gì rồi, thế này thực sự quá không tốt."

Số 2 cũng có chút lo sợ: "Đúng là không ổn lắm."

Số 9: "Các cậu có phát hiện lượng nước cậu ấy uống trong một ngày nhiều hơn người bình thường không?"

Số 2 bừng tỉnh: "Đúng nha, mỗi lần người ta ăn bao nhiêu cơm thì cô ta uống bấy nhiêu nước, giống như hành khách sắp chết khát ở sa mạc vậy, uống thế nào cũng không đủ. Người Trung Quốc sẽ không phải lấy nước thay cơm đi? Phong tục thật kỳ quặc!"

Số 17 cạn lời: "Con người không thể sống mà chỉ uống nước, vứt cái ý nghĩ hoang đường về người ngoại quốc trong đầu cậu ngay đi."

"... Biết rồi."

***

Ba ngày sau, đúng vào đầu tháng chín, tất cả phạm nhân trong khu A theo sự sắp xếp của quản lý và đội an ninh phụ trách giữ gìn trật tự dẫn đường rời khỏi khu của mình.

Khởi Dư lững thững đi bên cạnh số 17, số 2 và số 9, cô đảo mắt nhìn tất cả mọi người, dù là cười hay không cười, sâu trong ánh mắt của bọn họ đều cất chứa một tảng băng không cách nào đục nổi, lạnh lẽo âm trầm.

Xem ra 'vũ khí sinh hóa' được giấu trong nhà tù đều không được những kẻ điên ngầm của khu A tán thành.

Khởi Dư tiến đến gần số 2, thấp giọng hỏi: "Trong lúc khu chúng ta đi kiểm tra sức khỏe và trí não, khu B làm gì?"

Số 2 nghe thấy cũng không quay đầu lại: "Đại khái là theo sự chỉ dẫn của bộ quản lý và tầng trên tăng cường sức khỏe và thể năng. Dẫu sao, vật thí nghiệm tốt nhất không nên có bất kỳ khuyết điểm nào."

Khởi Dư 'ồ' một tiếng, hiểu ra được vì sao quản lý của mình lại không thường xuyên có mặt. Cô vẫn nhớ anh ta giới thiệu chính mình là người phụ trách huấn luyện gì gì đó, hẳn là toàn bộ thời gian đều ngốc ở khu B, chỉ khi bên cô có dị động mới dành vài phút qua liếc cô một cái rồi lại rời đi.

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, thời điểm Khởi Dư lấy lại tinh thần liền phát hiện mình cùng những người khác đang đứng trước cửa một khu nhà không có tầng lầu, cô khẽ giật mình, vội vàng liếc nhìn xung quanh, ngoài cây cối um tùm bên ngoài đè lên hàng rào sắt thì đường ra hoàn toàn không thấy, cô chợt kinh hoảng nhận ra đường từ khu A tới đây cô một chút cũng không nhớ, thậm chí nơi này là nơi nào cô cũng không biết!

Số 17 nhìn thấy tia bàng hoàng trong mắt Khởi Dư liền vỗ vỗ vai cô, nói: "Cô mới tới có lẽ chưa biết đến chỗ này, đừng lo lắng, chỗ này khá xa, nhưng không có rời khỏi phạm vi bao quát của nhà tù."

Khởi Dư lung tung gật đầu, không biết tại sao cô lại thấy hơi bất an, giống như sắp có thứ gì đó chuẩn bị nhào tới đấm nhau với cô vậy.

[ ... Ký chủ, thiết lập của thân thể này là rối loạn ảo giác, không phải chứng vọng tưởng bị hại. ]

Khởi Dư gạt đi lệ nóng không tồn tại trong hốc mắt, bi thương nói: "Ta biết, thế nhưng ta tin tưởng trực giác của mình. Hệ thống, ta muốn về nhà."

[ ... ] Cô muốn về nhà? Đậu má, tôi còn muốn trả hàng đây này!

Khởi Dư và hệ thống tan rã trong không vui, Khởi Dư chán nản đi theo mọi người tới chỗ cách cửa khu nhà không xa lấy phiếu, sau đó lần lượt theo các đội viên an ninh an bài chỗ ngồi chờ đợi tới lượt.

Khởi Dư nhìn số 23 trên phiếu của mình, trong ánh mắt tuyệt vọng còn xen lẫn một chút khác thường.

Vì sao mỗi lần cô muốn tránh cái gì thì cái đó luôn xuất hiện trước mắt cô? Thật xúi quẩy.

Cô đè ngón tay cái lên số 23 được viết bằng mực đỏ, rõ ràng là lạnh lùng nhìn chằm chặp nó như thể có thâm cừu đại hận, lại vô thức làm ra động tác ôn nhu vuốt ve, mâu thuẫn này còn hiện rõ ở ngay trên mặt cô đến mức khiến người ngồi bên cạnh cũng không nhịn được phải liếc một cái.

Số 23, số 23...

Khởi Dư hạ mi mắt, gấp đôi tờ giấy lại, không chú ý tới nó nữa.

Ba tiếng trôi qua không nhanh không chậm, người thứ 22 vừa ra khỏi cửa, Khởi Dư liền nhún người đứng dậy, uể oải bước lên từng bậc thang nhỏ đi vào bên trong.

***

Sâu dưới lòng đất, tại một căn cứ độc lập ít người biết đến, trong căn phòng chứa đầy các thiết bị tiên tiến bậc nhất được bài bố ở khắp mọi nơi, người người trong đó đều thống nhất khoác lên bộ áo blouse trắng muốt, trên mặt bịt khẩu trang kín mít, tay đeo găng tay che đến tận cổ tay áo, ngoài cổ và trán ra thì không một chỗ nào để lộ da thịt nữa.

Cách một lớp thủy tinh hai mặt, ở vị trí chính giữa, một người đàn ông cao to vạm vỡ mặc áo màu da cam có số thứ tự '2' bị động ngồi trên ghế, hai tay và hai chân đều bị máy móc cưỡng chế tách ra, trên đầu đội một cái nón kim loại chứa đầy ống nhỏ nhựa dẫn tới máy lớn bên cạnh. 

Người bên ngoài lớp thủy tinh liếc mắt ra hiệu cho người sau, người sau gật đầu, quay người đi đến chỗ một cỗ máy to lớn đầy nút bấm và những bàn điều khiển rậm rạp, người đó giơ tay ra, xoay một cái nút to như nắp chai theo chiều kim đồng hồ.

Ngay lập tức, người đàn ông ngồi trên ghế gồng người lên, cổ tay, cổ chân và cần cổ đều nổi gân xanh mạch máu dữ tợn, người đàn ông bị cái nón trên đầu che nửa khuôn mặt, không nhìn thấy được bên ngoài, nhưng điều đó cũng không thể ngăn gã bày tỏ sự phẫn nộ tột độ ra ngoài.

Những người đứng ngoài lớp thủy tinh quan sát đều lạnh nhạt nhìn người đàn ông vừa đau đớn vừa tức giận mà giãy giụa liên hồi, đưa mắt nhìn cái máy bên cạnh gã hiển thị từng chỉ số lên lên xuống xuống không đồng đều, bọn họ cúi đầu, cầm bút viết viết vẽ vẽ không ngừng nghỉ trên bảng cứng màu xanh đậm.

Mười phút qua đi, người đàn ông ngã ngồi trên ghế, cả người mồ hôi nhễ nhại như vừa mới tắm, lồng ngực phập phồng liên tục theo từng hô hấp nặng nhọc của gã.

Người đứng chính giữa căn phòng ngừng viết, hạ bảng cứng trên tay xuống, nhận được ánh mắt dò hỏi từ phía bên cạnh liền gật nhẹ đầu. Giây tiếp theo, một người mặc áo bảo hộ kín mít bước vào bên trong lớp thủy tinh nơi người đàn ông mất sức tới mức thở thôi cũng cực kỳ mệt mỏi.

Người mặc áo bảo hộ tiến đến gần người đàn ông, người đó vén cao tay áo của gã, giơ lên ống tiêm thủy tinh chứa chất lỏng xanh lục hết sức kinh dị, người đàn ông chợt cảm thấy có người cầm lấy mảnh bông gòn được thấm ướt xoa thành vòng tròn nhỏ trên đầu cánh tay gã, sau đó vật mềm mại trên cánh tay gã mất đi, thay vào đó là cây kim nhọn hoắt lạnh như băng đặt vào chỗ vừa được xoa ấy, chầm chập đâm vào trong.

Người đàn ông kinh hoảng làm ra động tác muốn bỏ chạy, nhưng lại bị từng lớp kim loại cứng như thép gắn trên ghế giữ chặt cổ tay và cổ chân, làm cách nào cũng không động đậy được.

"Thả tao ra, mau thả tao ra! Một lũ khốn nạn chúng mày cứ làm cái loại thí nghiệm vô nhân tính này sớm muộn gì cũng có ngày gặp quả báo! Chó chết, tất cả bọn mày rồi sẽ chết hết! Một khi tao thoát ra được, tao chắc chắn sẽ xé xác tất cả lũ chết tiệt chúng mày!!"

Người mặc áo bảo hộ thờ ơ nhìn người đàn ông một bên điên cuồng chửi bới, một bên run bần bật vì sợ hãi, so với sự hoảng loạn đến từ người ngồi trên ghế, người mặc áo bảo hộ hoàn toàn giữ vững bình tĩnh trước những lời nguyền rủa đầy xui xẻo  của gã, người đó luồn tay trái xuống dưới cánh tay gã giữ chắc phần da thịt đã được mảnh bông gòn xoa qua, tay phải cầm ống tiêm đâm thẳng vào đầu da thịt gần bả vai nhất, chất lỏng xanh lục từ từ rời khỏi ống chứa tiến vào trong cơ thể người đàn ông.

Sau khi toàn bộ chất lỏng đều đã ở bên trong cơ thể người đàn ông, gã tức thì ngừng giãy giụa, cho dù tay chân không còn gồng cơ nữa nhưng gã vẫn siết chặt cơ bắp, gân xanh thi nhau lúc lặn lúc nổi, dường như mơ hồ còn thấy nó khẽ di chuyển rồi giật giật dưới lớp da rám nắng.

Người mặc áo bảo hộ chầm chậm lùi ra xa, đứng ở góc độ an toàn bắt đầu quan sát phản ứng của gã, không chỉ người mặc áo bảo hộ, mà ngay cả những người đứng ngoài lớp thủy tinh hai mặt đều thống nhất dừng lại công tác trên tay, mang theo tia mong chờ mỏng manh nhìn chằm chằm người ngồi trên ghế.

Qua mười lăm phút, người đàn ông đột nhiên cự quậy chân tay, cả người ngọ nguậy muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của các tấm thép kim loại gắn ở ghế, động tác phi thường mạnh mẽ, gã siết nắm tay, mười ngón chân cuộn tròn, tiếng 'lạch cạch' bởi sự va chạm do gã tạo ra vang lên từng đợt, gã cắn môi đến bật máu, tiếng rêи ɾỉ đầy đau đớn tràn ra khỏi kẽ răng, dần dà tạo thành tiếng hét thảm thiết như bị tàn nhẫn tra tấn.

Trong khi giãy giụa, dưới lớp da khỏe mạnh của người đàn ông như có thứ gì đó ngo ngoe muốn được rời khỏi cơ thể người đàn ông bò ra ngoài, từng lỗ chân lông trên người gã bắt đầu chảy ra tia máu, các dây nhỏ xíu màu đen đậm như dây thần kinh từ chỗ bị ống kim tiêm đâm vào tràn ra từng nơi trên cánh tay gã, khi lan đến đầu đốt ngón tay liền dừng lại, móng tay vốn được cắt tỉa vừa phải lại phi khoa học mà dài ra không ngừng, đỉnh ngón tay đen sạm lại toát ra một thứ mùi như đồ hôi thối để lâu ngày.

Lỗ nhỏ chứa đầy dây đen trên bả vai chuyển hướng, lan sang chỗ xương quai xanh gã đàn ông rồi đi đến khắp nơi trên cơ thể gã. Mỗi một lần dây đen di chuyển, người đàn ông nghiến răng ken két cũng không kìm nổi tiếng rên đau cứ từ cổ họng thoát ra, bởi vì chìm đắm trong cơn đau thấu xương như bị bẻ xương cốt rồi rút ra ngoài, gã không phát hiện hàm răng trắng tinh của mình dần dần vàng đi rồi hóa thành màu đen ngòm, hình dạng răng thay đổi một cách rõ rệt, từng chiếc răng như bị người tuốt tỉa mà dài ra theo hình dạng mũi nhọn, hàm dưới cũng tương đồng không khác biệt.

Người đàn ông giống như đã nhận ra sự thay đổi kinh dị đang diễn ra trên cơ thể mình, gã cực lực muốn bỏ chạy, nhưng tấm kim loại chắn ở hai cổ tay và hai cổ chân gã lại cực kỳ cứng rắn, gã không còn cách nào khác đành hạ giọng cầu xin: "Cứu tôi với, các người cứu tôi với! Tôi sẽ chết! Tôi sẽ chết mất! Làm ơn tha cho tôi đi, làm ơn..."

Người mặc áo bảo hộ khoanh tay nhìn nửa gương mặt không bị chiếc nón kim loại che tới đã thấm đẫm nước mắt, đối với lời cầu xin tha thiết của người trên ghế lại làm như không nghe thấy.

Những người bên ngoài đứng tụm lại với nhau quan sát cơ thể đang xảy ra biến đổi của người đàn ông, trong mắt ngoại trừ mong chờ còn thấp thoáng lướt qua một tia e ngại cùng áy náy, nhưng rất nhanh đều đã bị bọn họ bỏ lơ, tập trung ghi lại hiện tượng xảy ra trên người phạm nhân số 2 của khu B, các bảng đánh giá nhận xét càng ngày càng dày đặc chữ viết, thậm chí còn có người chụp ảnh lại rồi dán lên bên cạnh góc nhỏ của tờ giấy, tựa hồ là muốn người đọc có thể hiểu rõ và dễ hình dung hơn.

Người mặc áo bảo hộ đứng ở góc tường gần cửa ra nhất, thoạt nhìn như hờ hững xem phản ứng sống không bằng chết của phạm nhân khu B, nhưng chỉ có anh ta biết vẻ mặt được giấu sau lớp áo đang hoảng sợ đến mức nào. Cho dù anh ta rất muốn rời khỏi đây, nhưng chưa được cấp trên cho phép, anh ta chỉ có thể đứng ở nơi này nhìn người ngồi trên ghế chịu tra tấn.

Anh ta biết làm thí nghiệm kiểu này rất không tốt, nhưng tầng trên lớp lớp người đều hi vọng và chờ đợi thành quả của thí nghiệm, loại cấp dưới không có tiếng nói như anh ta ngoài thuận theo ra thì không làm được gì.

Người mặc áo bảo hộ quay đầu, cố gắng không nhìn vẻ mặt đầm đìa nước mắt của phạm nhân số 2 đang dần bị dây đen vùi lấp nữa.

Lại qua hai mươi phút, người đàn ông trên ghế hoàn toàn bị biến đổi, làn da vốn nên thuộc về con người bình thường giờ đây đen bóng khác thường, các vân vẩy hơi hé mở trải dài khắp tay chân lộ ra bên ngoài của gã, ngũ quan trên gương mặt gần như bị thứ gì đó ép phẳng, mơ hồ chỉ còn thấy phần hơi lõm xuống làm nhận biết mắt mũi miệng, khóe miệng như bị người dùng kéo cắt ra tận hai bên mang tai, theo hơi thở của người đàn ông mà nhìn thấy hàm răng sắc bén dài một cách bất thường.

Ngoại trừ vẻ ngoài bị thay đổi ra thì hình dạng cơ thể không khác gì con người, không có mọc thêm hay bớt đi tứ chi hoặc dị dạng đầu, cũng không có cao đến không chấp nhận được hay nhỏ xíu không thể thấy, trên cơ bản, chỉ là so với nhân loại bình thường càng kỳ quái, càng cường đại hơn.

Những người đứng ngoài lớp thủy tinh khá hưng phấn, vội vàng ra lệnh cho nhóm an ninh đứng bên ngoài canh cửa, đội an ninh đó sau khi nhận được lệnh liền lập tức tiến vào trong căn phòng, súng ống trong tay hay bên lưng hông đều được trang bị đầy đủ.

Người mặc áo bảo hộ thấy có người vào, khẽ thở phào một hơi, cố gắng đi tới một góc ít chỗ nhất đứng đấy, nhường chỗ rộng hơn cho những người khác.

Một đội viên có số thứ tự '1' nhấc súng lục lên, ngắm thẳng vào mi tâm của 'người' ngồi trên ghế mà bắn, viên đạn với tốc đi nhanh như bay phóng theo đường thẳng bắn vào nơi giữa hai lông mày của gã, thế nhưng kỳ quái chính là, viên đạn vừa chạm vào trán gã liền nhanh chóng bị đám dây đen đó nuốt chửng, không nhanh không chậm xóa đi dấu vết bị động chạm.

Đám người quan sát thấy thế kích động đến run rẩy, vội vàng đánh dấu ✓ lên ô trông nào đó, sau đó tiếp tục ra lệnh cho đội an ninh tiến hành bước tiếp theo.

Đội an ninh đè lại tai nghe ở lỗ tai, sau đó tất cả không hẹn mà gặp cùng xả súng vào bụng người đàn ông, bắn đến độ làm bụng gã thủng một lỗ to, dù vậy, gã thế mà không phản kháng chút nào, tùy ý để người ta bắn mình thành một cái sào.

Qua năm phút, đội an ninh dừng lại, hạ súng xuống, im lặng nhìn người trên ghế toàn lỗ là lỗ, không một chỗ nào lành lặn lại không có máu tươi chảy ra, người mặc áo bảo hộ cố nén run rẩy cũng ngẩng cổ nhìn xem.

Mọi người đều chờ đợi vài giây, kỳ tích xảy ra, vết đạn to như viên bi trên người gã đàn ông dần dần khép lại, khắp cơ thể như bắn thành tổ ong của gã bắt đầy được dây đen tiến vào che lấp vết thương, chỉ trong mười giây, gã lại có được thân thể không bị hư hại như trước, hoàn toàn không nhìn ra người bị bắn ra lỗ to lỗ nhỏ là gã.

Mọi người còn chưa kịp vui mừng, thì gã đàn ông đột nhiên đứng dậy, mấy tấm thép kim loại từng làm gã không cự quậy được giờ phút này như mấy sợi chỉ động chút là đứt, gã chỉ hơi giãy ra một chút, các tấm thép trên cổ tay và cổ chân liền 'lạch cạch' vỡ làm đôi.

Những người đứng trong phòng cùng với gã đều làm ra tư thế phòng bị, gã như cũ làm lơ tiếp tục rời khỏi ghế, sau khi đứng thẳng, gã lập tức phi nhanh đến trước mặt đội viên số 1 đứng ở đầu hàng, ở thời điểm đội viên đó chưa kịp phản ứng liền há cái miệng rộng đến mang tai, để lộ hàm răng sắc bén chi chít rậm rạp không thấy cổ họng, giây tiếp theo, gã nghiêng người đến ngậm lấy đầu của đội viên số 1, không đợi cậu ta giãy giụa liền một ngụm cắn đứt.

Tiếng 'răng rắc' vang lên không ngớt trong quá trình gã đàn ông di chuyển khuôn miệng, máu tươi tràn ra kẽ răng theo từng động tác nhai nuốt, nhìn vẻ mặt thỏa mãn như nhấm nháp sơn hào hải vị của gã mà đội an ninh cùng với người mặc áo bảo hộ đều không rét mà run.

Đội an ninh hai tay hai súng, vội vàng hướng về gã đàn ông mà bắn liên hồi, tiếng đạn va chạm với da thịt vang lên ầm ĩ khắp phòng, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm thành mảnh thịt nhầy nhụa, nhưng cố tình chính là mục tiêu bị bắn không phải người, mỗi lần trúng đạn, gã cơ hồ lập tức liền lành lại, tốc độ phục hồi vết thương này chỉ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Gã đàn ông nuốt xuống miếng thịt cuối cùng trong miệng, vứt cơ thế không đầu trong tay sang một bên, tiếp tục tiến về nơi có người.

Người mặc áo bảo hộ hoảng sợ chạy nhanh tới cánh cửa ra, run lẩy bẩy bấm mã số trên bảng xác nhân ở cửa, nhưng không hiểu sao, dù anh ta có làm thế nào cũng không mở ra được, sau khi năm lần thử thất bại, anh ta đau đớn phát hiện, là những người bên ngoài lớp thủy tinh đã khóa cửa lại.

Không biết từ khi nào tiếng súng luôn vang bên tai đã im bặt, người mặc áo bảo hộ chậm chạm quay đầu lại, không một dấu hiệu mắt đối mắt với quái vật trong phòng.

Những người đứng ngoài quan sát vui vẻ đập tay nhau, đối với thảm kịch đẫm máu trong phòng thí nghiệm đều làm như không thấy.

Quái vật bọn họ tạo ra, tổng thể ngoại hình không khác với nhân loại bao nhiêu, có khả năng tự chữa lành vết thương và tốc độ phục hồi đáng kinh ngạc, lại sở hữu một sức mạnh cực kỳ phi thường thuộc về phi nhân loại!

Rốt cuộc, rốt cuộc mấy chục năm thí nghiệm của bọn họ cũng thành công rồi!

Ngoài phục tùng ra, thế giới liệu còn có thứ gì có thể chống lại quái vật sở hữu sức mạnh cường đại mang hình hài so với nhân loại không sai biệt bao nhiêu này?

Ha, không một thứ gì!

———

*Góc nhỏ của truyện*

Tiêu Hà: Có phải cô ấy không thích tôi không? Chính là tôi đẹp như vậy, vì cái gì lại không thích a?

Khởi •không nhớ nổi Bạch Nguyệt Quang hình dáng ra sao• Dư: Ngươi có dễ nhìn như người trong lòng ta không? Có sạch sẽ trắng trẻo đáng yêu như hắn không?

(Tác giả: Nói qua một chút về thành viên trong hai khu, khu A và khu B tổng cộng đều có 50 thành viên, không thể nhiều hơn. Số thứ tự trên áo đều được đánh số từ 1-50, hai khu đều như vậy, chỉ là màu sắc trên áo khác nhau để phân biệt. Cho nên, bạn cùng phòng số 2 của Dư Dư và số 2 khu B bị thí nghiệm không phải là cùng một người, về sau đọc có thấy số thứ tự tương đồng cũng không cần phải ngạc nhiên.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.