Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 4: Tiểu thư thời mạt thế. (4)



"Tại sao?" Cậu bé nhìn bàn tay trắng trẻo của nữ nhân, ngược lại không có thả lỏng mà thêm phần cảnh giác: "Chị là muốn cứu tôi rồi, sau đó lấy đồ của tôi?"

"Không phải."

"Không phải?! Chị còn ham muốn sắc đẹp của tôi???"

Khởi Dư: "..." Hệ thống, ta có thể nói là vì nhiệm vụ được không? Hiểu lầm này lớn quá rồi!

Hệ thống: [ ... ] Không thể!

"Này, cô tính làm gì hả? Tôi tới trước!" Nữ sinh Ất hoàn hồn, phát hiện Khởi Dư đang dụ dỗ trẻ vị thành niên liền một phen túm cô kéo ra.

"Đau! Đau!" Khởi Dư nhíu chặt mày, vội vàng thoát khỏi tay nữ sinh Ất, cô cẩn thận xem cánh tay mình, một mảng đỏ trên làn da trắng nõn đặc biệt rõ.

Đau quá...

Khởi Dư hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn bạo phát từ dưới đáy lòng, tuy đau nhưng bất quá cô có thể chịu được!

Mẹ nó, nữ nhân ở thế giới bên ngoài đều mạnh mẽ thế này à?

"Tôi không có hứng thú với em. Tôi hỏi lần cuối, em có muốn thoát khỏi đây không? Muốn thì nắm tay tôi."

Cậu bé mím môi nhìn chăm chú vào đôi đồng tử xanh của cô gái, năm giây sau, bàn tay nhỏ bé ngập ngừng đặt vào trong lòng bàn tay cô.

Khởi Dư nắm chặt tay, dùng sức kéo cậu bé đứng dậy rồi bế cậu rời đi.

Mạc Phong lẳng lặng đi sau cô, nữ sinh Ất thấy mình bị bỏ lại cũng đành phải theo sau họ, ở cùng nhiều người dù sao cũng tốt hơn ở một mình.

"Nhị tiểu thư tới đây là muốn cứu đứa bé này?" Mạc Phong vuốt cằm đánh giá cậu bé đang ôm cổ Khởi Dư.

"Đúng vậy."

"Hai người quen biết?"

"Không quen." Nhiệm vụ yêu cầu, không thể không làm.

"Vậy tại sao..."

Khởi Dư dừng lại một chút, rối rắm nghĩ, bổn bảo bảo không thể nói cho người khác biết bổn bảo bảo phải làm nhiệm vụ, nếu không trả lời thì lại khá mất lịch sự.

"... Đại khái là làm người tốt đi?" Khởi Dư cười gượng, tiếp tục đi.

Mạc Phong nhận thấy Khởi Dư không muốn thật lòng trả lời cũng không hỏi nữa, tốc độ chân nhanh hơn, sóng vai cùng cô bước đi.

***

"Đội trưởng." Tiểu Hắc thấy Mạc Phong đi ra liền chào hỏi.

Mạc Phong gật đầu.

Bên ngoài, một đám người đứng tụ lại với nhau, từng ánh sáng xanh đỏ rực rỡ hiện lên, nơi thì cháy một mảng, nơi thì nứt vỡ, zombie trước ngã xuống, zombie sau liền tiến lên, khung cảnh vô cùng hỗn độn.

Cố Thư Di thở dốc, sắc mặt nhợt nhạt ôm Ipad, cô ta cắn môi nhìn lũ zombie đông như kiến, một chiếc xe tải đậu ở góc trái đột nhiên bay lên không trung, phi ra giữa rồi rơi xuống, đè mạnh một nhóm zombie đằng trước, zombie phía sau chộp được cơ hội liền thay thế vị trí của những zombie đó.

Khởi Dư tặc lưỡi, một lần hạ được sáu đến chín zombie, nữ chủ chính là mạnh như thế a!

Đoàng!

Khởi Dư giật mình nhìn bảy tia sét từ trên trời xuất hiện theo cái phất tay của Hàn Lâm bổ xuống bảy con zombie, nháy mắt thi thể đã thối rữa liền bị bị cháy khét, cả người đều cảm thấy không khỏe.

Đứng gần nam nữ chủ như vậy, có khi nào bổn bảo bảo sẽ bị đánh chết không?!

Mẹ nó, bổn bảo bảo muốn về nhà!!!

[ Ký chủ, cô thế này thì làm sao làm nhiệm vụ? Cô còn phải làm màu để thu thập chỉ số ngầu đó!!! ]

"Ta là nữ nhân tay yếu chân mềm, như thủy tinh chạm vào đã vỡ, mi lại muốn ta làm màu giống nam nữ chủ?! Xin lỗi, mi chọn nhầm người rồi!"

Hệ thống: [ ... ] Như thủy tinh chạm vào đã vỡ là cái quỷ gì???

"Chị." Cậu bé giơ tay chạm nhẹ gương mặt của Khởi Dư, lãm đạm nói: "Đằng sau trung tâm thương mại có đường để ra."

"À." Khởi Dư gật gật, ôm cậu bé rời khỏi trận chiến khốc liệt giữa người với zombie, đi vòng qua khu trung tâm thương mại.

Đúng như cậu bé nói, quả thực sau khu trung tâm có một lối ra khác, đường lớn rộng rãi vắng vẻ, phía sau là một khu rừng ở gần bìa, điểm may mắn là thoạt nhìn trông không có bất kì con zombie nào lảng vảng gần đây.

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến. Thưởng 25 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 25/500. ]

Khởi Dư ngó trái ngó phải, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới đặt cậu bé xuống, cô ngượng ngùng gãi đầu: "Ừm... chúng ta phải tách ra rồi, xung quanh có vẻ khá an toàn, còn lại em tự đi nhé?"

Cậu liếc một vòng rồi cầm góc áo cô, ngẩng đầu, một lúc sau mới mở miệng nói: "Em muốn đi theo chị."

Khởi Dư vừa định từ chối thì đụng phải ánh mắt to trong sáng của cậu bé, trong đầu bất tri bất giác hiện ra một hình ảnh không rõ ràng.

Khung cảnh đỏ rực, cây cối biến dạng, vạn vật bốc cháy dữ dội, thi thể nằm rải rác khắp mặt đất, thiếu nữ nhỏ tuổi mặt rơi đầy lệ, hai tay đẫm máu tươi giữ chặt tay áo màu đen của nam nhân, run rẩy nói: "Ta muốn đi theo anh, đừng bỏ ta lại một mình..."

"Đừng sợ." Nam nhân mỉm cười.

Sau câu nói của nam nhân, hình ảnh mờ ảo triệt để trắng xóa, giống như bông tuyết trên trời rơi xuống, chạm đất liền tan biến.

Xung quanh tại sao lại cháy?

Người chết vì sao lại nhiều như vậy?

Hai người đó là ai?

Không nhớ nổi...

"Chị?"

Khởi Dư hoàn hồn, nhìn cậu bé chớp mắt mong đợi, cô thở dài: "Được."

Cậu nghe cô đồng ý liền cười đến rạng rỡ, mắt cong thành hình lưỡi liềm, hệt như một tiểu thiên sứ xinh đẹp nhất trần gian.

"Nhị tiểu thư lại đi loạn rồi, thật là không ngoan nha."

Khởi Dư cầm tay cậu bé định đi về phía bìa rừng lại nghe thấy giọng nói trêu ngươi của Mạc Phong, theo bản năng quay người lại.

"Không có, tôi là đang tìm đường."

"Phải không?"

Mạc Phong câu môi, không biết là có thật tin lời cô nói hay không.

"Sao anh lại ở đây?" Khởi Dư nghi hoặc nhìn Mặc Phong: "Anh không phải là nên giúp bọn họ chiến đấu à?"

Mạc Phong nhún vai: "Họ mạnh lắm, không cần tôi ra tay."

Một bên khác, một đám người chật vật đang cầm cự nghe được câu này của Mạc Phong khẳng định sẽ nhiệt tình hỏi thăm ba đời nhà hắn.

"Ừm, Nhị tiểu thư tìm đường không tệ, nhưng đường càng vắng thì càng nguy hiểm, chúng ta vẫn sẽ trở về căn cứ Thiên An theo lộ trình cũ nên quay lại thôi."

Mạc Phong cầm tay Khởi Dư kéo đi, cô bất đắc dĩ kéo cậu bé đi cùng.

Tại trận chiến, nhóm dị năng giả ai cũng kiệt sức hết rồi mà mới diệt được 1/3 zombie, Cố Thư Di dựa vào người Hàn Lâm thở gấp, mồ hôi chảy ròng ròng, nam chủ Hàn Lâm dù mệt nhưng vẫn giữ được hình tượng đội trưởng băng lãnh mặt không đổi sắc.

Mạc Phong thả tay Khởi Dư ra rồi đi đến chỗ bọn Hàn Lâm.

Khởi Dư nhìn ngó xung quanh, hơi nhíu mày, zombie vẫn còn đông lắm, thế này làm sao rời đi?

Hay là... lại leo nóc nhà?

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì một thân thể mềm mại tự động dán vào lưng, cô khó hiểu quay đầu nhìn cậu bé đột nhiên ôm lấy mình.

"Chị ta muốn đoạt đồ của em." Cậu bé chỉ tay vào nữ sinh Ất cáo trạng.

Khởi Dư đau đầu nhìn nữ sinh Ất, lại là cô ta.

"Cô đừng đoạt đồ của em ấy nữa." Khởi Dư kéo cậu bé lên trước mình: "Không phải đồ của mình đừng cố chấp."

Nữ sinh Ất cắn răng: "Liên quan gì đến cô!"

Thằng nhóc đó đang giữ một khẩu súng, với người bình thường không có dị năng như cô ta mà nói, nếu sau này bị tách ra một mình thì có khẩu súng đó bên mình cũng sẽ bớt nguy hiểm hơn.

"Nó đi theo tôi, tôi chẳng lẽ không quản?" Khởi Dư đảo mắt một vòng rồi dừng trên người nữ sinh Ất: "Mà này, bốn người đi theo cô đâu rồi?"

Nghe cô nhắc đến họ, lửa giận trong lòng nữ sinh Ất liền bốc lên, cô còn dám hỏi?!

"Còn không phải tại cô! Nếu lúc đó cô cứu chúng tôi thì bạn tôi cũng sẽ không hi sinh để cứu tôi!" Đáy mắt nữ sinh xẹt qua tia u ám.

Nếu lúc đó cô cứu bọn họ, cô ta cũng sẽ không đẩy bạn mình vào lũ zombie đó để làm bia chắn cho mình.

Khởi Dư bật cười: "Tôi không làm gì cả, là cô hét lên mới thu hút zombie tới."

"Tôi... nhưng dù sao cũng là lỗi của cô!"

Khởi Dư không muốn dây dưa thêm với nữa sinh Ất nữa, quả quyết nắm tay cậu bé đến chỗ bọn Mạc Phong.

"Anh trông nó hộ tôi nhé?" Khởi Dư đẩy cậu bé về phía Mạc Phong: "Tôi sẽ quay trở lại."

Mạc Phong cười, hỏi: "Nhị tiểu thư lại muốn đi đâu?"

Khởi Dư ho một tiếng, ngập ngừng trả lời: "Tôi... đói."

Không những đói mà còn khát.

Cô tính trở lại chỗ bìa rừng khi nãy, định vào đó tìm ít trái cây lót dạ.

"À..." Mạc Phong móc túi quần, lục lọi một hồi rồi cầm một thanh Chocolate đưa cho Khởi Dư: "Tôi chỉ còn cái này, nếu Nhị tiểu thư không ngại thì lấy ăn tạm."

"Cảm ơn." Khởi Dư nhận thanh Chocolate từ tay Mạc Phong, trong lòng thầm khen hắn một trăm lần.

Nam nhân này quá tốt! Nữ chủ đúng thật là mắt mù mới bỏ qua hắn a!

Góc áo lại bị kéo kéo, Khởi Dư cúi đầu nhìn cậu bé: "Em cũng đói?"

Cậu bé đỏ mặt gật đầu.

Khởi Dư bóc thanh Chocolate, bẻ đôi đưa cho cậu bé.

Cậu bé nhỏ giọng nói "cảm ơn" rồi cầm nửa thanh Chocolate ăn từng miếng nhỏ. 

Khởi Dư cũng ăn nửa còn lại, ngọt quá...

Cơ mà, hình như ăn vào khát nước hơn thì phải?

Bụng đã không còn khó chịu nữa, Khởi Dư vui vẻ tiếp tục xem trận đấu sống còn của nam nữ chủ với zombie.

[ Ký chủ, tôi cảm thấy nếu cô ra gϊếŧ zombie cùng họ, có thể thu nhập chỉ số ngầu nha. ]

"Không được."

[ ??? ]

Khởi Dư bình thản nói: "Mặt đối mặt với tụi nó, bổn bảo bảo sợ mình sẽ bị ám ảnh tâm lý."

[ ... ] Mỗi lần nói chuyện với ký chủ nhà mình, bản hệ thống rất mệt mỏi!

Đại khái là đứng mỏi chân, Khởi Dư liếc mắt xung quanh rồi dồn sự chú ý vào hai thân cây to sát nhau bên phải không xa lắm.

Ừm, trèo lên đó ngồi rồi xem tiếp!

Khởi Dư đi về phía hai thân cây đó, mũi chân cách gốc cây 1m, ngẩng đầu.

Khá to, ngồi được!

Mạc Phong liếc cô một cái rồi lại quay đi tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Bịch!

Ngay lúc Khởi Dư chuẩn bị trèo lên cây, một lực đẩy bất ngờ từ đằng sau đẩy cô ra khỏi vỉa hè, tới gần chỗ bọn zombie.

Cô ngồi bệt xuống đường lớn, kinh ngạc nhìn nữ sinh Ất vẫn giữ nguyên động tác giơ tay, bất chợt, cơn đau nhói từ cánh tay truyền đến đại não, cô cúi đầu nhìn cổ tay vì chà xát với mặt đất mà bê bết máu, hô hấp cứng lại.

Cậu bé xem tình huống giữa hai người từ đầu đến cuối, gấp gáp kêu lên: "Chị!"

Mạc Phong thấy ba zombie bắt đầu tiến về nơi Khởi Dư đang ngồi, vội vàng chạy tới, băng ngưng kết từ lòng bàn tay sẵn sàng đóng băng bất cứ mục tiêu nào.

Hàn Lâm và Cố Thư Di khó chịu nhìn về bên đó, Tần nhị tiểu thư chính là tùy hứng như vậy, chính mình không giỏi giang gì mà cứ suốt ngày thể hiện bản thân, cuối cùng lúc nào cũng kéo chân sau cho đội, giống như bây giờ.

Khởi Dư nghiêng đầu nhìn nữ sinh Ất, ánh mắt mềm mại như thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo của băng tuyết vô hạn, khoé miệng hay cười cũng không còn.

"Cô làm ta đau rồi."

Nữ sinh Ất nghe giọng nói hờ hững của Khởi Dư mà đáy lòng phát rét, cô ta đè xuống cánh tay đã nổi da gà, sợ cái gì... cô cũng chỉ là dị năng giả hệ mộc...

"Grrr..." Ba con zombie đồng thời nhào đến, móng tay đen xì hướng thẳng thân thể Khởi Dư.

Phịch!

Khởi Dư im lặng dời tầm mắt từ người nữ sinh Ất sang động tác cứng đờ của ba zombie, đồng tử xanh đậm phản chiếu hình bóng thi thể thối rữa lần lượt ngã xuống, từng cành cây nhọn hoắt từ từ rút ra khỏi các bộ phận trên cơ thể loang lổ máu.

[ + 30 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu thu thập được: 55/500. ]

Những zombie bên cạnh nghe được tiếng động cũng nhanh chóng phi đến, Khởi Dư cau mày nhìn một đám zombie chạy tới chỗ mình, chỉ cảm thấy cơn đau càng lúc càng tra tấn cô, phi thường đau đớn, khiến cô không tài nào thở nổi.

Đau quá...

----------

*Góc nhỏ của truyện*

Cậu bé: Chị không những muốn đồ của tôi mà còn mơ ước sắc đẹp của tôi???

Khởi Dư: Tôi không có hứng thú với trẻ vị thành niên!

Cậu bé: Vậy chị hứng thú với cái gì?

Mạc Phong: Tôi a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.