[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 203: Sống sót



"CHÀO MỪNG NGƯỜI CHƠI ĐẾN KHU VỰC SAFE ZONE"


Phịch Lương Nhất trượt xuống không ngừng thở hổn hển, trong khi hắn chưa kịp định thần với trận chiến kinh hồn ban nãy thì cô gái bên cạnh đã bước về phía trước.


Hắn nhanh chóng đứng dậy ý muốn đuổi theo cô mà dường như đôi chân lại lực bất tòng tâm.


Hoa Y một đường đi thẳng đến toà thành trung tâm, nơi đây được gọi là Safe Zone có kiến trúc giống như một toà thành cổ, dọc đường đi lại bất ngờ không hề đồng điệu với chữ "cổ" chút nào hàng quán náo nhiệt, có quán đồ ăn nhanh, đồ tây, có cửa hàng quần áo, trang sức phụ kiện, tất cả đều có đủ giống như một trung tâm thương mại lớn.


Nhưng điều đặc biệt là vũ khí, người ờ đây đều mang theo vũ khí, có người là kiếm, súng, đao, rất đa dạng và phong phú, nhan nhản dạo phố bên đường.


Hoa Y mở cửa bước vào, nhìn điểm đỏ chỉ dẫn dưới chân, bước về phía quầy số 3.


"Chúc mừng người chơi đã hoàn thành phó bản lưỡi cưa Jason, người chơi vì đã giết được Boss nên được thưởng 2000 vàng đồng thời đạt lv2, người chơi có gì thắc mắc xin điền vào khung dưới đây".


Npc? Giết Boss vậy ra cách giết Boss cũng có thể gọi là "sống sót" ngoài cái cách chui hầm của nhân vật chính ra vậy sẽ có 2 cách để hoàn thành phó bản.


Hoa Y suy nghĩ nhập câu hỏi "Bao giờ phó bản tiếp tục, lv2 tương đương với độ khó phó bản?".


"Phó bản sẽ bắt đầu ngẫu nhiên, người chơi tuỳ thời tuỳ lúc đều nên chuẩn bị kĩ càng, số lv tương đương với độ khó phó bản và lv của Boss, giải đáp đến đây là kết thúc mỗi tân binh được phép hỏi miễn phí một câu hỏi tiếp tục sẽ tính phí 1000 vàng một câu, chúc người chơi chơi game vui vẻ".


Cmn! Còn phải trả phí hỏi đáp? Cái game rách nát gì thế này, rốt cuộc nguyên chủ u u mê mê đi vào cái game ch* má gì thế?


Hoa Y tức giận đập bàn cái ruỳnh, liếc xéo npc trước mặt, đợi đấy lão tử sẽ còn quay lại, để xem ta có chơi nát cái game ch* má này của các người không!


————————————


2000 vàng nói nhiều không nhiều mà ít cũng chẳng ít, nhiều với người chơi lv1 lại ít với hệ người chơi cấp cao, Hoa Y mấy ngày qua cái gì cần tiêu đều tiêu, cái gì không cần cũng sẽ tiêu, hoang phí vô độ, rất nhanh trở lại hiểm cảnh cháy túi, bóp mì tôm sống qua ngày.


Cơ bản là tiền của cô cũng đều tiêu vào chỗ có ích mua nhiều đi nhiều cũng để tìm hiểu rõ ràng cách vận hành trò chơi này.


Người ta gọi nơi đây là The tower of death người chơi tham gia vào trò chơi sẽ bị truyền tống qua các chiều không gian thăng cấp khác nhau đồng thời sinh tồn.


Nếu người chơi chết trong trò chơi sẽ không còn tồn tại nữa, tương tự nếu người chơi không ngừng thăng cấp và trở thành người chơi cấp cao sẽ được hưởng những đãi ngộ rõ ràng.


Thời gian truyền tống vào phó bản là bất ngờ, số lượng người chơi trong phó bản là 10 và được lựa chọn ngẫu nhiên đa số là cùng lv hoặc có sự chênh lệch đối với phó bản thử thách.
Và đặc biệt tất cả những vũ khí mua trong cửa hàng tại Safe Zone đều có thể dùng được trong phó bản đó là lý do vì sao nhiều người dù ở trong Safe Zone vẫn trang bị đầy đủ vũ khí.


"PHÓ BẢN ĐÃ MỞ, CHÚC MAY MẮN".


Hoa Y chưa kịp định thần liền bị dịch chuyển đến không gian khác.
Nơi đây...bệnh viện!


Cô đang ngồi trong một phòng bệnh, trên ga trải giường trắng còn có một vệt máu dài kéo lê ra phía cửa.


Hoa Y đẩy cửa đi theo vết máu, vết máu kéo dài đến cuối hành lang, dừng lại trước cửa thang máy, ấn mở thang máy một cái xác bị đâm nát, khó lòng phân biệt được nhận dạng, dựa theo kiểu dáng quần áo hẳn là nữ, trên người mà mặt đều là vết dao đâm.
"A..." phịch oẹ


Hoa Y liếc về phía tiếng động nam sinh bịt miệng không ngừng nôn khan, thu lại tầm mắt, cô bước vào thang máy ấn số đi xuống lầu.


Bước về phía cửa bệnh viện kịch, kéo không ra, xem ra phó bản này giới hạn phạm vi trong bệnh viện này rồi, Hoa Y có điều suy nghĩ, bấm thang máy lên tầng thượng.


Thang máy chỉ dừng lại ở tầng 7 bệnh viện có 8 tầng, phía trước...ma nơ canh? Y tá?


Cộp "Ẹ ẹ ẹ..." thu lại bước chân, dường như con ma nơ canh lúc nãy chuyển động? Cộp "ẹ ẹ ẹ..." đích thị là nó chuyển động, Hoa Y đánh giá con ma nơ canh cuối hành lang, nó mặc bộ đồ y tá, có chút nhăn nhúm bẩn thỉu, màu da trắng bệch nổi gân xanh, khuôn mặt không ngũ quan chỉ hoàn toàn là da bao phủ, trên tay nó còn cầm một con dao dính máu.


Cô lùi lại một bước nhẹ nhàng không gây tiếng động mạnh.
"Ẹ ẹ ẹ..."


Nheo đôi mắt xem ra không thoát được rồi, thứ này mặc dù không nhìn thấy nhưng lại có thính lực gấp đôi không là gấp ba người bình thường cô lùi nó vẫn sẽ tiến tới, thứ phiền phức phải giải quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.