[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1076: 1076: Các Chủ Có Lệnh 3




Thời Sênh khẽ nhếch khóe môi, tự mình khen ngợi mà không hề thấy ngượng ngùng, “Đương nhiên là do ta lợi hại.”
Khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của Khiên Mạn lập tức đỏ bừng vì giận.

Cô ta trừng mắt lườm Thời Sênh.

Tại sao Lâu Nguyệt không chết luôn ở bên ngoài đi, còn về đây làm gì?
Nhưng một giây sau lại bỗng nhiên cười nhẹ, “Ngươi làm nhiệm vụ thất bại rồi.”
“Ngươi làm sao biết ta làm nhiệm vụ thất bại? Tư Không Phong bây giờ còn chưa rõ tung tích đúng không?” Thời Sênh chau mày nhìn Khiên Mạn.
Lúc này có lẽ nam chính đại nhân vừa mới gặp gỡ nữ chính, nên phải tranh thủ thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Khiên Mạn hừ lạnh một tiếng, hất cằm nói, “Thông tin vừa nhận được, Tư Không Phong đã xuất hiện tại một thị trấn nhỏ.”
Vẻ mặt cô ta dần vặn vẹo, “Ngươi vẫn chưa được nếm thử mùi vị của Hình Pháp Đường đúng không? Lần này cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”
Không chết ở bên ngoài, nhưng chỉ cần vào Hình Pháp Đường một lần thì cô ta cũng phải bị lột một lớp da.
Theo quy tắc của Khiên Vũ Các, một khi sát thủ làm nhiệm vụ thất bại đều sẽ phải đến Hình Pháp Đường chịu phạt.
Nguyên chủ xưa nay nhận nhiệm vụ chưa từng thất bại, cho nên không biết hình phạt tại Hình Pháp Đường ra sao.
“Vậy sao?” Ngữ khí Thời Sênh vô cùng bình tĩnh, không hề xao động.
Đôi chân mày lá liễu của Khiên Mạn nhíu chặt, đến lúc này rồi mà cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy?
Hừ!
Nữ nhân này là biết giả vờ giả vịt nhất, đợi đến khi vào Hình Pháp Đường rồi, cô ta sẽ phải khóc thôi.

Thời Sênh không thèm đếm xỉa đến Khiên Mạn, vén rèm xe sang một bên, đưa Lâu Lân xuống.
Nhìn thấy Lâu Lân, dường như Khiên Mạn nghĩ ra điều gì, nụ cười trên mặt càng trở nên đắc ý hơn, “Lần này nhiệm vụ thất bại là do có liên quan đến Lâu Lân, nên nó cũng phải chịu hình phạt… Ngươi nói thử xem, đệ đệ ngươi yếu ớt như vậy, liệu có thể chịu đựng nổi hay không?”
Từ nhỏ thân thể Lâu Lân vốn đã yếu ớt, nếu không phải vì có người tỷ tỷ xuất chúng như Lâu Nguyệt thì cậu ta đã sớm là một bộ xương trắng.
Lâu Lân tiến lên phía trước, đón lấy ánh nhìn của Khiên Mạn, không hề sợ hãi nhìn qua đó, “Chuyện lần này là trách nhiệm của ta, không liên quan gì đến tỷ tỷ.

Ta sẽ gánh vác một mình.”
Chàng thiếu niên mười lăm tuổi, cơ thể gầy gò yếu ớt đứng thẳng tắp, sắc mặt tái nhợt làm cậu nhìn có vẻ suy nhược, thật khiến người khác đau lòng.
Khiên Mạn giễu cợt cười lạnh, “Hừ, ngươi gánh chịu? Ngươi quên quy tắc trong các rồi sao?”
Mặt Lâu Lân hơi biến sắc, quy tắc trong các… cho dù thất bại vì nguyên nhân gì thì sát thủ nhận nhiệm vụ đều phải chịu phạt.
Lúc đó đáng ra cậu có chết cũng không được để cho tỷ tỷ trở về mới đúng.
Thời Sênh kéo Lâu Lân lại, “Trẻ con nói bậy nói bạ cái gì.”
Khiên Mạn cười ngạo mạn: “Ha ha ha, ta thấy tỷ đệ ngươi tình cảm sâu đậm như vậy cũng thật là nực cười.

Kẻ làm nghề như chúng ta không thể có điểm yếu, nhưng Lâu Nguyệt… điểm yếu của ngươi, chậc chậc…”
Sắc mặt Lâu Lân bỗng trắng bệch, “Tỷ tỷ…”
Không sai, cậu đúng là điểm yếu của tỷ tỷ.

Người trong các dùng cậu để kiềm chế tỷ tỷ.


Người bên ngoài cũng bắt cậu để uy hϊếp tỷ tỷ.
Cậu sống chỉ là để tăng thêm gánh nặng cho tỷ tỷ.
Thời Sênh vỗ vỗ đầu Lâu Lân, thở dài nói, “Lâu Nguyệt sống là vì đệ.”
Chính vì người đệ đệ này nên cô ta mới cố gắng sống như vậy.
“Tỷ tỷ?” Có lẽ Lâu Lân không thể hiểu được tại sao Thời Sênh lại dùng tên của chính mình, nhưng lời cô vừa nói đã khiến cậu phải chấn động.
Bình thường Lâu Nguyệt là người không biết nói chuyện, nay bỗng nhiên nghe thấy Thời Sênh nói vậy, sao cậu lại không thấy chấn động được chứ.
Thời Sênh bật cười, “Xem tỷ tỷ đánh người cho đệ đây.”
Khiên Mạn nghe thấy vậy, biểu cảm liền thay đổi, chỉ về phía Thời Sênh, “Lâu Nguyệt ngươi muốn làm gì?”
Thời Sênh vặn đầu, cười âm hiểm, “Làm gì ư? Yên tâm đi, không làm ngươi đâu!” Ông đây chỉ đánh ngươi thôi!
Thời Sênh rút kiếm ra.
Đôi mắt đẹp của Khiên Mạn lướt qua thanh thiết kiếm trên tay Thời Sênh, đôi lông mày lá liễu khẽ cau lại, sao cô chưa từng thấy Lâu Nguyệt dùng thanh kiếm đó bao giờ?
Nhìn có vẻ như giống như một thanh kiếm bình thường, một thanh thiết kiếm thường thấy ở tiệm bán binh khí, nhưng cái khí thế đó …
Lại giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm che đậy sự sắc bén bên trong.
Người học võ đều có một loại trực giác về binh khí, thanh kiếm này, không đơn giản.
Đáy mắt Khiên Mạn nổi lên một tia ghen ghét đố kỵ.

Ả tiện nhân này có được thanh kiếm này từ đâu?
“Lâu Nguyệt, nơi đây là Khiên Vũ Các, ngươi có biết động thủ ở đây sẽ phải chịu hình phạt gì không?”

Thời Sênh lắc lắc cái cổ, “Không biết.”
“Hừ, ta nói cho ngươi biết…” Thanh âm của Khiên Mạn bỗng nhiên dừng lại, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Chuyện Khiên Mạn bị đánh ở cửa lớn nhanh chóng truyền khắp Khiên Vũ Các.

Nếu Khiên Mạn không chạy nhanh và Thời Sênh sợ có người sẽ đối phó với Lâu Lân nên không đuổi theo, thì e rằng Khiên Mạn đã sớm thăng thiên rồi.
Tin tức Thời Sênh và Lâu Lân trở về cũng lập tức được truyền đi cùng với sự việc trên.
Nhiệm vụ mà nguyên chủ tiếp nhận thì bọn người đó chắc không biết chi tiết.
Ừm… Điều mà Khiên Mạn biết được chắc chắn là từ những nguồn tin không chính quy.
Nhiệm vụ của mỗi sát thủ, ngoài người giao nhiệm vụ và những người đứng đầu biết ra thì đều được bảo mật tuyệt đối.
Cho nên những người ở cạnh chỉ biết rằng có khả năng là Lâu Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ thất bại.
Lâu Nguyệt vẫn luôn là sát thủ hàng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ của Khiên Vũ Các.

Xưa nay cô chưa từng thất thủ.

Giờ bỗng xuất hiện lời đồn cô thất bại trong khi thực hiện nhiệm vụ.

Tin đồn này đương nhiên khiến không ít người trong đám sát thủ của Khiên Vũ Các cảm thấy suиɠ sướиɠ trên nỗi đau của người khác.
Cho dù họ là sát thủ bị ép buộc, nhưng họ cũng có cạnh tranh.

Thứ hạng trên bảng xếp hạng càng cao thì chế độ đãi ngộ sẽ càng tốt.
Giống như Lâu Nguyệt cứ ba tháng thì chỉ phải làm một nhiệm vụ là được.


Khoảng thời gian còn lại chỉ cần không rời khỏi Khiên Vũ Các, cô có thể làm bất cứ việc gì.
Có ai không muốn sống yên ổn, qua năm tháng yên bình?
Có ai muốn đôi tay nhuốm máu, sống thấp thỏm lo âu?
Lúc này cô không những quay trở lại, mà khi vừa trở lại còn ngang nhiên đánh Khiên Mạn một trận, ầm ĩ một phen.
“Tỷ tỷ, Khiên Mạn kia có người bảo vệ, đánh cô ta sẽ gặp phiền phức.” Vừa bước vào trong tiểu viện nơi họ sống, Lâu Lân liền không nhịn được lo lắng lên tiếng.
Thời Sênh bình tĩnh nói, “Giờ đánh cũng đã đánh rồi, hay là đi gϊếŧ người diệt khẩu luôn?”
Lâu Lân: “…” Tỷ tỷ, ai đùa với tỷ chứ!
Cậu đóng cửa lại, vẻ mặt lo lắng, “Mấy ngày nay tỷ ở bên ngoài nên không biết trong các đã xảy ra một chuyện lớn.

Khiên Mạn sắp thành thân với con trai đường chủ Phong Vân Đường rồi.”
“Rất lợi hại sao?” Chỉ là con trai của một đường chủ thôi mà, “Không đúng, trong các chúng ta còn có thể thành thân được sao?”
Sao cô lại nhớ là Khiên Vũ Các có một quy định là… nghiêm cấm “chuyện tình văn phòng” mà nhỉ.
Lâu Lân gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói là Phong Vân Đường Chủ đã giúp Các chủ làm được một chuyện lớn, nên ông ta đã xin Các chủ ân huệ này.”
“Các chủ dẫn đầu phá hỏng quy tắc.” Thời Sênh lẩm bẩm.
“Tỷ tỷ.” Lâu Lân nghiêm túc gọi, sao tỷ tỷ toàn tập trung vào những điểm kỳ lạ vậy?
“Hả?” Thời Sênh nhìn Lâu Lân, “Vậy bây giờ chúng ta nên đi tìm một cái đùi to để ôm à?”
Lâu Lân: “…”
Tại sao phải đi tìm đùi to để ôm?
Có phải đầu óc tỷ tỷ bị hỏng rồi không? Sao gần đây tỷ toàn nói mấy thứ kỳ lạ cổ quái vậy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.