Kỳ Ám thốt ra hai chữ, “Lâu Lân.”
“Muốn dùng hắn để uy hϊếp ta sao?” Thời Sênh nhíu mày.
“Ngươi rất quan tâm đến hắn.” Kỳ Ám trần thuật lại sự thật.
“Có biết người dám uy hϊếp ta cuối cùng đều có kết cục thế nào không?”
“Không biết.”
“Muốn thử không?”
Một người cười vô thanh vô tức, một người cười đến hớn hở vui tươi.
Trong không khí dường như đã trải sẵn đạn lửa.
“Trì Minh Kiếm có ở trong tay ngươi cũng vô dụng.” Thanh âm trong trẻo phá tan bầu không khí ngưng trệ, “Lâu Lân chỉ có một, lựa chọn của ngươi có liên quan đến tính mạng của hắn.”
Thời Sênh khoanh tay trước ngực, cười châm chọc, “Có bản lĩnh thì ngươi gϊếŧ hắn cho ta xem.”
Cmn, nếu ngươi có thể gϊếŧ được Lâu Lân, cho dù ngươi có là tên biếи ŧɦái thì ông đây cũng sẽ nhịn không gϊếŧ ngươi.
“Ngươi thực sự không thử suy nghĩ xem sao.” Kỳ Ám đột nhiên có chút không đoán được, trên đôi đồng tử màu mực nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã lướt qua.
“Có bản lĩnh thì ngươi gϊếŧ hắn cho ta xem.” Thời Sênh lặp lai từng câu từng chữ.
Cô không hề che giấu sự tà ác trên người, loại hơi thở tràn ngập ác ý đó bỗng như nhấn chìm Kỳ Ám.
Đáy mắt Kỳ Ám lóe sáng, giơ tay vẫy vẫy trong không trung.
Thời Sênh cong mày, dường như có chút thấy vui khi người khác gặp nạn, “Quên không nói cho ngươi biết, khi ta vào đây đã nhân tiện xử lý hết người của ngươi rồi.”
Kỳ Ám không nghĩ là Thời Sênh đang nói dối.
Cô ta có thể vào đây mà không ai hay biết, chỉ vậy thôi đã đủ chứng minh cô ta lợi hại hơn cả những gì hắn tìm hiểu được.
“Trì Minh Kiếm đổi lấy đệ đệ của ngươi, và ta trả tự do cho ngươi.” Kỳ Ám tăng thêm thứ mặc cả.
“Ngươi muốn có thanh kiếm này đến vậy sao?” Thời Sênh lấy kiếm ra, nhìn trái nhìn phải một hồi, nheo mày hỏi: “Ngươi có thể khống chế được nó không?”
Thanh kiếm này tràn ngập sự tàn độc, người bình thường cầm nó, không bao lâu sau sẽ bị sự tàn độc ấy ăn mòn, trở thành nô ɭệ của kiếm.
“Đây là chuyện của ta, ngươi chỉ cần đưa ra lựa chọn.” Ánh mắt Kỳ Ám quét qua Trì Minh Kiếm, nhẹ nhàng ôn hòa, không hề có bất cứ một tia dao động nào.
Thời Sênh cười hừ, “Ta cũng cho Các chủ hai sự lựa chọn, để ta ngủ một đêm hoặc ngủ cùng ta một đêm.”
Kỳ Ám: “…” Hai sự lựa chọn này có gì khác nhau sao? Còn cả cái từ ngủ đó, là từ ngủ như hắn hiểu đúng không?
Nữ nhân này lá gan quả là lớn!
Nhưng nghĩ lại, đến cả đường chủ của hắn mà cô ta cũng dám đánh, thì dường như có lá gan to cũng là đương nhiên.
“Ngươi có biết người muốn ngủ với bổn Các chủ, cuối cùng sẽ ra sao không?” Khóe miệng Kỳ Ám cong lên, trên mặt cũng nhuộm nụ cười.
“Được ngủ với Các chủ một lần, chết cũng cam lòng.” Thời Sênh nghiêm túc nói bừa.
Kỳ Ám không đổi sắc mặt mà đánh giá Thời Sênh, muốn tìm ra một số tin tức ẩn giấu trên khuôn mặt ấy nhưng đáng tiếc là không thể tìm ra được gì.
Trên mặt cô chỉ có ý cười nhàn nhạt, không chê vào đâu được, vô cùng hoàn mỹ.
Đôi mắt ấy bình tĩnh như nước, không sợ sóng gió, chặn lại ánh nhìn thăm dò của hắn, khiến hắn không thể đi vào nơi sâu nhất trong đó.
Kiêu căng, cuồng vọng.
Nguy hiểm, u ám.
“Ngươi thực sự không lo lắng cho đệ đệ ngươi?” Cho dù cô ta đã giải quyết hết đám người bên ngoài, nhưng hắn vẫn còn có rất nhiều người, sự sống chết của Lâu Lân vẫn chỉ nằm trong một lời nói của hắn.
“Các chủ cứ việc thử xem, nếu chết thì tức là ta thua.” Thời Sênh giơ hai tay lên.
Kỳ Ám rất muốn thử xem, nhưng không biết tại sao hắn có một loại trực giác, chỉ cần hạ xuống mệnh lệnh này thì sẽ xảy ra một chuyện hắn không thể ngờ đến.
Thời Sênh dựa sát vào Kỳ Ám, “Các chủ, chi bằng chúng ta làm chút chuyện vui vẻ đi?”
Kỳ Ám đứng yên không động đậy, nhìn nữ tữ đang dựa gần vào mình, ngón tay đang lần lên thắt lưng của hắn.
Trong thời khắc Thời Sênh nhẹ nhàng lôi kéo thì Kỳ Ám nắm chặt lấy tay cô, sau một cái xoay người đã đè cô lên trên chiếc bàn bên cạnh.
Chén trà trên bàn bị gạt hết xuống dưới đất, vỡ tan nát phát ra tiếng choang vang dội.
Một tay của Kỳ Ám chống trên mặt bàn, ánh mắt khát máu đầy nguy hiểm, nhưng hắn vẫn đang cười, thanh âm càng mềm nhẹ, như đang dỗ dành một đứa trẻ con không chịu nghe lời, “Lâu Nguyệt, đừng có khiêu chiến giới hạn của ta.”
Thời Sênh vẫn còn một tay có thể cử động, cô giơ tay níu lấy cổ áo của Kỳ Ám, kéo hắn lại gần mình, thanh âm tàn độc, “Ta lại muốn xem thử xem giới hạn của ngươi là gì.”
Nếu ngay cả giới hạn của ngươi ta cũng không phải thì không cần thiết tiếp tục nữa.
Cho dù ngươi không có ký ức, thì cũng không cần nữa.
Một khắc tiếp theo vị trí của hai người đã bị hoán đổi.
Kỳ Ám ở dưới, Thời Sênh ở trên.
Không khí dường như ngưng trệ, sự nguy hiểm trong ánh mắt của Kỳ Ám đã đạt đến cực hạn.
“Lâu Nguyệt!” Giọng Kỳ Ám khàn khàn, “Ngươi dám!”
Thời Sênh giơ tay kéo thắt lưng của hắn ra, “Vậy chúng ta thử xem ta có dám không nhé.”
Có lẽ Kỳ Ám đã bị chọc giận, gương mặt có chút đỏ ửng.
Hắn đột nhiên dùng lực, vị trí của hai người một lần nữa lại bị hoán đổi, “Đừng tưởng ta không dám gϊếŧ ngươi.”
“Đến, cho ngươi gϊếŧ.” Thời Sênh đưa cổ đến dưới tay Kỳ Ám, “Ngươi chỉ cần bóp nhẹ một cái là được.”
Tay Kỳ Ám hồi lâu vẫn không rơi xuống.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Sênh, dường như Thời Sênh là một con quái vật.
Hắn bỗng nhiên lùi lại, nhưng chỉ một giây sau, Thời Sênh lại một lần nữa ép hắn xuống, lần này không phải ở trên bàn mà là dưới đất.
“Ta cho ngươi cơ hội.” Thời Sênh nghiêng người, thì thầm bên tai hắn.
Trang phục cổ đại rất phiền phức, Thời Sênh cởi bỏ có chút phiền phức, khó khăn lắm mới cởi ra được thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Chủ thượng, người có ở trong đó không?”
Sắc mặt Thời Sênh bỗng chốc trở nên khó coi, ông nội nó, sớm không tới muộn không tới, sao lại tới đúng lúc này!
Hỏi thăm một lượt toàn bộ gia đình tác giả đại nhân.
Cái nội dung thật là nát bét!
Kỳ Ám đột nhiên bật cười, lồng nguc săn chắc trắng nõn như ẩn như hiện sau lớp áo.
Thời Sênh ấn hắn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn chằm chằm.
Đợi người bên ngoài đi rồi tiếp tục, đừng nghĩ ông đây sẽ tha cho ngươi.
Tóc của cô rủ xuống lồng nguc hắn, ngọn tóc lướt qua mang theo cảm giác tê dại.
Có lẽ Kỳ Ám đã đoán được suy nghĩ của Thời Sênh.
Hắn bỗng giơ chân đạp vào mảnh vỡ chén sứ bên cạnh.
“Chủ thượng?”
Tranh Vanh đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy động tĩnh, bèn quay lại gõ cửa.
Nhưng sau hồi lâu vẫn không nghe thấy âm thanh, hắn hơi nhíu mày, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Tầm nhìn của hắn dừng lại ở chiếc áo khoác ngoài đang vẽ lên một độ cong tuyệt đẹp trong không khí, sau khi khẽ kêu một tiếng liền nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Kỳ Ám đứng quay lưng về phía Tranh Vanh, Tranh Vanh kinh hãi, vội vã cúi đầu, “Chủ thượng.”
Chủ thượng ở trong phòng tại sao lại không lên tiếng…
Tầm mắt của Tranh Vanh đúng lúc lướt qua mảnh vỡ dưới đất, ánh mắt thay đổi, nhưng không dám hỏi nhiều.
“Thu dọn sạch sẽ.” Kỳ Ám cầm lấy áo choàng, đi đến trước giá sách, mở cửa mật thất đi vào, chặn Tranh Vanh ở bên ngoài.
Cánh cửa mật thất khép lại, hắn nhìn áo choàng trong tay, sự nguy hiểm trong ánh mắt hiện lên rõ ràng trong khung cảnh u ám, khiến người phải sợ hãi.
Kỳ Ám thay một bộ y phục chỉnh tề rồi đi ra, Tranh Vanh vẫn còn đang thu dọn, “Chủ thượng, Lâu Nguyệt trở về rồi.”
Kỳ Ám cắn răng, tất nhiên hắn biết cô ta đã trở về, hắn còn suýt chút nữa đã bị nữ nhân đó…
Nghĩ đến đây trong lòng Kỳ Ám liền nổi lên một ngọn lửa.
“Lâu Lân đâu?”
Tranh Vanh nói: “Người của Ám Đường đang trông chừng, sẽ không có vấn đề gì đâu, Chủ thượng yên tâm.”
Yên tâm? Nữ nhân đó không hề lo lắng chút gì, hắn yên tâm được mới lạ đó.
Kỳ Ám sờ vị trí lồng ngực, ở đây dường như vẫn còn cảm giác tê dại khi ngọn tóc đó lướt qua.
“Chủ thượng?” Sao Chủ thượng lại ngẩn người ra thế? Việc này còn hiếm gặp hơn cả việc trời đổ mưa đỏ nữa.