Tràng chiến dịch kia, khu an toàn của thành phố B mất rất nhiều dị năng giả cấp cao, mà các thứ khác tổn thất còn nhiều hơn.
Còn đại quân xác sống thì bình yên lùi về sau, một góc áo của loài người cũng không sờ tới.
Một thời gian sau đó, người trong khu an toàn của thành phố B luôn sống trong sợ hãi. Cô gái kia có thể điều khiển xác sống, lại có thù oán với khu an toàn, chỉ sợ cô sẽ mang xác sống quay lại.
Lo lắng, đề phòng hơn một tháng cũng không thấy xác sống vây thành nữa, bọn họ mới dần dần thả lỏng tâm trạng lo lắng của mình.
…
Mà lúc này, Thời Sênh đã tới ngoại ô thủ đô.
Ở cùng với một đám xác sống.
“Grừ!” Một xác sống cấp năm đem một cục thịt còn tươi nguyên, dính đầy máu tới trước mặt Thời Sênh, nhìn cô đầy cẩn trọng.
Thời Sênh: “…” Bản cô nương thật sự không ăn thịt người đâu.
Bên cạnh Thiên Lê có rất nhiều xác sống cấp cao, gần như những xác sống cao cấp lúc trước mất tích ở huyện D đều tụ tập ở đây. Dọc đường đi, Thiên Lê lại thu thêm không ít đàn em, trong đó còn có một xác sống cấp năm, chính là kẻ mang thịt tới cho cô bây giờ.
Đám xác sống cấp thấp thấy Thời Sênh thì sẽ lơ cô đi, cấp ba cấp bốn nhìn thấy sẽ không làm lơ, rất muốn công kích nhưng lại có vẻ kiêng kị.
Duy chỉ có xác sống cấp năm này khi thấy cô liền lập tức muốn lấy lòng.
Có cái gì “ăn ngon” nó đều hiếu kính cô đầu tiên, sau đó mới tới lão đại Thiên Lê của nó.
Cô có hỏi qua Thiên Lê, Thiên Lê tỏ vẻ hắn không bảo xác sống cấp 5 này đi lấy lòng cô.
“Thiên Lê…” Thời Sênh hướng về phía xa gào một tiếng, thân ảnh của Thiên Lê lập tức xuất hiện bên người cô. Nhìn thấy miếng thịt đầm đìa máu trên mặt đấy, còn chưa cần Thời Sênh mở miệng, hắn lập tức thuấn di nó đến chỗ khác, sau đó lại rống lên một tiếng với xác sống cấp năm kia.
Trong đôi con ngươi cứng đờ của xác sống cấp năm hiện lên một tia hoang mang, tựa như đang nghi hoặc tại sao Thời Sênh không thích đồ ăn nó mang về. Rõ ràng còn tươi ngon như thế, để tìm được thức ăn tươi, nó đã phải chạy đi rất xa đấy.
Xác sống cấp năm nhìn thoáng qua Thời Sênh, lại nhìn lão đại nhà mình, cuối cùng lay động thân mình, ngồi xổm xuống bên cạnh chọc chọc tổ kiến như trẻ con làm sai chuyện gì vậy.
Chỉ số thông minh của xác sống cấp năm tương đương với trẻ con ba, bốn tuổi, hơn nữa cơ thể cũng đã khôi phục như bình thường, chỉ có làn da vẫn còn có màu xanh lá, nhìn rất kỳ quái.
“Sao nó lại thế này?” Thời Sênh chỉ vào nó hỏi.
“Nó thích hương vị trên người em.” Thiên Lê nói chuyện đã lưu loát hơn, nhưng tốc độ vẫn rất chậm.
“Hương vị trên người tôi?” Gần đây liên tục di chuyển, cô cũng không có thời gian tắm rửa, mùi trên người vừa hôi vừa thối, khẩu vị của xác sống kinh dị thế cơ à?
Thiên Lê hiểu Thời Sênh đã hiểu sai ý mình, kéo tay cô đưa về miệng hắn, đầu lưỡi liếm liếm quanh đầu ngón tay cô.
Thời Sênh theo bản năng lại dùng dị năng, Thiên Lê lập tức lộ ra biểu tình hưởng thụ và hạnh phúc.
Thì ra nó nói tới cái này.
Mẹ nó, dị năng của bản cô nương thật sự có tác dụng với xác sống ư?
Về sau chẳng lẽ sẽ có một đám xác sống đuổi theo bản công nương sao?
Đây là thịt Đường Tăng phiên bản xác sống đấy!
Bản cô nương từ chối.
Thời Sênh nghĩ tới xác sống cấp năm bên người, dùng dị năng trước mặt nó, trên đầu ngón tay trắng nõn nở ra một đóa hoa màu đen lớn bằng bàn tay người, tầng tầng lớp lớp cánh hoa dập dềnh xán lạn như một đóa mẫu đơn đang nở.
Xác sống cấp năm thấy Thời Sênh dùng dị năng thì trên gương mặt xanh lè lộ ra biểu tình khao khát.
Bộ dáng này giống y hệt bộ dáng của Thiên Lê lần đầu gặp cô.
Thời Sênh bắn đóa hoa đó tới miệng nó, xác sống cấp năm thận trọng nhìn lão đại nhà mình, nhận được ánh mắt uy hiếp của lão đại, nó rụt rụt cổ, không dám ăn, nhưng vẻ khát khao trong mắt lại càng lúc càng lớn.
Thời Sênh chú ý tới động tác của nó, quay đầu trừng mắt với Thiên Lê một cái, sau đó lập tức nhét đóa hoa vào miệng xác sống kia.
“Sau này đừng đem đồ ăn cho tôi nữa, tôi không thích mấy món đó.” Thời Sênh nhấn mạnh hai chữ đồ ăn, xác sống cấp năm kia đang bận tiêu hóa dị năng nên chẳng nghe lọt tai, chỉ nghe được đúng hai chữ “đồ ăn”.
Sau đó, vào hôm sau, Thời Sênh liền nhìn thấy “đồ ăn” tươi ngon còn nhiều gấp đôi hôm qua.
Bà đây thật sự không ăn được thịt người, mẹ nó!
Xác sống cấp năm chờ Thời Sênh khen nó, nhưng không những không được khen mà nó còn bị Thiên Lê đánh một trận. Cũng không biết Thiên Lê nói chuyện với nó thế nào, sau đó nó sẽ không mang đồ ăn cho cô nữa, nhưng sẽ lại kiếm ra vô số đồ chơi cổ quái khác.
…
Không thể nào mang theo xác sống tiến vào căn cứ ở thủ đô được, cho nên Thời Sênh chỉ dẫn theo Thiên Lê đi. Xác sống cấp năm kia bám sát không tha, đi theo một đoạn đường thật dài, cuối cùng bị Thiên Lê rống vài tiếng, nó mới quay đầu trở về, chỉ chốc lát đã biến mất trong tầm mắt.
Thời Sênh khởi động một chiếc xe tàn tạ, tiến về phía căn cứ với tậm độ chậm rì rì.
Lúc này đã qua mạt thế được nửa năm nhưng người đi vào căn cứ mỗi ngày vẫn đều rất nhiều, lần này không có người có dị năng yểm hộ nên Thời Sênh chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng.
Nhưng cô còn chưa tiến vào căn cứ thì đã nghe thấy tin đồn về mình qua những người cùng xếp hàng, còn có lệnh truy nã cô nữa.
Cameras ghi hình có hơi mờ, không nhìn rõ mặt, để nhận ra cũng rất khó khăn, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn sẽ nhận ra.
Giữa căn cứ và khu an toàn của các thành phố chắc chắn có liên hệ với nhau, khu an toàn thành phố B đúng là đã đi một nước cờ hay.
Nhưng cái này cũng không làm khó Thời Sênh được, Thiên Lên gọi tới một ít xác sống ở xung quanh, tạo ra một chút hỗn loạn cho căn cứ, Thời Sênh nhân cơ hội đó trà trộn vào trong.
Vào trong, qua các trạm gác, Thời Sênh để Bạch Hổ ném xác sống từ trong không gian của nó ra.
Thời Sênh lần đầu tiên phải cảm thán, thì ra Bạch Hổ đã có kế hoạch từ trước.
Hiện tượng kỳ quái này tất nhiên làm cho người trong căn cứ để ý, nhưng lần này Thời Sênh cũng tránh thoát khỏi cameras, đám xác sống cứ như từ không trung thoát ra vậy.
Mà đúng là đám xác sống đó từ trong căn cứ thoát ra thật, trung tâm căn cứ căn bản không có tin tức gì về thân phận của Thời Sênh, vì vậy tình huống này lập tức khiến cho họ coi trọng, tuần tra trên đường tăng gấp đôi ngày thường.
…
Căn cứ ở thủ đô đang ở thế chân vạc.
Quân đội và ZF lần lượt chiếm hai chân, chân còn lại chính là các đại gia tộc ở thủ đô từ xưa tới nay.
Nội tình của các đại gia tộc này cực kỳ sâu, dù là nhân tài hay là vật tư.
Lúc mạt thế bắt đầu bùng nổ, bọn họ liền điều động toàn bộ lực lượng của mình thu thập vật tư, thành lập căn cứ, nhanh chóng chiếm một vị trí chủ đạo.
Mà trong các gia tộc này có Trình gia, hiện tại đang là gia tộc dẫn đầu trong liên minh các đại gia tộc ở thủ đô.
Thời Sênh cảm thấy những gia tộc này không phải là sau khi mạt thế mới chuẩn bị, có thể tạo thành thế chân vạc với quân đội và ZF, vậy vật tư mà họ có phải khổng lồ tới mức nào?
Không chừng, có thể bọn họ đã biết gì đó từ trước.
Trong cốt truyện, nữ chính trong quá trình phiêu lưu cũng có lướt qua Trình gia, nhưng không có miêu tả nhiều.
Thời Sênh kiên nhẫn quan sát khu nhà của Trình gia từ bên ngoài rất lâu, lại dò hỏi một ít người, cuối cùng chắc chắn đây là Trình gia mà cô muốn tìm.
Mỗi ngày, người ra vào khu nhà này rất ít, thường thấy nhất chính là chủ của Trình gia hiện tại – Trình Tùng.
Là anh trai của Trình Tố.
Khi Trình Tùng đi vào thư phòng liền phát hiện ra điểm không đúng, ông nhanh chóng quay đầu lại nhìn, một thiếu niên đã đứng đó từ bao giờ, hắn đưa tay đẩy ông vào, sau đó liền đóng cửa.
Trình Tùng hoảng loạn trong giây lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nhìn từ đây thì thấy chỗ này không có ai, nhưng trên thực tế có rất nhiều người đang ẩn nấp trong bóng tối.
Chiếc ghế xoay đang đưa lưng về phía ông chậm rãi xoay lại, một khuôn mặt thiếu nữ rơi vào tầm mắt ông, hơi thở của ông đột nhiên như ngừng lại, đồng tử co chặt.
Em gái…
Không phải!
Em gái ông sẽ không thể nào trẻ thế này, em gái cũng sẽ không có kiểu… bất cần đời và cuồng vọng thế này.
Ông nghe được thanh âm nhẹ nhàng của cô gái đó.
“Bác, lần đầu gặp mặt, cháu là Cố Nam, con gái của Trình Tố.”
Bác, lần đầu gặp mặt, cháu là Cố Nam, con gái của Trình Tố.
Câu này như bị người ta ấn replay liên tục, lặp đi lặp lại trong tai ông.
Trình Tùng ngơ ngác nhìn Thời Sênh.
Con bé gọi ông là bác.
Đây là…
Con gái của em gái ông?
Trình Tùng bỗng nhiên phát hiện ra mình bị mất khả năng nói chuyện, có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lời đã tới bên miệng mà không thoát ra được.
Nhìn gương mặt này có thể chắc chắn đó là con gái của em gái ông rồi.
Quả thực là phiên bản khác của con bé.
“Cháu thật sự là con gái của Tiểu Tố?” Trình Tùng mất nửa ngày mới nghẹn ra được một câu, thanh âm run rẩy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Thời Sênh nhún vai: “Bác không tin thì cháu cũng không có cách nào cả.”
Dù sao cô cũng chẳng có tín vật gì, càng không thể giám định người thân, cho nên Trình Tùng có tin hay không thì phải tùy vào ông ấy rồi.
Trình Tùng: “…” Không phải tới nhận người thân sao? Sao con bé lại bày ra cái vẻ chẳng thèm để tâm thế này?
Trình Tùng cũng không nghĩ ra cách nào, nhưng nếu đây thật sự là con gái của em gái ông, ông sẽ không mặc kệ được.
Hơn nữa ông cũng rất tin đây chính là con của con bé.
Có đôi khi, huyết thống là một thứ rất kỳ diệu, sẽ làm cho hai người xa lạ nảy sinh cảm giác thân thuộc.
“Cháu là Cố Nam?” Trình Tùng cảm thấy tên này hơi quen tai nhưng lại chưa nghĩ ra đã nghe ở đâu.
Tiểu Tố vậy mà đã lấy chồng, có con, điều đó có phải…
Đáy lòng Trình Tùng cực kỳ kích động nhìn Thời Sênh, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng.
“Vâng.” Thời Sênh tùy ý đá đá chân. “Bên ngoài căn cứ này vẫn còn treo ảnh chụp và tên của cháu đấy.”
Bị nhắc nhở như thế, Trình Tùng lập tức liền nghĩ ra.
Thành phố B truyền tới cảnh báo về một nhân vật rất nguy hiểm, không phải người đó có tên là Cố Nam sao?
An toàn của căn cứ do quân đội phụ trách, dù ông có tài liệu nhưng cũng chưa kịp xem.
Cái tên này cũng chỉ là nghe người dưới nhắc qua mà thôi.
Trình Tùng không ngờ, một cô gái trẻ như thế mà lại trở thành một nhân vật nguy hiểm.
“Bác không biết Tiểu Tố còn có con gái.” Trình Tùng như tự nói một mình.
Rồi ông hít sâu một hơi, nhìn Thời Sênh, giọng run run: “Cháu đã là con gái của Tiểu Tố, vậy cháu nhất định biết Tiểu Tố đang ở đâu?”
Thời Sênh nhíu mày, thế này nghĩ là Trình gia cũng không biết Trình Tố đi đâu ư?
Quả nhiên, Trình Tùng cũng không biết Trình Tố đã đi đâu. 17 năm trước, cô gửi cho gia đình một phong thư cuối cùng, sau đó không có tung tích nữa. Mấy năm nay Trình gia vẫn luôn cho người đi tìm nhưng vẫn không có manh mối gì.
“Cháu có thể đọc lá thư kia không?”
Trình Tùng chần chừ một chút rồi đi tới một chỗ trong thư phòng, kéo ra một cái ngăn ngầm trong tường, lấy lá thư kia đưa cho Thời Sênh.
Thư được bảo quản rất tốt, có thể thấy được Trình gia quan tâm tới Trình Tố thế nào.
Trong thư không nói gì đặc biệt, chỉ là một lá thư thăm hỏi bình thường, bà nói bà rất khỏe mạnh.
Nhưng trong thư lại nhắc tới hai từ…
“Huyện D” và “núi Kim Phượng”.
Vốn là thư nhà nhưng lại cố tình nói tới phong cảnh ở hai nơi kia rất đẹp, cái này không phải hơi quái dị sao?
“Núi Kim Phượng là chỗ nào?” Thời Sênh đưa thư lại cho Trình Tùng.
“Là một ngọn núi gần thành phố B.” Trình Tùng cười khổ một tiếng. “Bác cũng phát hiện hai nơi đó hơi khác thường, nhưng cho người đi điều tra lại không phát hiện ra bất kỳ cái gì.”
Thời Sênh và Trình Tùng nói chuyện rất lâu, cô cũng đưa quyển nhật ký kia cho Trình Tùng đọc.
Trình Tùng nói, Trình Tố học nghiên cứu gen, từ thời gian ghi lại trong nhất ký, rõ ràng cô về nước mà người của Trình gia không biết.
Bởi vì cách mỗi một đoạn thời gian sẽ có thư từ nước ngoài gửi về, vì vậy Trình gia vẫn luôn tin rằng cô đang ở nước ngoài.
Ông cũng hoàn toàn không biết gì về người đàn ông mà Trình Tố ghi trong nhật ký.
Trước khi mạt thế bắt đầu, Trình gia thu được thư nặc danh báo về việc nhân loại sắp bước vào tân thế.
Lúc đầu, Trình gia cũng nghĩ đó là trò đùa của ai đó, nhưng ngay sau đó liền được chứng thực ngay lập tức.
Trước giờ có nguyên tắc thà tin có còn hơn không, Trình gia liền điều động tài chính bắt đầu thu mua vật tư.
Các gia tộc khác cũng nhận được tin từ các nơi, động tác của Trình gia gần như đã chứng thực tin tức mà họ nhận được, vì vậy các gia tộc này cũng liền tích trữ lượng lớn vật tư trước khi mạt thế bắt đầu.
Thời Sênh từ chối lời giữ lại của Trình Tùng, mang Thiên Lê rời đi.
Sau khi Thời Sênh đi, Trình Tùng nhìn chằm chằm vào bức thư cuối cùng mà Trình Tố gửi về rất lâu.
Sau đó ông thở dài một hơi, cầm lấy điện thoại trên bàn gọi ra ngoài.
“Tra cho tôi tài liệu về núi Kim Phượng, thời gian? Càng sớm càng tốt… Ừm, mau chóng cho tôi một chút.”
…
Thời Sênh không rời khỏi căn cứ ngay mà còn ở lại một thời gian. Thiên Lê không biết cô muốn làm gì, thường xuyên tò mò hỏi đông hỏi tây.
Thời Sênh thỉnh thoảng sẽ nhẫn nại giải thích cho hắn vài câu, nhưng chủ yếu thời gian cô toàn lấy thiết kiếm đe dọa hắn không được hỏi nhiều.
Hiện tại internet ở căn cứ thủ đô rất dễ xâm nhập, Thời Sênh liền lấy hết toàn bộ tư liệu về viện nghiên cứu kia, chưa cần biết chúng có tác dụng gì không.
Sau đó, cô liền tìm một chỗ đọc những tư liệu đó.
Tư liệu rất nhiều, Thời Sênh đọc ngày đọc đêm, cuối cùng mới tìm được một chút tin tức có ích.
Đây là viện nghiên cứu trực thuộc viện nghiên cứu quốc gia, bên trong có vài tài liệu đã được mã hóa để lẫn lộn với một chút báo cáo bình thường, không biết là do vô tình hay cố ý nữa.
Trong tài liệu kia có rất nhiều ảnh chụp.
Đó là nơi khai quật được cái quan tài thủy tinh kỳ quái kia.
Quan tài thủy tinh nằm trong đất, có thể thấy một thân ảnh mơ hồ ở bên trong.
Thời Sênh quay đầu nhìn Thiên Lê.
Không phải chính là cái thứ này đấy chứ?
Ngoài ảnh chụp, bên trong còn có báo cáo, đều nói về quan tài thủy tinh kia.
Khiến Thời Sênh chú ý nhất chính là phần báo cáo về nghiên cứu gen.
Bên trong chẳng những nhắc tới tên của Trình Tố mà còn nhắc tới thi thể quỷ dị mà Trình Tố từng nhắc tới kia.
-Hắn như tinh linh đang ngủ say, xinh đẹp mà thánh khiết, mãi mãi không biến mất.
-Tinh linh sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh giấc, hắn mang tới cho thế giới mới một tia sáng, hắn là người sẽ kết thúc thế giới cũ.
-Chúng ta sắp được chào đón người sáng lập trật tự thế giới mới.
Bên trong lặp đi lặp lại mấy từ “tinh linh”, “thế giới mới”, “thế giới cũ”.
Thời Sênh cẩn thận đọc mấy lần, chọn lọc ra những tin tức có ích nhất.
Trình Tố nói rằng gen trong tế bào của thi thể kia rất đặc biệt, nó sẽ không bị lão hóa, thi thể kia không có sự sống nhưng đám tế bào này vẫn còn hoạt động.
Cho nên viện nghiên cứu bắt đầu nghiên cứu gen tế bào thừ thi thể đó.
Cũng có vài người điên cuồng muốn làm thi thể đó sống lại.
Kết quả là thực nghiệm bị buộc dừng lại, mọi tư liệu đều bị phong ấn.
-Nếu có người đọc được tư liệu này nghĩa là sự luân phiên giữa thế giới mới và thế giới cũ đã bắt đầu rồi. Nhân loại sẽ tiến hóa, trở thành tồn tại cấp cao nhất, những người tiến hóa thất bại sẽ bị thế giới mới vứt bỏ.
-Mọi người đã chuẩn bị tinh thần chưa?
Những lời này viết ở báo cáo cuối cùng, Thời Sênh còn đọc đi đọc lại mấy lần.
Sau đó cô quay đầu nhìn Thiên Lê, thiếu niên đang nghịch máy chơi game, nhìn chơi đến là vui vẻ.
Con BOSS này phải gọi là gì đây?
Vua xác sống ngàn năm?
Hay sinh vật ngoài hành tinh?
Nhiệm vụ chi nhánh này khó khăn quá đi nhiệm vụ ơi!
Bản cô nương làm không xong!
Thời Sênh rời khỏi căn cứ ở thủ đô, mang theo một đám xác sống đuổi về thành phố B.
Cô cho rằng mình sẽ phải ở lại thủ đô rất lâu, không ngờ lại nhanh chóng kết thúc như thế.
Vốn tưởng rằng việc này rất đơn giản, ai biết lại phức tạp vậy, cho nên Thời Sênh quyết định trước tiên đi hoàn thành mục tiêu này trước.
Đế quốc xác sống!
Đợi cô chiếm được thế giới này xong sẽ từng bước từng bước điều tra, còn sợ không tìm ra chân tướng sao?
Cho nên cách làm của Thời Sênh từ trước tới giờ luôn dùng cách thô bạo đơn giản nhất.
Trở lại vùng lân cận thành phố B, ba đàn em của cô đã kiến thiết xong cơ bản căn cứ mới.
Lúc Thời Sênh trở về, bọn họ còn không dám tin vào mắt mình.
Sao lão đại về nhanh thế?
Lúc lão đại ra khỏi thành phố B, mặc dù họ không tận mắt chứng kến nhưng nghĩ thôi cũng thấy kích động.
Tưởng tượng như thế liền cảm thấy thực ra xác sống cũng không đáng sợ lắm.
Trong căn cứ đã có người nhưng cũng chỉ có hơn trăm, thật sự ít tới đáng thương.
Cho nên sau khi Thời Sênh nhét hết đại quân xác sống vào, đừng nói hơn trăm người phản đối, dù hắng giọng cũng không dám.
Có đại quân xác sống xây dựng căn cứ, chỉ trong mấy ngày, một căn cứ khổng lồ đã kiến thiết xong, hơn trăm người từ trong khiếp sợ chậm rãi chấp nhận.
Vì thế, hơn trăm người này trở thành những người đầu tiên của căn cứ Không-Phục-Tới-Chiến, sau này đương nhiên cũng thành một đám nhân loại duy nhất ở đây.
Thật lâu về sau, bọn họ vẫn cảm thấy lúc trước gia nhập căn cứ là một quyết định chính xác.
Thời Sênh không nhận con người vào căn cứ, chỉ nhận xác sống.
Bọn Thanh Ngọc không biết Thời Sênh muốn làm gì, chỉ biết làm theo phân phó của cô.
…
Bên phía thời Sênh đang hừng hực khí thế mở rộng căn cứ, thu nhận xác sống.
Bên phía thành phố B thì ngược lại, mấy người Thích Minh Tuyết trải qua những ngày tháng không tốt là mấy.
Đầu tiên bọn họ bị giam giữ, Tống Thập nghĩ cách chạy thoát được nhưng không kịp cứu Thích Minh Tuyết.
Mà có lẽ hắn cũng không muốn cứu cô ta.
Phải biết rằng, trước khi thích Thích Minh Tuyết, Tống Thập là người phi thường trọng tình trọng nghĩa.
Thích Minh Tuyết vì có khả năng trị liệu nên chỉ bị giam giữ mà thôi.
Nhưng mặc kệ bọn họ bức cung thế nào, Thích Minh Tuyết cũng không sử dụng dị năng trước mặt họ.
“Cô ta vẫn giữ dáng vẻ đó sao?” Khu trưởng khu an toàn hỏi Thường Tân.
Thường Tân gật đầu: “Không nói gì, cũng không sử dụng dị năng.”
Khu trưởng nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói: “Các cậu hãy tìm mấy dị năng giả thị giác, sau đó đưa cô ta tới một căn phòng trống theo dõi.”
Thần sắc Thường Tân trở nên khó coi, khu trưởng ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Thường Tân, nếu đã vào được thì sẽ không thể ra được đâu, làm việc cho tốt, sẽ không bạc đãi người nhà của cậu.”
“Vâng.”
Thích Minh Tuyết bị chuyển tới một phòng trống để theo dõi, lúc đầu còn có người cho cô ta cơm, nhưng thức ăn rất ít, căn bản cô ta ăn không đủ no.
Sau đó càng ngày càng ít.
Cuối cùng liền không cho ăn gì.
Thích Minh Tuyết kiểm tra thấy trong phòng không có theo dõi gì mới lấy đồ ăn từ trong không gian ra ăn ngấu nghiến.
Sau đó, Thích Minh Tuyết đều vượt qua như vậy, sau khi ăn uống no say cô ta liền bắt đầu nghĩ cách chạy trốn.
Phòng này, ngoại trừ cửa thì hoàn toàn kín mít, đưa cơm cũng chỉ qua một cái lỗ nhỏ, cho nên cô ta muốn ra ngoài cũng chỉ có thể đi từ cửa chính.
Thích Minh Tuyết cẩn thận tính từng bước trốn đi.
Nhưng kế hoạch còn chưa được thực hiện thì lại có một đám người xông vào.
Vừa vào liền lập tức tiêm thuốc tê cho cô ta.
Cô ta tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình bị trói trên một bàn giải phẫu, có vài người mặc áo blouse trắng đang đi tới đi lui trước mặt mình.
Cô ta đang ở đâu đây?
Thích Minh Tuyết chuyển đầu nhìn, đột nhiên thấy một đôi mắt đang tủm tỉm cười.
Đó là khu trưởng?
Khu trưởng đi tới trước mặt Thích Minh Tuyết, thanh âm ôn hòa, từ ái như cha đẻ vậy: “Cô gái trẻ, tỉnh rồi?”
“Ông muốn làm gì?” Trong lòng Thích Minh Tuyết dâng lên một tia kinh hoảng.
Trước đó cô ta luôn ỷ vào mình có không gian, không sợ những người này, nhưng nếu là khu trưởng thì thế nào đây?
Hơn nữa lão khu trưởng trong cốt truyện quả thật không phải một người tốt.
“Cô gái trẻ, đừng sợ.” Khu trưởng cười cực kỳ thân thiện. “Trên người cô có một không gian đúng không? Không gian kia lớn thế nào? Có thể nói cho tôi biết không? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương tới cô, cô phải biết rằng không gian của cô rất quan trọng với tất cả mọi người, về sau cô sẽ là anh hùng cứu vớt nhân loại…”
Thích Minh Tuyết càng nghe càng kinh hãi, sao ông ta lại biết?
“Tôi không hiểu ông đang nói gì, đây là địa phương nào? Các ông bắt tôi để làm gì?” Thích Minh Tuyết không thừa nhận.
Cô ta vẫn biết đạo lý mang ngọc có tội.
Ngay cả trong nguyên văn, nữ chủ Cố Nam cũng không dám tùy tiện công khai không gian của mình.
Khu trưởng phất tay, một người đàn ông mặc áo blouse trắng bưng lên một cái khay, trên khay có một lọ thủy tinh và vài vật phẩm nhỏ khác.
Thích Minh Tuyết nhìn tới mấy đồ vật đó thì đồng tử co rụt lại, trong lòng càng luống cuống.
Đó chính là đồ vật trong không gian của cô ta.
Sao lại ở ngoài này?
“Cô gái trẻ chắc không xa lạ cái này chứ? Mấy thứ này đều là cô tự mình lấy ra, có muốn xem video không?”
Lập tức có người đưa tới trước mặt Thích Minh Tuyết một đoạn video.
Trong đó, cô ta bị trói trên ghế, có người thôi miên cô ta, sau đó cô ta liền lấy đồ vật trong không gian của mình ra.
“Không…” Thích Minh Tuyết không ngừng lắc đầu.
Khu trưởng cười nhìn Thích Minh Tuyết, đáy mắt tràn đầy hung ác, nham hiểm, nếu không phải bọn họ nhìn trúng cái không gian kia thì hắn cần gì phải giữ lại đứa con gái này.
Thích Minh Tuyết ngay từ đầu làm ầm ĩ rất lớn, thậm chí còn muốn chạy trốn, nhưng nơi này rất lớn, cô ta căn bản không chạy thoát được.
Cô ta giống như bị tẩy não, khu trưởng nói gì liền nghe nấy.
Khu trưởng đã biết cô ta có không gian và cả linh tuyền kia nên cô ta cũng chẳng keo kiệt nữa, ông ta cần thì cô ta cho.
Đặc biệt là nước linh tuyền, khu trưởng muốn bao nhiêu cô ta cho bấy nhiêu.
Ngày đó, sau khi nghe Thời Sênh nói, cô ta đã cố ý hỏi qua khí linh không gian liền biết nước linh tuyền này chỉ có ích với cô ta, nhưng nếu người khác dùng sẽ lập tức hấp dẫn xác sống.
Không phải khu trưởng muốn ư?
Cô cho bọn hắn là được, chỉ cần bọn hắn có mạng để dùng.
Khu trưởng phát hiện ra người ra ngoài bị gϊếŧ càng ngày càng nhiều, ngay từ đầu ông ta còn nghĩ do xác sống lợi hại lên.
Nhưng sau đó mới thấy không đúng, người chết nhiều nhất là những người bị ông ta cho uống nước linh tuyền.
“Thích Minh Tuyết.” Khu trưởng lửa giận ngập trời đã văng cửa phòng cô ta.
Thích Minh Tuyết đang thay quần áo, bờ ngực trắng nõn đập vào mắt ông ta, cô ta vội vàng túm lấy khăn trải giường quấn quanh người, trấn định hỏi: “Khu trưởng, ông có chuyện gì không?”
Ánh mắt của khu trưởng híp lại: “Có phải cô cho thêm cái gì vào nước cho tôi không?”
Xem ra những kẻ uống nước linh tuyền đã gặp tai ương rồi.
Đáy lòng Thích Minh Tuyết hơi kích động nhưng sắc mặt vẫn bình thản. “Mỗi lần cho ông nước tôi đều uống trước, sau đó ông mới mang đi, nếu tôi bỏ thêm thứ gì thì người xảy ra chuyện đầu tiên phải là tôi mới đúng chứ?”
Nước kia lấy ra từ trong không gian của Thích Minh Tuyết, tất nhiên khu trưởng không thể nào cho người của mình uống ngay được.
Vì thế, mỗi lần đều bắt Thích Minh Tuyết uống trước, sau đó ông ta mới mang đi.
Khu trưởng cũng không dễ bị lừa, ông ta nói: “Ngày mai cô theo tôi ra ngoài khu an toàn.”