[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 123-124-125: Học sinh cá biệt (4-5-6)



Lúc mà cả biệt thự đang nhộn nhạo lên đi tìm cô, nhân vật chính được tìm kiếm đã mò mẫm về phòng rồi, hậu quả của việc này chính là ngày hôm sau Thời Sênh tỉnh dậy liền bị Bắc Trạch tức giận ngút trời mắng cho một trận.

Thời Sênh cảm thấy vô cùng coi thường.

Tối qua nếu như không phải là mấy người gây sự trước, bản cô nương sẽ làm ra chuyện đó sao?

Sắc mặt Bắc Trạch âm u, đóng rầm cửa bỏ đi, Kỷ Tiểu Ngư đứng ở cửa không biết phải làm sao.

Biệt thự Bắc gia này cách trường học rất xa, trước đây cô ta đều ngồi cùng xe Bắc Trạch để đi, hôm nay Bắc Trạch đi rồi, cô ta phải đến trường học thế nào đây?

Cô ta đảo đảo con ngươi, nhìn thấy Thời Sênh đang lên xe, vội vàng chạy đến, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tôi cũng phải đi học, chúng ta cùng đi nhé? Chắc chắn là cô chưa quen thuộc trường học, tôi có thể làm người dẫn đường cho cô.”


“Không cần đâu.” Thời Sênh bình tĩnh trả lời một câu.

“Trường Alice rất lớn, lần đầu tiên tôi đến đã bị lạc đường, tiểu thư từ nhỏ đến giờ chưa từng qua đó, làm sao mà có thể không cần chứ?” Kỷ Tiểu Ngư bộ dạng từ trước đến nay rất quen thuộc, giơ tay kéo cửa trước của xe.

Mẹ kiếp!

Nữ chính đại nhân, tôi và cô quen nhau đến thế sao?

Bản cô nương và cô đến hôm nay mới là lần thứ hai gặp mặt đó biết không?

Thật sự coi người trên khắp thế giới này đều là bạn của cô à?

Tôi cũng không muốn làm bạn với cô, suy cho cùng bản cô nương đây là nữ phụ nham hiểm, muốn phá hoại nhân duyên của cô đấy!

Thời Sênh đứng ở bên ngoài cửa xe không chịu lên, Kỷ Tiểu Ngư lại còn kéo cửa xe xuống: “Tiểu thư, mau lên xe đi, sắp muộn mất rồi.”

Thời Sênh đóng cửa xe lại, nói với người lái xe: “Anh đưa cô ta đến trường đi, hôm nay tôi không đi.”


“A? Vậy đâu có được chứ, không phải hôm nay tiểu thư phải đi báo danh sao?” Kỷ Tiểu Ngư phản ứng nhanh hơn cả người lái xe.

Thời Sênh nhìn Kỷ Tiểu Ngư một cái: “Ai nói với cô là hôm nay tôi phải đi báo danh?” Cô chỉ muốn đi ra ngoài mua ít đồ thôi, có điều nữ chủ đại nhân phải đi đến trường học, cô thế nào cũng nên giúp cô ta một tay.

Sau khi Kỷ Tiểu Ngư rời đi, Thời Sênh tìm lấy điện thoại di động, đăng nhập vào diễn đàn của trường Alice, biên soạn một cái tin.

Diễn đàn này của trường học có một phần giấu tên, thường xuyên đào ra mấy chuyện đen tối, cái phần này tồn tại đối với trường học cũng có lợi, xảy ra chuyện gì đều có thể ngay lập tức nhìn thấy ở đây.

Nội dung Thời Sênh biên soạn đại ý là tình bạn nam nữ hư hư thực thực giữa Kỷ Tiểu Ngư và Bắc Trạch, đi xe của Bắc gia đến trường.


Bản cô nương dứt khoát làm thần trợ giúp.

Nữ chính đại nhân không cần quá cảm tạ bản cô nương đâu.



Buổi tối, lúc Bắc Trạch về nhà vẫn đi một mình như cũ, Kỷ Tiểu Ngư đến đêm mới về biệt thự, nhìn khá là nhếch nhác.

Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.

Bây giờ Bắc Trạch đã có chút thích Kỷ Tiểu Ngư rồi, thế nhưng thích là thích, còn qua lại với nhau lại là chuyện khác.

Cái tin đó nhìn ra là do có người cố ý làm ra, người đầu tiên Bắc Trạch hoài nghi chính là người được lợi trong chuyện này, Kỷ Tiểu Ngư.

Bắc Trạch và Thời Sênh không nói chuyện gì với nhau cả, sau khi ăn cơm xong liền quay về phòng, ngược lại, Kỷ Tiểu Ngư trừng mắt với cô có chút tức giận.

“Cô nhìn tôi như thế làm cái gì?” Thời Sênh hiếu kỳ nhìn Kỷ Tiểu Ngư.

Xin lỗi nhé, cách suy nghĩ của nữ chính đại nhân không được bình thường, cô thực sự không đoán ra rốt cuộc nữ chính đại nhân đang nghĩ gì?
Kỷ Tiểu Ngư bước mấy bước qua đây, tức giận nói: “Cô cố ý để tôi một mình đến trường, để cho mọi người trong trường hiểu lầm tôi có đúng hay không?” Buổi sáng rõ ràng là cô muốn đi, thế nhưng rồi lại không đi nữa, không phải cố ý thì là cái gì?

“Hoá ra là cô nghĩ như thế.” Thời Sênh lẩm bẩm một tiếng.

Sáng nay là ai bức hiếp leo lên xe của tôi hả?

Bản cô nương liền đem luôn cả chiếc xe nhường lại cho cô, vẫn là bản cô nương sai à?

Cho nên, nữ chính đại nhân làm gì cũng đều đúng cả, nữ phụ làm gì cũng đều là sai hết.

“Tiểu Ngư, thiếu gia gọi cô.”

Kỷ Tiểu Ngư nhìn Thời Sênh một cái, tức giận đi lên lầu.

Thời Sênh chẳng thèm nói gì, lườm một cái.

Ngày thứ hai, cô đặc biệt dậy sớm một chút, đợi đến khi cô ngồi ở trong lớp rồi Kỷ Tiểu Ngư mới thong dong đến muộn.
“Bây giờ các em phải lấy sự nghiệp học hành làm trọng, học sinh nào không có nền tảng thì phải nghiêm túc mà học hành.” Giáo viên nói một câu với ngữ khí không vui.

Học sinh cả lớp đều thầm thì cười.

Kỷ Tiểu Ngư vừa thẹn vừa giận, cũng chỉ có thể đỏ mặt đi về chỗ ngồi, đáy lòng căm tức oán thầm.

Có tiền thì hay lắm sao?

Cũng không phải là của bố mẹ mấy người sao, một lũ sâu mọt, nếu như không có bọn họ thì các người cũng chẳng là cái thá gì cả.

Thời Sênh và Bắc Trạch cùng cấp, mà Kỷ Tiểu Ngư lại đang học năm nhất cao trung, cho nên Thời Sênh được phân vào lớp của Bắc Trạch.

Cô vừa vào liền gây ra sự náo động. Dung mạo của Bắc Chỉ tuyệt đối không kém, lúc Bắc Trạch nhìn thấy cô bị mọi người vây lấy, sắc mặt càng lúc càng xấu đi, sau đó trực tiếp đá cái bàn, tức giận đi ra khỏi lớp học.
Động tĩnh đó khiến cho cả lớp đều yên tĩnh lại, nhao nhao nhìn về phía Bắc Trạch rời đi.

“Bắc thiếu làm sao thế?”

“Không biết a, tự dưng thì phát cáu, có phải nguyên nhân là do chuyện của Kỷ Tiểu Ngư không? Tôi nghe nói chuyện này là do Kỷ Tiểu Ngư tự biên tự diễn đó.”

“Thật sự là không ngờ Kỷ Tiểu Ngư lại có tâm cơ như thế, trước đây nhìn thấy cô ta bị bắt nạt còn cảm thấy đáng thương, bây giờ xem ra cũng là đáng đời thôi.”

“Hao tâm tổn kế thi vào đây không phải chính là vì để tìm một kim chủ sao, nửa đời sau đều không cần lo lắng nữa rồi.”

Thời Sênh cũng chẳng có cái gì mà nói với cái đám nhãi ranh này cả, nói qua loa mấy câu, mấy người đó thấy Thời Sênh lạnh lùng, cao ngạo như thế, tự nhiên bẽ mặt mà tản ra.

Buổi trưa, Thời Sênh đến nhà ăn ăn cơm, từ xa đã nhìn thấy Kỷ Tiểu Ngư bị người ta cho một cái bạt tai, trên mặt đất vẫn còn đồ ăn.
“Cô nói linh tinh cái gì thế, tôi mới không câu dẫn anh ấy, là anh ấy…”

“Không phải cô muốn nói là Bắc thiếu câu dẫn cô chứ?” Nữ sinh đánh Kỷ Tiểu Ngư kia cười lạnh ngắt lời cô ta, mỉa mai: “Kỷ Tiểu Ngư, cô cho rằng mình là cái quái gì chứ?”

“Không phải… tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả.” Kỷ Tiểu Ngư vội đến mức đỏ hết cả mắt: “Mấy người đừng có nói linh tinh.”

“Không có quan hệ thì tại sao Bắc thiếu lại để cho cô ngồi xe nhà anh ấy đến đây? Kỷ Tiểu Ngư, có phải là cô đã dùng thủ đoạn hèn hạ để câu dẫn Bắc thiếu không?’

“Tôi không có.” Kỷ Tiểu Ngư lắc đầu, cô đột nhiên nhìn thấy Thời Sênh đứng sau đám người, giống như nhìn thấy ngôi sao cứu mạng vậy, hướng về mấy người đó, chạy đến trước mặt Thời Sênh: “Cô mau giải thích cho bọn họ một chút đi, hôm qua là tôi đi xe của cô đến đây.”
“Đó là ai thế? Xinh quá đi!” Trong đám người không tự chủ mà phát ra mấy tiếng ca tụng.

“Em gái của Bắc thiếu, hôm nay mới chuyển đến đây.”

“Bắc thiếu vẫn còn có em gái sao? Không hổ là em gái của Bắc thiếu, xinh quá đi, khí chất cũng cao quý nữa.”

“Cô mau nói với bọn họ đi, hôm qua tôi thật sự là không có ngồi xe của Bắc Trạch đến đây.” Thấy Thời Sênh không mở miệng, Kỷ Tiểu Ngư có chút gấp gáp.

Thời Sênh luôn luôn nghi hoặc, người sụp đổ trong truyện này là ai?

Bây giờ cô cũng coi như là hiểu ra rồi.

Trong những tình huống thế này, nữ chính hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là đánh nhau với mấy người này, tuyệt đối sẽ không hạ mình đi cầu xin cô nói giúp.

Nhân vật là do tác giả định ra, thế nhưng mức độ biến chất lại không phải là thứ mà tác giả có thể khống chế được.
Chỉ cần tình tiết câu chuyện có một chút thay đổi thôi, vậy thì cái nhân vật đó sẽ xuất hiện hàng chục loại thay đổi khác nhau.

Có lúc, một sự lựa chọn sẽ có thể thay đổi rất nhiều người.

Nói nhiều lời thừa thãi như thế, điều Thời Sênh muốn bây giờ là…

Làm cho nữ chính hoá đen.

“Tại sao tôi phải giải thích giúp cô?” Thời Sênh nghiêng đầu, thần tình lạnh nhạt.

Kỷ Tiểu Ngư bị giật mình, sắc mặt biến thành tái mét.

Cơ thể khẽ lay động lùi về sau một bước.

Chuyện này là do cô làm, sao cô lại có thể nói giúp mình cơ chứ?

Chẳng qua chỉ là lúc mình tập múa làm ồn đến cô ấy, cô ấy lại báo thù mình như thế.

Quả nhiên mấy thiên kim tiểu thư có tiền đều không phải là người tốt.

Ai ai cũng đều là ma quỷ, tâm tư độc ác khoác tấm da người cả.

“Này, Kỷ Tiểu Ngư, sao da mặt cô lại dày như thế hả? Câu dẫn Bắc thiếu thì cũng thôi đi, bây giờ còn muốn lấy lòng em gái nhà người ta, thật sự cho rằng người ta không biết cái tâm tư bẩn thỉu đó của cô hay sao?”
Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên quay đầu nhìn nữ sinh kia, còn đem theo khuôn mặt đẫm lệ đầy vẻ hung ác, nhìn hơi đáng sợ.

Nữ sinh kia bị doạ nhảy dựng lên, phản ứng lại lập tức gào lên: “Kỷ Tiểu Ngư, cô trừng cái gì mà trừng?”

Kỷ Tiểu Ngư giống như là bị chọc tức, nhe răng giơ vuốt bổ nhào về phía nữ sinh kia: “Cô mới đi câu dẫn người khác, tôi không câu dẫn Bắc Trạch.”

Hai người vật lộn một vòng, khó khăn lắm mọi người mới tách ra được.

Thời Sênh đứng xem kịch hay, sau đó liền nhìn thấy nam chính.

Bắc Trạch ở chỗ khá xa nhìn về bên này, dường như không nghĩ đến sẽ đi qua đây, quay người đi một cái, lại không biết là nghĩ cái gì liền bước nhanh về phía bên này, lôi Kỷ Tiểu Ngư kéo vào trong lòng mình.

Đám đông náo loạn lập tức biến thành lặng ngắt như tờ.
Bao nhiêu người đều không dám thở mạnh nhìn Bắc Trạch.

Bắc Trạch lạch lùng quét ánh mắt qua bọn họ một cái, sau đó thô bạo kéo Kỷ Tiểu Ngư rời đi.

“Trời ơi, ánh mắt đó của Bắc thiếu như muốn gϊếŧ người vậy!” Bắc Trạch vừa đi, đám người bị doạ mới từ từ thở phào.

“Kỷ Tiểu Ngư không phải là thật sự đang đi lại với Bắc thiếu chứ?” Cũng có người đưa ra chất vấn.

Đương nhiên chất vấn này làm cho rất nhiều nữ sinh tức giận trừng mắt nhìn.

Bắc thiếu của bọn họ tại sao lại chọn một con vịt xấu xí cơ chứ, tuyệt đối sẽ không!

Bắc thiếu chỉ là nhất thời có hứng thú với Kỷ Tiểu Ngư một lúc thôi, đợi anh ấy chán rồi thì sẽ vứt bỏ Kỷ Tiểu Ngư ngay.

Thời Sênh luôn cảm thấy Bắc Trạch có chút quái lạ khó hiểu.

Hắn hình như lần nào nhìn thấy mình cũng vô cùng tức giận, thế nhưng lại muốn có sự tồn tại ở trước mặt mình.
Má nó chứ, nam chủ đúng là có bệnh mà.



Thời Sênh đi học, tan học, làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, nam chính và nữ chính tiến triển hình như cũng rất thuận lợi.

Bắc Trạch tuy rằng không thừa nhận tin vịt, thế nhưng mỗi lần Kỷ Tiểu Ngư có khó khăn hắn đến đứng ra bảo vệ.

Thời Sênh kỳ thực rất bận rộn.

Mỗi lần đến thế giới hiện đại cô đều thích kiếm tiền

Ở trong thế giới gϊếŧ người phạm pháp này, tiền là một thứ rất tốt!

Thời Sênh trừ việc đẩy mạnh tiến triển tình cảm của nam nữ chủ ra thì không làm gì nữa cả, bây giờ dường như cả trường học đều đã cho rằng Bắc Trạch và Kỷ Tiểu Ngư qua lại với nhau rồi.

Kỷ Tiểu Ngư lúc bắt đầu thì giải thích, sau đó thì trầm mặc, bây giờ thì ánh mắt nhìn Bắc Trạch hoàn toàn không bình thường nữa rồi.
Cứ cho là trước đó Kỷ Tiểu Ngư thật sự là không có gì với Bắc Trạch, hiện tại đáy lòng cũng chắc chắn là thích Bắc Trạch rồi.

“Bắc Chỉ, kỷ niệm ngày thành lập trường có hội diễn, cậu có tiết mục gì muốn tham gia không?” Lớp trưởng Lâm Nhân cầm lấy sổ ghi chép, vừa hỏi vừa ghi cái gì đó.

“Không.” Thời Sênh đầu cũng không thèm ngẩng lên trả lời một câu.

Cây bút trong tay Lâm Nhân dừng lại, kéo cái ghế trước mặt cô, ngồi xuống đối diện: “Bắc Chỉ, cậu như thế là không được đâu, chúng ta bây giờ sự nghiệp học hành là quan trọng nhất, tớ thấy cậu cả ngày không phải xem điện thoại di động thì là đọc sách, cần phải thả lỏng cho hài hoà một chút chứ…”

Thời Sênh khe khẽ ngẩng đầu, lật quyển sách trong tay lại đối diện Lâm Nhân.

Lâm Nhân chớp chớp mắt, nhìn quyển sách một cái, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Thời Sênh mặt không biểu tình gì thu quyển sách lại.

“Bắc… Bắc Chỉ… sao cậu lại đọc loại sách này chứ?” Lâm Nhân lắp ba lắp bắp đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.” Thời Sênh yên lặng lật sang trang tiếp theo.

Lâm Nhân: “…”

Cái này không có chút quan hệ nào với kết hợp làm việc và nghỉ ngơi cả!

Cái cậu xem là sách đồi truỵ a! Còn là loại mạnh như thế…

Có điều loại sách này không phải là sách cấm sao? Cô ấy mua ở đâu được, chất lượng nhìn ra còn có vẻ không tồi.

“Này này, tớ ở câu lạc bộ kịch nói, hay là cậu cũng đến đi, Bắc thiếu cũng đến đó.” Lúc nói đến Bắc Trạch, đáy mắt Lâm Nhân mờ mờ có chút si mê.

“Kỷ Tiểu Ngư cũng đến?”

“Ừ.” Vừa nghe đến ba chữ này, thần sắc Lâm Nhân ảm đạm đi một chút.
“Tớ không làm gì cả, cậu có cho tớ đi không?” Thời Sênh bộ mặt nghiêm túc hỏi.

“A?”



Cuối cùng, Thời Sênh vẫn gia nhập vào câu lạc bộ kịch nói, đương nhiên là là một người ăn không ngồi rồi, chuyện gì cũng không làm.

Hội trưởng là Lâm Nhân, Thời Sênh lại treo lên cái danh em gái của Bắc Trạch, tuy rằng hai người này cơ bản là không hề trao đổi gì với nhau.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của trường quý tộc rất đặc sắc, các đoàn đội đều phải có tiết mục, câu lạc bộ kịch nói tập luyện tác phẩm Công chúa Bạch Tuyết.

Loại truyện cho trẻ con này, Thời Sênh thực sự là không thể có chút hứng thú nào tham gia cả.

Nếu mà để cho cô viết thì nhất định là sẽ biến truyện đồng thoại thành truyện hắc thoại mất.

Diễn tập trước ngày kỷ niệm thành lập trường.
“Bắc Chỉ, ngại quá, lát nữa tớ phải diễn tập, cậu có thể giúp tớ đi lấy quần áo không?” Lâm Nhân vẻ mặt ngại ngùng nói: “Ngày mai cần phải dùng đến quần áo rồi, chỗ đặt làm theo yêu cầu lại hơi xa nên có thể phiền cậu được không?”

Thời Sênh đặt chân từ trên thành ghế xuống, ngẩng mặt nhìn Lâm Nhân một cái: “Địa điểm?”

“Hội trưởng, hội trưởng.” Lâm Nhân đang định nói thì phía sau lại có một người chạy đến: “Kỷ Tiểu Ngư đi rồi, bảo cậu không cần tìm người nữa.”

“Kỷ Tiểu Ngư?” Lâm Nhân ngạc nhiên: “Chỗ đó xa như thế, cô ta đi bằng cách nào?”

“Vừa nãy chúng tớ đang nói thì Kỷ Tiểu Ngư chủ động yêu cầu đi.”

Khoé miệng Thời Sênh kéo lên thành một ý cười, nhân vật chính trong tình tiết câu chuyện quả nhiên mạnh mẽ.

Trong tình tiết câu chuyện, là Bắc Chỉ trù tính tự mình đi, điều quan trọng không phải là lúc đi lấy quần áo mà là lúc quay về thì trời mưa to, sau đó gặp nam chính ở đấy, hai người coi như cùng trải qua hoạn nạn.
Bây giờ cô không làm gì cả, Kỷ Tiểu Ngư lại tự mình yêu cầu đi.

Quả nhiên là trời nam đất bắc, nam nữ chính vẫn cứ gặp nhau.



Vùng ngoại thành.

Kỷ Tiểu Ngư ôm một cái túi lớn, bước thấp bước cao dẫm trong nước đi về phía trước, trong lòng đầy sự hối hận và tủi thân.

Sớm biết chỗ này xa như thế thì cô ta đã không đến rồi.

Mà lúc cô ta đến còn bị cảnh sắc của khu biệt thự làm cho chấn động, quên cả bảo tài xế taxi chờ mình.

Vừa cầm lấy quần áo đi ra khỏi biệt thự, cô ta mới nhớ ra, thế nhưng xe đã sớm không còn ở đó nữa, cô ta chỉ có thể đi bộ về phía trước xem có thể gặp được xe hay không?

Ai mà biết được, còn chưa đi được xa thì trời đã mưa như trút nước, không bắt được xe, đến cả chỗ trú mưa cũng không có.

“A!” Kỷ Tiểu Ngư trượt chân một cái, cả người bổ nhào vào hố nước, cái túi trong tay văng ra, quần áo tươi đẹp lập tức nhuộm đầy bùn đất.
Kỷ Tiểu Ngư vội vàng thu lại quần áo vào trong túi, nhưng mà càng nhặt cô ta lại càng cảm thấy tủi thân.

Cô ta đột nhiên ném hết quần áo xuống đất, còn phát tiết dẵm lên đó hai cái, bùn đất bắn tung toé: “Tất cả bọn họ đều đang cố ý, cố ý để mình chạy đến chỗ xa xôi như thế này, chính là không ưa mình, không ưa mình! Người có tiền thì ghê gớm lắm sao, lại phải chạy đến chỗ xa như thế này may quần áo?” Kỷ Tiểu Ngư phát tiết xong, chân giơ lên hạ xuống, nước mưa lạnh giá dập tắt một chút oán hận của cô ta.

Nhìn lại đống quần áo đen xì xì trên mặt đất, cô ta mới từ từ khẩn trương và sợ hãi.

Lúc nãy khi lấy quần áo, cô ta nghe người trợ lý đó nói chỗ quần áo này mỗi bộ đều là trên một nghìn, quan trọng nhất là quần áo sáng mai phải dùng đến rồi.
Cô ta không thể nào mất mặt trước Bắc Trạch được.

Kỷ Tiểu Ngư nhặt hết quần áo lên, nhét vào trong túi, ôm lấy cái túi nặng gấp đôi lúc trước tiếp tục đi về phía trước.

Cô ta phải làm sạch hết chỗ quần áo này trước ngày mai.

Cô ta không thể để cho mấy người đó cười nhạo mình được.

Sẽ có một ngày, cô ta phải để cho mấy người coi thường mình kia phải đố kỵ với mình.

Lúc mà nam nữ chủ cùng nhau chịu hoạn nạn, Thời Sênh đi làm một việc.

Mẹ của Kỷ Tiểu Ngư mất sớm, chỉ còn có một mình ba, ông Kỷ bận rộn công việc, thường xuyên không chú ý đến Kỷ Tiểu Ngư, mà Kỷ Tiểu Ngư bởi vì chuyện của mẹ mình cho nên đối với ba mình có chút xa cách, cảm tình giữa hai người cũng không sâu đậm gì cả.

Ông Kỷ thích mua vé số, tan làm, ông Kỷ theo thường lệ đi mua vé số trước, lúc ra khỏi cửa hàng va phải một nữ sinh, ông ta bị va phải, vé số chưa cầm chắc trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
“Sao mà đi đường không chịu nhìn gì thế hả?” Ông Kỷ quát lên một tiếng.

“Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi.” Nữ sinh kia vội vàng nhặt vé số dưới đất lên đưa cho ông Kỷ.

“Lần sau đi đường phải cẩn thận chút.” Ông Kỷ thô lỗ giật vé số lại: “Thanh niên bây giờ bộp chà bộp chộp.”

“Cháu xin lỗi, lần sau sẽ không thế đâu ạ!” Nữ sinh kia vội vàng xin lỗi, sau đó nhanh như chớp chạy đi.

Sau khi chạy đến góc phố, nữ sinh kia hướng đến một quán cà phê, ngồi xuống đối diện với một thiếu nữ đang bất động.

Thiếu nữ này chính là Thời Sênh.

“Của cô.” Nữ sinh kia đẩy vé số đến trước mặt Thời Sênh: “Tiền đâu?”

Thời Sênh rút từ trong ví ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho cô ta, nữ sinh kia nhận được tiền rồi liền rời đi.

Thời Sênh nhìn vé số trên mặt bàn, cười có chút kỳ lạ.
Một đêm phất nhanh a!



Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó…

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi, ngoại trừ người đi lấy phục trang vẫn chưa thấy đến.

“Sao vẫn còn chưa quay lại chứ, gọi điện thoại cho cô ta đi! Bắc thiếu sao vẫn chưa đến nữa?”

“Bắc Chỉ, cậu có nhìn thấy Bắc thiếu đâu không?” Lâm Nhân thần sắc gấp gáp đi qua đây.

Thời Sênh bị hỏi đến ngẩng đầu lên, lắc đầu: “Không biết, tối qua cũng không nhìn thấy anh ấy.”

“Hội trưởng, hội trưởng, tiếp theo là đến chúng ta rồi.”

“Hội trưởng, cả điện thoại của Kỷ Tiểu Ngư và Bắc thiếu đều không gọi được.”

Nam nữ chính người ta đi bồi dưỡng tình cảm rồi, làm sao có thể mở máy được chứ.

Cả đám người gấp gáp đi đi lại lại, thời gian lên sân khấu càng lúc càng ngắn rồi.
“Đến đây, đến đây, chúng tớ đến đây.”

Kỷ Tiểu Ngư và Bắc Trạch vừa vào đến hậu trường liền bị mọi người vây lấy.

“Kỷ Tiểu Ngư, phục trang đâu?”

“Bắc thiếu, mau hoá trang đi.”

Cả đám người ầm ầm tranh nhau nói, thế nhưng cả hai người đều bất động.

Đám đông ồn ào lập tức dừng lại, lúc này mọi người mới phát hiện nhìn hai người có vẻ nhếch nhác.

“Tớ xin lỗi…” Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên lên tiếng, phá tan sự trầm mặc: “Quần áo bị tớ làm mất rồi.”



“Kỷ Tiểu Ngư bây giờ không phải là lúc đùa đâu.” Có bạn học tiếp lời.

“Tớ không có nói đùa.” Kỷ Tiểu Ngư hình như không cách nào đối diện với ánh mắt của nhiều người như thế, không ý thức được mà lùi lại nấp sau lưng Bắc Trạch.

Bắc Trạch chắn cho Kỷ Tiểu Ngư ở sau lưng, hành động này đã biểu hiện rõ ràng là quần áo thật sự bị mất rồi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Vì để tập dượt cho vở kịch này, mọi người đã phải dành ra biết bao nhiêu thời gian.

Bây giờ một câu quần áo mất rồi…

Làm cho mọi nỗ lực đều là công toi.

“Tôi đã nói là không để cho cậu đi rồi cậu lại còn nằng nặc đòi đi, Kỷ Tiểu Ngư, cậu có thù với chúng tôi à?” Một nữ sinh không chịu được sụp xuống khóc oà lên.

Lâm Nhân hốc mắt cũng có chút đỏ, trong lòng khó chịu vô cùng, cô đã là cao trung năm ba rồi, lần này là lần cuối cùng cô sắp xếp vở kịch, vẽ nốt một dấu chấm tròn trong những năm tháng cao trung của cô.

Thế nhưng bây giờ tất cả đều đã bị huỷ rồi…

“Tớ xin lỗi.” Kỷ Tiểu Ngư nhỏ giọng xin lỗi.

“Xin lỗi thì có ích gì, bây giờ không có phục trang thì tất cả công sức của bọn tôi đều là lãng phí hết.”
“Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.” Kỷ Tiểu Ngư chỉ có thế nói một câu xin lỗi.

“Mọi người còn không mau đi thay quần áo đi, sắp đến vở của chúng ta rồi đó.” Thời Sênh từ bên ngoài đi vào, giọng nói trong trẻo vang lên.

“Thay quần áo gì chứ, phục trang đều không còn nữa rồi.”

“Hả?” Thời Sênh rõ ràng biết mà còn cố ý hỏi nhìn nữ sinh đang nói kia.

Nữ sinh kia vừa khóc vừa nói: “Kỷ Tiểu Ngư làm mất hết quần áo rồi, bây giờ không có quần áo, làm sao chúng ta mà lên được sân khấu đây?”

Thời Sênh nhìn Kỷ Tiểu Ngư, Kỷ Tiểu Ngư co lại sau lưng Bắc Trạch, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng hoảng sợ quá độ.

“Phục trang là do tôi làm mất.” Lúc Thời Sênh nhìn qua đây, Bắc Trạch trực tiếp mở miệng nói.

“Bắc Trạch…” Kỷ Tiểu Ngư vành mắt đỏ hồng nhìn Bắc Trạch, đáy mắt đầy sự cảm động.
Thời Sênh giễu cợt một tiếng: “Đã không có bản lĩnh thì đừng có ôm vào người.”

Rõ ràng không phải là chuyện của cô ta, cô ta lại giành lấy đi làm, lại còn làm không tốt.

Thế nhưng trong con mắt của nam chính thì hành vi đó lại là ngốc nghếch đáng yêu, lại còn nói thay cô ta.

Đây là chính là quyền lực của nữ chính.

“Bắc Chỉ.” Bắc Trạch thần sắc nghiêm nghị quát Thời Sênh một tiếng.

“Làm sao hả? Mắng em thì có thể đem quần áo quay lại sao?” Mẹ nó chứ, bà đây rốt cuộc là chẳng làm gì cả lại bị móc vào sợi len.

Bắc Trạch trợn trừng mắt nhìn, trong con mắt hình như tràn đầy sự lạnh lẽo.

“Bạn học câu lạc bộ kịch nói, tiếp theo là đến các bạn rồi.” Có người từ xa gào lên.

Lâm Nhân hít sâu một hơi “Tớ đi nói với thầy giáo huỷ tiết mục của chúng ta, mọi người đều…”
“Không thể nghĩ ra cách gì sao?” Có người không cam tâm, đây là tiết mục mà bọn họ đã nỗ lực biết bao lâu như thế.

Nói không diễn nữa là không diễn nữa sao?

Lâm Nhân vành mắt đỏ hồng lắc lắc đầu.

Bây giờ dù có đi thuê thì cũng không kịp nữa rồi.

Tiết mục lễ kỷ niệm ngày thành lập trường không bệnh mà chết, Kỷ Tiểu Ngư trở thành kẻ đầu sỏ tội ác, thế nhưng bởi vì có Bắc Trạch bảo vệ nên người của câu lạc bộ kịch nói đều không dám tìm Kỷ Tiểu Ngư gây phiền phức, chỉ là có không ít người rời khỏi câu lạc bộ kịch nói.

Bọn họ không làm gì được, chẳng lẽ không tránh đi được hay sao?

Sự bài trừ Kỷ Tiểu Ngư ở trường học cũng càng lúc càng rõ ràng, cặp sách không cánh mà bay, cố ý đưa sai thời gian hoạt động.



“Kỷ Tiểu Ngư, cổng trường có người tìm cô.” Bạn học truyền lời vẻ mặt khinh thường: “Cũng không biết là tên nhà giàu mới nổi từ đâu đến…”
Kỷ Tiểu Ngư không thể nào mà nghe không rõ, cúi đầu xuống đi qua người bạn học kia, thế nhưng bạn học kia đột nhiên giơ chân ngáng cô ta một cái.

Nhìn thấy cô ta ngã trên mặt đất liền cười lớn một trận rồi bỏ đi.

Kỷ Tiểu Ngư có chút căm hận trừng về phía người đó rồi mới sầm mặt đứng lên, đi về phía cổng trường.

Cổng trường học, từ rất xa, Kỷ Tiểu Ngư đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở đó mặc áo vest đi dày da, cổ đeo dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái, trên tay còn đeo một cái đồng hồ vàng.

Nhìn ra thập phần kỳ quái, giống như là nhân viên trộm mặc đồ âu của ông chủ vậy.

“Tiểu Ngư.” Người đàn ông đó vẫy tay với Kỷ Tiểu Ngư.

Vừa rồi Kỷ Tiểu Ngư còn có chút không dám tin, theo tiếng gọi của người đàn ông đó cô mới dám chắc chắn đây đúng thực sự là ba của mình.
Kỷ Tiểu Ngư bước vội đến cổng trường, kéo ông ta sang bên cạnh: “Sao ba lại đến đây, còn mặc thành ra cái bộ dạng này nữa?”

Trách nào người đó nói là nhà giàu mới nổi, ăn mặc kiểu này không phải chính là nhà giàu mới nổi hay sao?

“Bây giờ ba có tiền rồi” Ông Kỷ rất kích động: “Xem đi, bây giờ ba cũng là người có tiền rồi, cho nên ba cũng không cần mải mê làm việc không chú ý đến con nữa, Tiểu Ngư, con muốn cái gì ba sẽ mua cho con cái đó.”

“Ba lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Phản ứng đầu tiên của Kỷ Tiểu Ngư là cau mày.

Người ba này của cô ta, cô ta còn không rõ nhất hay sao?

Vì công việc, đến cả sự sống chết của vợ mình còn không quan tâm, sau khi mẹ cô ta chết được hai ngày mới phát hiện ra.

Cũng chính là từ lúc đó, quan hệ của cô ta và ông Kỷ không được tốt nữa, cô ta luôn cảm thấy là do ông Kỷ hại chết mẹ mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.