[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 132-133-134: Học sinh cá biệt (13-14-15)



Thời Sênh đứng bên ngoài xe gọi điện thoại cho Phó Khâm, vừa đổ chuông liền bị Phó Khâm tắt máy, sau đó hắn còn tắt luôn cả điện thoại.

Thời Sênh giơ điện thoại di động lên, biểu tình trên mặt biến đổi rất nhanh.

Chết thật là quá dễ dàng cho hắn rồi.

Cô phải khiến cho hắn sống không bằng chết.

Thời Sênh đổi số điện thoại khác, gọi cho vệ sĩ của Phó Khâm.

Lần này rất nhanh đã kết nối.

“Phó Khâm đâu? Không phải là hắn muốn chết sao? Vé xe đã đặt xong rồi còn muốn hối hận à? Nói với hắn, không tiếp nhận trả vé, bảo hắn mau chóng qua đây chết.”

“Bắc tiểu thư, cô muốn đưa thiếu gia đi đến chỗ nào?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của chú Giản.

Thời Sênh ngẩn ra một lát, nhìn nhìn ghi chú trên màn hình, không sai, là số điện thoại của vệ sĩ mà, sao lão quản gia này lại bắt máy chứ?


“Đi núi Thiếu Dương.” Thời Sênh thật thà trả lời.

“Đi làm gì?”

“Ngắm sao, ngắm trăng, nói chuyện nhân sinh.” Thời Sênh thuận miệng đáp bừa.

Chú Giản vẫn chưa trả lời, bên đó đã truyền đến một trận tạp âm, tiếp theo đó cô nghe thấy tiếng Phó Khâm truyền đến trong điện thoại, rất đơn giản ngắn gọn, hai chữ: “cổng trường”.

Fuck!

Thời Sênh đen mặt nhét điện thoại di động vào trong túi, nói với thầy giáo quản lớp dừng lại ở cổng trường đợi một lát.

Kiểm tra số người xong, xe bus từ từ chạy đến cổng trường. Thời Sênh ngồi trong xe, lúc dừng lại ở cổng trường, mọi người có chút không hiểu, lại nhìn thấy Thời Sênh ngồi ở hàng ghế trước đứng lên xuống xe.

“Hình như là Phó thiếu?”

“Ở đâu hả?”

Người trên xe lập tức kích động, ào ào nhìn về một bên xe.


Một mình Phó Khâm đứng dưới một gốc cây lớn ngoài cổng trường.

Thiếu niên mặc áo trắng, vẻ mặt phong thần tuấn lãng. Gió hơi se lạnh, ánh mặt trời loang lổ, tháng năm trong nháy mắt như ngừng lại, thiếu niên đứng đó như một bức tranh đẹp tuyệt vời.

“Thật sự là Phó thiếu, Phó thiếu cũng muốn đi sao? Trường Sinh không ở đây à?”

“Không nhìn thấy, chỉ thấy một mình Phó thiếu thôi… Quan hệ giữa Bắc Chỉ và Phó thiếu từ lúc nào lại tốt như thế?”

Bắc Chỉ dẫn Phó Khâm lên xe, trên xe lập tức lặng ngắt như tờ, không ít người nhìn quanh sau lưng Phó Khâm, xác định là không nhìn thấy dáng người to lớn của Trường Sinh đâu, cả tập thể mới thở phào nhẹ nhõm.

Con gia hoả Trường Sinh đó nhìn thôi là đã thấy sợ rồi.

Phó Khâm cũng là học sinh năm ba cao trung, thầy giáo đương nhiên là biết, nhìn thấy hắn lên xe cũng không nói gì cả, để cho xe khởi động lại.


Đợi đến núi Thiếu Dương rồi, người trong mấy xe khác cũng nhìn thấy Phó Khâm, rào rào nhìn về phía bên này.

Bắc Trạch nhìn thấy Phó Khâm và Bắc Chỉ đứng cạnh nhau, cả người đều âm u đi.

“Bây giờ tiến hành phân tổ, các bạn học khối lớn phải chiếu cố đến các bạn học khối thấp hơn, những bạn học phân thành một tổ thì tự động xếp thành hàng.” Thầy giáo cầm lấy cái loa hô to một tiếng.

Sau đó các lớp bắt đầu phân tổ.

Vì đơn vị là lớp dẫn đến nhiều bạn cùng lớp ở cùng một tổ.

Số người của một lớp cũng không nhiều, lớp nhiều nhất cũng chỉ có ba mươi người, cho nên một hàng ngũ kỳ thực cũng chỉ có năm sáu mươi người.

Bởi vì để tăng thêm chỗ tình cảm cho nam nữ chính, lớp của nam nữ chính đương nhiên sẽ được phân vào một chỗ.

Bây giờ Thời Sênh nhìn Bắc Trạch lại thấy có chút đồng tình rồi.
Trước đây, cô luôn cảm thấy Bắc Trạch không hiểu gì cả mà mắng cô, não có bệnh, hoá ra là vì thích nguyên chủ.

Trong tình tiết câu chuyện không hề nhắc đến điểm này, thế nhưng tỉ mỉ nhìn vào tình tiết câu chuyện sẽ phát hiện ra tác giả miêu tả không rõ ràng về ánh mắt phức tạp mà Bắc Trạch nhìn Bắc Chỉ.

Tác giả đại khái là muốn đến sau đó mới viết kỳ thực là Bắc Trạch cũng thích Bắc Chỉ, nhưng mà lại lạm dụng nam nữ chính quá đà nên là viết hỏng mất rồi, đầu mối đó không còn kịp dùng đến nữa.

Mà không có việc tìm cái chết của nguyên chủ cũng sẽ không mò ra được việc trong lòng Bắc Trạch thích Bắc Chỉ. Cho nên, bây giờ hình như cô không cần phải làm gì cả, việc này sẽ làm cho CP kia nhanh chóng sụp đổ thôi.

Phân tổ xong, nhiệm vụ đầu tiên chính là leo núi, đội nào leo lên núi đầu tiên sẽ có được bữa tối phong phú.
Núi Thiếu Dương có mấy con đường đều có thể lên núi, con đường đi thì mỗi đội có thể tự mình lựa chọn, địa điểm tập hợp cuối cùng là villa nghỉ dưỡng trên đỉnh núi.

Lớp của Thời Sênh chọn con đường không dễ đi chút nào, thế nhưng lộ trình có vẻ ngắn nhất.

Vừa bắt đầu mấy người này còn có thể kiên trì được, thế nhưng rất nhanh liền khóc cha gọi mẹ, náo hết cả lên.

Thời Sênh và Phó Khâm rớt lại sau cùng, thể lực của Phó Khâm dường như có chút không chống đỡ nổi, sắc mặt trắng bệch, đi vô cùng chậm.

Thời Sênh vì phối hợp với hắn cũng chỉ có thể phanh lại tốc độ.

Bắc Trạch và Kỷ Tiểu Ngư cũng không biết là rớt lại phía sau từ lúc nào, chỉ cách bọn họ có mấy mét.

Thời Sênh có thể nghe thấy tiếng nói chuyện làm nũng của Kỷ Tiểu Ngư: “Trạch, chúng ta nghỉ một lát đi.” Kỷ Tiểu Ngư thở gấp, dùng tay quạt gió.
Bắc Trạch quay đầu nhìn Thời Sênh một cái, khe khẽ gật đầu.

Kỷ Tiểu Ngư lập tức lấy chai nước từ ba lô sau lưng ra, mở ra rồi đưa cho Bắc Trạch: “Trạch, uống nước đi.”

Phó Khâm ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Tiểu Ngư, Kỷ Tiểu Ngư cũng vừa hay nhìn thấy Phó Khâm nhìn mình, cô ta lập tức cười rộ lên: “Phó Khâm học trưởng uống nước không?”

Phó Khâm cau mày lại, quay đầu đi không quan tâm đến Kỷ Tiểu Ngư.

Kỷ Tiểu Ngư khó xử sờ sờ tai, có chút vô tội nhìn Bắc Trạch: “Tiểu Chỉ không mang theo gì cả, chúng ta phải ở lại trên đỉnh núi mấy ngày, cô ấy phải làm sao đây?”

“Tôi mang hay không mang gì thì liên quan gì đến cô?” Thời Sênh nghe thấy lập tức trả lời lại một câu: “Kỷ Tiểu Ngư, cô tự quản mình là được rồi, đừng có mà không có chuyện gì kéo tôi vào được không?”
Cô không đi về phía bọn họ, chủ đề này còn có thể kéo lên trên người cô.

“Tôi không có ý gì khác cả, chỉ là quan tâm cô thôi.” Biểu tình của Kỷ Tiểu Ngư rất vô tội.

“Quan tâm tôi làm cái gì? Người ở bên cạnh cô lại không phải là tôi, biết tôi không thích cô, cô còn tiến về phía bên này, Kỷ Tiểu Ngư tôi thấy cô là đang muốn chết đó!” Nói đến cuối cùng, ngữ khí của Thời Sênh biến thành u ám.

“Tiểu Chỉ, sao cô lại nói như thế, chúng ta là bạn học mà, cô còn là em gái của Trạch nữa, tôi quan tâm cô cũng là điều nên làm thôi.”

“Đừng có quan tâm tôi, tôi sợ không nhịn được mà bẻ cô ra đấy.” Thời Sênh cười xấu xa: “Nơi hoang vu dã ngoại này tốt nhất là đừng có động đến tôi, nếu không…”

Sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư trắng bệch, cầu cứu nhìn về phía Bắc Trạch.
Ánh mắt Bắc Trạch thâm trầm, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, nhất thời không quan tâm đến Kỷ Tiểu Ngư.

Không khí lập tức có chút ngưng đọng lại.

Kỷ Tiểu Ngư cắn cắn môi, tức giận nhìn Thời Sênh lần nữa, thế nhưng cô ta đối diện với tầm nhìn của Thời Sênh liền lập tức thấy lạnh cả người, cảm giác như mình bị cái gì đó nhìn chằm chằm, lúc nào cũng có thể chuẩn mạng của cô ta.

“Nước.” Phó Khâm nhìn Thời Sênh, phá vỡ không khí khác lạ này.

Thời Sênh thu ánh mắt lại, dẫn Phó Khâm tiếp tục đi về phía trước

Cho đến tận khi hai người phía sau không còn nhìn thấy bọn họ nữa, Thời Sênh mới từ trong không trung lấy ra một bình nước đưa cho Phó Khâm.

Phó Khâm bình tĩnh nhận lấy, đối với hành vi Thời Sênh lấy đồ từ trong không trung này ra không hề có chút hiếu kỳ nào.
Hai người vừa đi vừa nghỉ, rất nhanh đã đuổi kịp mọi người đến đỉnh núi.

Sau khi đến đỉnh núi, đội nào đến trước có thể đến chỗ thầy giáo nhận thẻ phòng.

Bởi vì số người quá đông, villa nghỉ dưỡng không có đủ phòng cho nên mỗi phòng cơ bản đều có hai học sinh.

Vì để đề phòng bị phân vào một phòng với nữ chính, Thời Sênh đặc biệt xin ở cùng phòng với Lâm Nhân.

Bởi vì là không có ai ở dám ở cùng với Phó Khâm nên hắn ở một mình một phòng.

Đều là nhân vật phản diện, điểm khác nhau sai lại cách biệt nhiều như thế chứ?

Ăn cơm xong, Thời Sênh quay về phòng trước, Lâm Nhân cùng với mấy bạn nữ khác chơi một lúc rồi mới về.

Quay về không được bao lâu thì nghe thấy bên ngoài hành lang vang lên một tiếng rất lớn.

Lâm Nhân hiếu kỳ mở cửa nhìn ra ngoài.

Phòng đối diện, Kỷ Tiểu Ngư bị một nữ sinh đẩy ra khỏi phòng: “… Đồ nhà quê, thật sự cho rằng bản thân mình là thiên kim tiểu thư sao? Cứ cho là có tiền cũng chẳng qua là nhà giàu mới nổi thôi, tôi không thèm ở cùng với cô, cút ra ngoài.”
“Tưởng Na Na, cô nói ai là nhà giàu mới nổi hả?” Kỷ Tiểu Ngư nghe thấy liền tức giận.

Tưởng Na Na khoanh hai tay trước ngực, thần tình xem thường: “Ai hỏi thì chính là kẻ đó.”

Mấy cửa phòng trên hành lang đều bị mở hết ra, hiếu kỳ nhìn Kỷ Tiểu Ngư và Tưởng Na Na.

Nữ sinh Tưởng Na Na ở cùng phòng với Kỷ Tiểu Ngư này luôn không ưa Kỷ Tiểu Ngư, bình thường cũng không ít lần tìm cô ta gây phiền phức, lần này bọn bị phân vào cùng một phòng, làm sao có thể thái bình chứ.

Thời Sênh vì sự lanh trí của mình mà phải khen ngợi.

Ở cùng với nữ chính không có chuyện cũng biến thành có chuyện.

“Tưởng Na Na, cô đừng có mà ức hiếp người quá đáng.” Kỷ Tiểu Ngư chỉ mặc một chiếc áo ngủ, bên dưới vẫn còn chưa kịp mặc quần ngủ, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ dễ thương.
Chỗ này tuy là toàn con gái ở, nhưng mà bị người khác nhìn thấy thế này, Kỷ Tiểu Ngư vẫn không khỏi bị quẫn bách.

“Ai nha, nói gì thế, ai mà dám ức hiếp cô chứ?” Tưởng Na Na đứng chặn trước cửa, thần sắc mỉa mai: “Cô là bạn gái có tiền của Bắc thiếu mà.”

“Cô biết thế thì tốt.” Kỷ Tiểu Ngư ý thức ưỡn ưỡn ngực.

“Phốc, một người lớn như thế rồi mà lại còn mặc qυầи ɭóŧ dễ thương như thế.”

“Chưa từng thấy ai ấu trĩ như vậy.”

“Có tiền rồi cũng không thay đổi được nội tại.”

Từ lúc ông Kỷ trúng vé số xong, Kỷ Tiểu Ngư ở khắp mọi nơi tỏ ra mình là người có tiền, lúc bắt đầu có người nói cô ta được bao nuôi, cô ta bị chọc tức nên đã đem chuyện ông Kỷ trúng vé số nói ra ngoài.

Sau đó mọi người đều biết Kỷ Tiểu Ngư là nhà giàu mới nổi.
Mấy nghìn vạn này đối với gia tộc của mấy người trong trường học chỉ là một chuyện đơn giản, căn bản chẳng phải là con số lớn lao gì.

Một chút giá trị này của Kỷ Tiểu Ngư, bọn họ nào có thèm nhìn đến, bình thường vẫn không ít mỉa mai chễ giễu cô ta.

Cho rằng có mấy nghìn vạn là ghê gớm lắm sao?

Mấy nghìn vạn này tiêu hết rồi cô ta vẫn còn có mấy nghìn vạn sao?

Trúng sổ số có thể trúng cả đời sao?

“Tưởng Na Na, để cho tôi vào trong.” Kỷ Tiểu Ngư bị nói đến mức mặt mũi đỏ bừng, cô ta chỉ quen mặc mấy kiểu qυầи ɭóŧ áσ ɭóŧ này, nào có ngờ đến có một ngày sẽ bị người khác nhìn thấy chứ.

“Không phải là cô có tiền sao? Đi thuê một cái phòng khác đi!”

“Đúng thế, Kỷ Tiểu Ngư, bây giờ cô đã là người có tiền rồi, hà tất phải ở cùng với Na Na của chúng tôi chứ?”
“Với giá trị của Kỷ Tiểu Ngư cô thì nên thuê một mình một gian mà ở đi.”

Người xem kịch hay không sợ lớn chuyện, ồn ào nói lời mỉa mai.

Kỷ Tiểu Ngư căm phẫn trừng mắt nhìn đám người này, bọn họ dựa vào cái gì mà chế giễu cô ta?

Bây giờ bọn họ đều là loại người như nhau cả.

Tại sao chứ?

“Mấy trò đang náo cái gì thế?” Giáo viên bị làm ồn đi qua đây, nhìn thấy Kỷ Tiểu Ngư mặc qυầи ɭóŧ đứng trên đường, sắc mặt vô cùng khó coi: “Kỷ Tiểu Ngư, em mặc thành cái bộ dạng này đứng ở đây làm cái gì hả?”

“Cô giáo, là Kỷ Tiểu Ngư nói không muốn ở cùng với em.” Tưởng Na Na người xấu cáo trạng trước.

“Em không có, cô giáo, là bạn ấy nói không ở cùng với em, muốn đuổi em ra ngoài.” Trong lòng Kỷ Tiểu Ngư đầy sự tủi thân.

Cô ta vốn cho rằng bản thân mình có tiền rồi thì mấy người này không bài xích mình nữa.
Thế nhưng không ngờ rằng bọn họ lại càng thêm bài xích cô ta hơn, còn lấy việc mỉa mai cô ta làm trò vui.

Cô ta không hiểu rốt cuộc là vì sao?

“Vây hết ở đây làm cái gì, quay về ngủ đi.” Giáo viên mắng cho mấy người đang vây lại xem này về phòng, rồi mới bắt đầu hoà giải.

Kết quả, cuối cùng là Tưởng Na Na chuyển đến phòng bên này của Lâm Nhân, Lâm Nhân làm lớp trưởng, chỉ có thể chuyển sang ở cùng với Kỷ Tiểu Ngư.

Tưởng Na Na là học sinh năm nhất cao trung, không quen biết Thời Sênh, thế nhưng cũng biết cô là em gái của Bắc Trạch cho nên vẫn rất khách khí, hai người bình yên vô sự.



Nửa đêm, Thời Sênh xác định Tưởng Na Na ngủ rồi, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài. Cửa vẫn chưa mở ra hẳn thì nhìn thấy cửa phòng đối diện cũng bị mở ra, Thời Sênh vội vàng đóng cửa lại.
Nửa đêm, nữ chính đại nhân còn đi đâu chứ?

Kỷ Tiểu Ngư nhìn trái, nhìn phải, không có ai ở sau mới lén lút đi thang máy xuống dưới.

Thời Sênh nhìn thấy thang máy của cô ta dừng lại ở tầng ba.

Hình như Bắc Trạch ở tầng ba?

Thời Sênh đi đến tầng ba, tầng ba vô cùng yên tĩnh, tia sáng ngoài hành lang hơi lờ mờ, cô xoay một vòng cũng không biết Kỷ Tiểu Ngư đi đâu, đành đến phòng 3066 tìm Phó Khâm.

Phó Khâm chưa ngủ, cô gõ cửa một lát. Phó Khâm liền mở cửa ra.

“Đi, dẫn anh đi ngắm sao.” Giọng nói của Thời Sênh rất khẽ, thế nhưng ở trong hành lang trống trải này vẫn có chút vang.

Phó Khâm cau mày nhìn cô, Thời Sênh biết tên này phản ứng có vẻ chậm, cô đành đứng đợi hắn suy nghĩ.

“Ken két.”

Thời Sênh nhìn qua bên đó một cái, giơ tay đẩy Phó Khâm, người cũng thuận thế tiến vào trong phòng, dễ dàng đóng cửa lại, mấy động tác liền mạch này cũng không quá một hai giây.
Bên ngoài, cửa của một căn phòng ở phía xa bị đẩy ra, Kỷ Tiểu Ngư từ bên trong đi ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh rồi mới rời đi.

“Căn phòng đó là ai ở?” Thời Sênh hỏi một câu.

“Không biết.”

Thời Sênh: “…”

Cô thật sự là tâm thần mới đi hỏi hắn.

Đợi một lát sau, Thời Sênh mới kéo cửa ra: “Đi thôi.”



Thời Sênh dẫn Phó Khâm ra khỏi villa nghỉ dưỡng, xác định xung quanh không có camera và người, cô mới lôi thiết kiếm ra, thiết kiếm vù một cái biến thành lớn, vắt ngang trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh kéo Phó Khâm lên thiết kiếm, khống chế kiếm bay vào sâu trong dãy núi.

Đôi mắt Phó Khâm luôn bình tĩnh, lúc thiết kiếm biến lớn thì thần tình mới coi như có chút kinh ngạc.

“Cô là người Tu tiên?” Phó Khâm nhìn xuống bóng mờ phía dưới xẹt qua, lãnh đạm nói một câu.
“Xem ti vi nhiều rồi đấy.” Cái vị diện này đến linh khí còn không có, Tu tiên cái rắm!

“Cái kiếm này…” Sao lại biến thành to được? Lại còn biết bay?

Phó Khâm giơ tay sờ sờ mặt kiếm dưới người, rất nhiều vết lõm, dường như khắc cái gì, lúc trước hắn nhìn cây kiếm này của cô thì lại không thấy có vết lõm nào cả.

“Kiếm Chính Nghĩa.” Thời Sênh quay người lại ngồi đối diện với Phó Khâm: “Truyền thuyết nói cây kiếm này có thể nhất thống thiên hạ, thế nào hả, có muốn nhất thống thiên hạ không?”

Phó Khâm: “…” Cứ cho là kiếm này của cô có thể biến thành lớn, có thể bay, cũng không thể ghê gớm như thế đi?

Còn nhất thống thiên hạ…

Thời Sênh để cho thiết kiếm bay cao hơn một chút, bay qua đám mây mù vừa dày vừa nặng.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời giống như là một tấm rèm che sâu thẳm, trăng tròn và sáng như đĩa ngọc trong sáng treo trước mặt, ánh trăng sáng ngời, tịch mịch, lành lạnh.
Phó Khâm đang ngắm ánh trăng thì đột nhiên cảm thấy toàn thân mất trọng lượng, không biết là thiết kiếm đã biến nhỏ lại từ lúc nào, còn hắn đang không ngừng rơi xuống.

Không khí dồn nén khoang ngực rất khó chịu, so với lúc hắn nhảy từ trên lầu xuống còn khó chịu hơn cả mấy chục lần.

Trong não đột nhiên mất đi năng lực suy nghĩ, một mảnh trống không.

Lần này…

Có lẽ là sẽ chết chứ?

Lúc Phó Khâm tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mặt trăng tròn trĩnh.

Chết rồi sao?

Địa ngục cũng có ánh trăng sao?

“Đừng nằm mơ nữa, không chết nổi đâu.” Giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, tâm tư tản đi bốn phía của Phó Khâm lập tức hồi tụ lại.

Hắn chống người ngồi dậy, phía đối diện có một thiếu nữ đang ngồi, sau lưng là vầng trăng rất to làm cho thân ảnh của cô có thêm mấy phần thanh lãnh, khuôn mặt lại càng xinh đẹp hơn, mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt, hư ảo như mộng cảnh.
Dường như cô vốn nên thế này, bầu bạn với ánh trăng, sát cánh cùng gió lạnh, tĩnh lặng như tiên.

Thế nhưng, lời nói của cô lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy, đem theo mấy phần máu lạnh và trào phúng, hình tượng dựng lên ầm ầm sụp đổ, cô càng giống như một ác ma tự tin nói toạc móng heo, muốn làm gì thì làm, nơi nào, lúc nào cũng chuẩn bị cho bạn một đòn trí mạng vậy.

“Có muốn thể nghiệm lần nữa không?” Đôi mắt Thời Sênh phủ lên Phó Khâm, từng từ từng câu nói: “Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là… tôi không muốn để anh chết.”

Phó Khâm an tĩnh nhìn cô.

“Anh có biết, thứ tra tấn người ta nhất là cái gì không?” Thời Sênh ngồi thẳng người.

Phó Khâm lắc đầu.

“Là cái chết ở rất gần anh nhưng anh lại không thể chạm tay vào được, không thể không tiếp tục bước đi trong cái thế giới toàn cạm bẫy sắc nhọn này, mình đầy vết thương cũng không thể nào dừng lại, sống mà không vì chính mình.” Thanh âm của Thời Sênh hơi mơ hồ. “Nghe nói anh đã tìm tới cái chết rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ thành công, anh để tay lên ngực và tự hỏi xem là có thật anh rất muốn chết không? Một người đã muốn chết thì không ai có thể ngăn được.”
Thời Sênh quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười kỳ lạ: “Anh muốn chết tôi có thể thành toàn cho anh, từ chỗ này nhảy xuống bảo đảm anh chết cũng không thể chết tiếp được nữa. Anh yên tâm đi, không có ai biết được là anh chết ở chỗ này đâu.”

“Cô thật sự là… không kiêng nể gì cả.” Phó Khâm ra sức vắt óc mới thốt ra được một câu này.

“Anh đừng nói mấy lời vô nghĩa đó, tôi dám không kiêng nể gì đương nhiên là vì tôi có bản lĩnh để làm việc không kiêng nể gì.” Khẩu khí của Thời Sênh vô cùng kiêu ngạo.

Một nhiệm vụ mà thôi, chết rồi thì trò chơi sẽ kết thúc, đối với cô mà nói chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì cả.

Còn về phần bị “mạt sát” mà Hệ thống từng nói…

Vậy vẫn còn phải xem xem Hệ thống có bản lĩnh đó không đã.

Đại khái là từ trước đến nay, Phó Khâm chưa từng gặp qua người nào kiêu ngạo như thế, thế giới này luôn có kẻ thù, cô lại không sợ hãi gì như thế sao?
Đây có lẽ không phải là kiêu ngạo, là tự đại nhỉ?

Thời Sênh tự đại đang nghĩ có cần đạp Phó Khâm xuống một lần nữa hay không, tên gia hoả này trước đây chọc tức cô không hề nhẹ.

“Tôi muốn quay về.” Phó Khâm lên tiếng.

“Không muốn chết nữa à?”

“Không muốn chết như thế này.” Hắn không muốn chết ở nơi hoang vu như thế này.

Thời Sênh khe khẽ nhíu mày, không muốn chết như thế này? Vậy muốn chết như thế nào?

Trong đầu Thời Sênh nghĩ tới mấy cách chết khác, trong đầu toàn là những hình ảnh đẫm máu, cô bị kích động nên lại một lần nữa đạp Phó Khâm xuống dưới.

Ông nội nhà anh chứ, chết còn phiền phức như vậy!

Phó Khâm một lần nữa được thể nghiệm cảm giác rơi từ trên cao xuống, không có khó chịu như lần trước, lúc được thiết kiếm đón lấy cũng không bị ngất đi.
Thời Sênh đưa Phó Khâm về phòng, đến cái phòng lúc trước Kỷ Tiểu Ngư rời đi bèn loanh quanh một vòng.

Ngày thứ hai, Thời Sênh hỏi mấy bạn học dậy sớm, cũng không ai biết là ai ở bên trong đó cả.

Cô xâm nhập vào hệ thống quản lý của khách sạn mới biết là ai ở bên trong đó.

Cao An Lãng.

Là kẻ bị nguyên chủ làm bị thương tiểu đệ đệ.

Là đối tượng cần báo thù.

Bởi vì tài nguyên cô có thể dùng quá ít, trên tay tuy rằng có tư liệu về Cao An Lãng, thế nhưng cô luôn không động thủ, bây giờ cô chưa thể động vào Cao gia được.

Tại sao hắn lại quen biết Kỷ Tiểu Ngư?

Hệ thống, thế này không phù hợp a!

[Tình tiết câu chuyện chỉ có thể tham khảo, những việc phát triển bên trong không nhất định là sẽ đi theo tình tiết câu chuyện. Ký chủ, có lẽ cô cũng phát hiện rồi, mỗi một thế giới đều không phải là thế giới chết, những người này đều là người sống, có tư tưởng tự chủ.]
NPC có trí tuệ và năng lực?

Còn là NPC có trí tuệ và năng lực không nghe quản giáo?

Cho nên, tình tiết câu chuyện chính là manh mối đưa ra nhiệm vụ, tác dụng còn lại đều không đáng kể?

[…]

Ký chủ này nó thật sự không chăm sóc, dạy bảo được, chủ nhân, có thể bãi công không?

Trong mắt ký chủ, tình tiết câu chuyện cũng chỉ là bài trí cho có mà thôi.

Nếu Cao An Lãng và Kỷ Tiểu Ngư đã quen biết, không quan tâm tình tiết câu chuyện như thế nào, tình hình hiện tại khẳng định là không quá tốt rồi.

Cao An Lãng còn trẻ tuổi mà đã đầy một bụng tâm địa gian trá, ăn chơi đàng điếm, và đặc biệt là thích mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Bởi vì Cao gia quyền lớn thế lớn nên hắn thực sự là muốn làm gì thì làm.

“Tiểu Chỉ.” Lâm Nhân từ xa gọi Thời Sênh một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Sao cậu lại dậy sớm như thế? Các giáo viên vẫn còn chưa dậy.”

“Cậu không ngủ được à?” Hai vành mắt Lâm Nhân đen sì, cho dù là có trang điểm vẫn có thể nhìn ra được.

Gương mặt Lâm Nhân sụp đổ: “Đêm qua Kỷ Tiểu Ngư ngủ cứ ngáy khò khò, lại còn chảy nước miếng, cả phòng chỉ có mỗi một cái giường, tớ nằm ở sô pha cả một đêm.”

Nghĩ đến những việc tối qua, Lâm Nhân thật sự không dám nhớ lại, đó tuyệt đối là sự dày vò.

“Cậu nghỉ ngơi trước một lát đi, tớ lấy bữa sáng cho cậu, người đẹp thời thời khắc khắc đều phải duy trì trạng thái đẹp nhất.” Thời Sênh trêu ghẹo Lâm Nhân, quay người đi về chỗ cung cấp đồ ăn sáng của khách sạn.

Lấy đồ ăn sáng quay lại, Lâm Nhân đã nằm bẹp trên bàn ngủ rồi.

Thời Sênh ăn trước một mình, đợi người tới nhiều hơn rồi, Lâm Nhân bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, ăn tươi nuốt sống hết cả bữa sáng.


Ăn sáng xong, tập thể tập hợp, hôm nay phải đi vào trong núi, ở trong núi tiến hành hoạt động dã ngoại thám hiểm mấy ngày.

Giáo viên nhắc đến mấy điểm cần phải chú ý, mấy học sinh khối lớn nhất đương nhiên là chẳng nghe được chữ nào, cũng chỉ là nói cho mấy học sinh mới năm nhất nghe mà thôi.

Lúc Thời Sênh quay về phòng thu dọn đồ đạc thì gặp phải chú Giản và vệ sĩ của Phó Khâm.

Chú Giản trừng khẽ Thời Sênh một cái, sau đó không tình không nguyện đưa cho Thời Sênh một cái va li.

“Bên trong này có thuốc mà thiếu gia thường dùng…” Chú Giản đùng đùng nói hết những điều cần phải chú ý.

“Cháu…”

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ mười tám: Ở bên Phó Khâm suốt thời gian dã ngoại.]

Hệ thống đi trước một bước phát ra nhiệm vụ.

… Chỉ phụ trách dẫn hắn theo, không có trách nhiệm về việc ăn uống sau đó của hắn.
Hệ thống, mi đang ép bản cô nương phải chửi mi đúng không?

Cô nhìn cái va li trong tay chú Giản một cái, cũng không tình không nguyện y như thế mà nhận lấy.

“Bắc tiểu thư, thiếu gia đành phải phiền cô rồi.” Chú Giản đột nhiên nghiêm túc nói một câu.

Thời Sênh: “…”



“Trạch, anh đang nhìn cái gì thế, chúng ta phải đi rồi.”

Kỷ Tiểu Ngư thuận theo hướng nhìn của Bắc Trạch mà nhìn qua, bên đó chỉ có mấy vệ sĩ mặc áo đen, chẳng thấy cái gì cả.

Có điều…

Đó là vệ sĩ của học trưởng Phó Khâm sao?

“Không có gì, đi thôi.” Bắc Trạch nhận lấy thứ trong tay Kỷ Tiểu Ngư, đi ra ngoài.

Kỷ Tiểu Ngư lại nhìn về bên đó mấy cái rồi ngoảnh đầu nhìn theo thân ảnh của Bắc Trạch, cuối cùng chạy đuổi theo Bắc Trạch.

Các đội lớn lại lần nữa phân thành mấy đội nhỏ, mỗi đội phối hợp với ba giáo viên, từng tốp đi vào trong núi.
Đường đi vào núi so với đường lên núi lúc trước còn khó đi hơn, Kỷ Tiểu Ngư vốn là con nhà nghèo, lúc này liền thể hiện được ưu thế hơn, lúc đa phần các nữ sinh đang khóc cha gọi mẹ, nâng đỡ giúp nhau thì Kỷ Tiểu Ngư tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.

Đến lúc sau, nam sinh cũng có chút không chịu nổi nữa.

“Nghỉ ngơi một lát trước đã.” Giáo viên dẫn đội thông báo.

Cả đoàn người cũng chẳng quan tâm đến hình ảnh nữa, trên mặt đất đầy đất sét vẫn ào ào ngồi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.