[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1381: 1381: Trăm Sông Đổ Về Một Biển 9




Thời Sênh bị một em gái túm lấy, suýt nữa thì bị kéo lên hàng ghế khán giả phía sau.
Thời Sênh – người không có fan não tàn để làm màu bày tỏ cô vô cùng tức giận, trước tiên kéo lại em gái đó xuống dưới.
Động tác của Thời Sênh rất lớn, các fan xung quanh như bị điểm phải huyệt đạo, ai nấy duy trì tư thế kìm kẹp đánh nhau của mình, trợn mắt nhìn Thời Sênh.
“Nhìn gì mà nhìn, tại cô ta ra tay trước.” Thời Sênh vỗ tay, như cười như không nhìn họ, “Muốn đánh thì đánh, gϊếŧ chết một người thì là một người, mấy người ở đây kìm kẹp bóp tới bóp lui thì có gì hay? Tránh ra!”
Khí thế trên người Thời Sênh vô cùng mạnh mẽ, mọi người không tự chủ được buông đối phương ra, để lại một con đường nhường cho Thời Sênh đi.
Thời Sênh đi theo con đường đó đi ra ngoài, giậm bình bịch lên mấy bậc thang rời đi, cho đến khi thân ảnh của cô biến mất khỏi nhà thi đấu, mọi người mới ngơ ngác nhìn đối phương.
“Đệch, đánh đi!!”
“Tao sợ chúng mày chắc! Đánh thì đánh!!”
Sự kiện “tê bức” tại sân thi đấu bóng rổ vô cùng nghiêm trọng, điều này được thể hiện rõ qua tần suất xuất hiện trên loa phát thanh trường thay thế vị trí của Thời Sênh.
Nhưng không bao lâu sau, Thời Sênh lại thành công leo lên ngôi vị đầu bảng.
Thời Sênh cảm thấy chắc chắn là do cô có bát tự không hợp với trường học rách nát này, ai ai cũng muốn đối đầu với cô như vậy.
Phá sản thì đã làm sao nào!!
Phá sản thì không có nhân quyền nữa sao?
Chủ nhiệm giáo dục đích thân lên loa phát thanh gào thét, yêu cầu Thời Sênh đến văn phòng tiếp nhận dạy dỗ.
Chủ nhiệm giáo dục đó là không tìm thấy người, nếu tìm được người, chắc chắn sẽ kêu bảo vệ lên bắt cô.
Thời Sênh không thèm để ý đến vị chủ nhiệm giáo dục đang ở giai đoạn cuối thời kỳ mãn kinh, tìm một nơi không có người nghịch điện thoại.
Cô vừa mở khóa đã nhìn thấy tin nhắn do Tô Diệp Diệp gửi đến đầy cả màn hình.
Tô Diệp Diệp: Đại ca, anh có dám trả lời không hả?
Tô Diệp Diệp: Lương của tôi sắp bị trừ hết cả lương năm sau luôn rồi, cầu xin anh mau trả lời đi.
Tô Diệp Diệp: Có onl không đó?
Tô Diệp Diệp: Anh, anh hai à, anh có onl không đó?
Thời Sênh trượt lên phía trên xem.

Tô Diệp Diệp gửi tin nhắn cho cô từ sáng sớm, nhìn thời gian có lẽ là vừa ngủ dậy đã bắt đầu gửi tin nhắn.


Tin nhắn mới nhất là mười phút trước.
Hôm Nay Không Báo Án: Sao vậy?
Tô Diệp Diệp:…
Đổi tên cũng thật là kỳ lạ.
Tô Diệp Diệp: Tôi còn tưởng anh cho tôi vào danh sách đen luôn rồi chứ.
Hôm Nay Không Báo Án: Nói chuyện chính.
Tô Diệp Diệp:… Không có gì, tôi chỉ tò mò, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Hôm Nay Không Báo Án: Tôi là Lôi Phong, cộng sự phụ tá của chính nghĩa.
[Ký chủ, lúc cô nói câu này không cảm thấy quá tự phụ sao?] Câu này mà cô cũng nói ra được, mặt mũi đâu hết rồi?
“Không có mà, thì chém gió thôi, có ai không biết đâu.”
[…] Khựa khựa, làm màu bị sét đánh.
Tô Diệp Diệp: Lôi Phong, anh nói cho tôi biết đi, anh tên là gì? Sống ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?
Hôm Nay Không Báo Án: Lôi Phong, Lôi Phong Tháp, 77, làm việc tốt.
Tô Diệp Diệp:…
Không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Điều phong lộng nguyệt.

Mục tiêu nhiệm vụ: Tô Đồ.

Mục đích nhiệm vụ: Tự hiểu.]
Nhị Cẩu Tử hồi lâu sau vẫn không nghe thấy Thời Sênh troll lại nó, đang cảm thấy kỳ lạ.

Nó bỗng nhiên phát hiện Ký chủ nhà mình bỗng nhiên ngẩn ngơ.
Rất lâu sau cô mới mở danh sách bạn bè Wechat, danh sách chỉ có hai người, một người là Tô Diệp Diệp, một người là Tô Đồ.

Ảnh đại diện của Tô Đồ là một mảng màu đen.

Cô nhấn vào xem ảnh lớn, trong mảng màu đen đó có một điểm sáng rất nhỏ, sau khi thu nhỏ hình lại căn bản không thể nhìn thấy.
[Nếu bắt buộc phải có một người thỏa hiệp, thì ta sẽ chịu thua.]
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào bức hình đó rất lâu, cuối cùng nhếch khóe miệng lên cười một cái, thực sự là… giày vò người ta mà.
Tô Đồ, boss lớn nhất của quyển truyện này, có mối thù hằn cá nhân với Giang Trần Cảnh, luôn muốn gϊếŧ chết Giang Trần Cảnh, đương nhiên cuối cùng kết cục là bị Phương Tiểu Huân và Giang Trần Cảnh gϊếŧ chết.
Nội dung tư thù thế nào không rõ, dù sao thì chính là có thù, kịch bản yêu cầu thế mà.
Tô Đồ con người này… mở miệng là nói đến tiền.

À không đúng, phải là có tiền mới nói chuyện, không có tiền thì phải xem tâm trạng thế nào, hành sự cổ quái, tính tình cũng cổ quái, thù dai nhớ lâu, là một nhân vật phản diện rất khó hầu hạ.
Thời Sênh: “…”
Cho nên, bây giờ cô phải theo đuổi một tên thiểu năng trong mắt chỉ có tiền và kim cương thôi sao?
Bây giờ cô rất nghèo có biết không hả?
Tại sao nuôi một nàng dâu lại khó đến thế chứ?
Thời Sênh nhìn tài khoản tiết kiệm không có bao nhiêu của mình, gửi cho Tô Đồ một bao lì xì.

Tô Đồ lập tức lĩnh nhận, nhưng có lẽ là chê ít, cho nên không nói một chữ.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh tiếp tục gửi.
Cho đến khi gửi liền hai bao lì xì nữa, tổng cộng là 500 nhân dân tệ, Tô Đồ mới gửi lại cho cô một chữ.
Tô Đồ: Nói.
Ừm, sai rồi, là một chữ cộng thêm một cái dấu câu mới đúng.
Năm trăm nhân dân tệ chỉ đáng giá một chữ cộng thêm một dấu câu như vậy thôi sao.


Hôm rạng sáng thứ sáu, não hắn bị úng nước nên mới trả lời cô nhiều chữ như vậy sao?
Hôm Nay Không Báo Án: Anh giai nhỏ có thiếu đối tượng không?
Tô Đồ không thèm để ý đến cô.
Thời Sênh lại chuyển thêm 500 nữa.
Tô Đồ: Không
Được lắm, 500 chỉ đáng giá một chữ, lần này ngay cả dấu cũng không có luôn nữa.
Hôm Nay Không Báo Án: Tôi thiếu đấy, anh giai nhỏ có muốn hẹn hò không?
Gửi tin nhắn xong cô lại chuyển thêm 500 tệ nữa.
Tô Đồ: Không
Tổng cộng 1500 chỉ đáng giá 3 chữ cộng thêm một cái dấu câu như vậy thôi sao.
Thời Sênh bắt đầu thấy nghi ngờ cuộc đời, chẳng lẽ cô phải khuynh gia bại sản mới theo đuổi được hắn sao?
Thời Sênh thu điện thoại lại, vẫn nên đi kiếm tiền thì hơn.
Không có tiền ngay cả một anh giai nhỏ cũng không tán nổi.
***
Tại một khách sạn ở nước T.
Tô Đồ dựa vào cửa sổ, nhìn giao diện wechat trên điện thoại.
Hôm Nay Không Báo Án: Anh giai nhỏ có thiếu đối tượng không?
Hôm Nay Không Báo Án: Tôi thiếu đấy, anh giai nhỏ có muốn hẹn hò không?
Sau đó cô ấy không trả lời tin nhắn nữa.
Tô Đồ mở giao diện chat với Tô Diệp Diệp, đầu ngón tay trượt nhanh trên màn hình.
Tô Đồ: Một nghìn, cho em một đầu mối.
Tô Diệp Diệp: Anh, tổ tông của em ơi, em không có tiền, trong cục cũng không có tiền.

Anh đừng bẫy bọn em thêm nữa, em không muốn ngày nào cũng phải ăn dưa chua muối đâu.
Tô Đồ không có ý muốn nói tiếp, thoát ra tắt màn hình.
Tô Diệp Diệp lập tức gọi điện thoại đến.

Tô Đồ nghĩ ngợi một lát rồi mới nghe máy.
“Anh hai, anh đang ở đâu vây? Ở nhà nói anh chưa về nhà, đi khắp nơi cũng không tìm được anh, anh mất tích rồi sao?” Tô Diệp Diệp gầm lên trong điện thoại.

Một lời không hợp liền mất tích, tìm một người còn khó hơn lên trời.
“Vụ án đó đã không có chuyện gì của anh nữa rồi, anh có mặt hay không cũng không ảnh hưởng gì.”
“Không phải chuyện đó, Cục trưởng bảo em nhờ anh giúp đỡ điều tra địa chỉ IP của người báo án đó.

Anh ra giá quá cao, có thể bớt một chút không? Dù sao thì chúng ta cũng là anh em có quan hệ huyết thống, anh đừng có hố em như vậy mà.”
“Không mặc cả.”
“Anh không thể giảm giá vì tình thân được sao?”
“Không được.”
“Tô Đồ trong mắt anh chỉ có tiền thôi à? Đáng đời anh ế, chúc anh ế suốt đời luôn!” Tô Diệp Diệp tức giận muốn cúp điện thoại, nhưng lại nghĩ đến manh mối Tô Đồ vừa nói, cô bình tĩnh lại, “Vừa nãy anh nói có đầu mối gì?”
Tô Đồ không trả lời, cũng không cúp điện thoại.
Tô Diệp Diệp ỉu xìu nói: “Biết rồi, lát nữa sẽ chuyển khoản cho anh.”
“Cô ấy là con gái.”
“Tút tút tút tút…”
Rất lâu sau Tô Diệp Diệp vẫn chưa hoàn hồn lại được, chỉ vậy thôi sao?
Chỉ năm chữ đáng giá 1000?
Cái tên khốn kiếp Tô Đồ!
Tô Diệp Diệp tức giận muốn đập điện thoại, nhưng lại nghĩ gần đây cô rất nghèo nên lập tức trấn tĩnh lại, đá một cái vào bàn.
“Ái!” Tô Diệp Diệp ôm chân, đau đến mức chảy cả nước mắt.
Những người khác trong văn phòng trưng ra vẻ mặt mơ hồ nhìn Tô Diệp Diệp.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy ai bị tên khốn Tô Đồ ức hϊếp bao giờ à?” Tô Diệp Diệp nén nước mắt gầm lên với họ, “Cười cái quần què gì, không được cười!”
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, cũng chỉ có Tô Đồ mới có thể khiến Tô Diệp Diệp trở nên như vậy.
Nhà Tô Diệp Diệp vốn dĩ không hề nghèo, nhưng cô ta thích tiêu tiền tự mình kiếm ra, thế nhưng đồng lương cảnh sát không đáng là bao, bình thường đã không đủ cho cô ta tiêu.

Lại thêm Tô Đồ tối ngày hố cô ta, ngay cả tiền trong thẻ tín dụng cũng sắp bị cô ta tiêu hết luôn rồi.
Cô thấy không thể hiểu nổi.

Tô gia có ai lại không phải là kẻ hào phóng tiện tay ném tiền bừa bãi, sao đến Tô Đồ lại biến thành kẻ trong mắt chỉ có tiền thế chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.