[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1382: 1382: Trăm Sông Đổ Về Một Biển 10




“Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp.”
Thời Sênh ngẩng đầu lên từ một đống giấy tờ hỗn loạn, mơ màng vò đầu, sao loa phát thanh trường lại thay đổi rồi nhỉ?
“Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp.” Loa phát thanh lại lặp lại một lần nữa.
Thực sự không phải là cô nghe lầm.
Nhưng…
Nguyên chủ là một người cô độc, sao lại có ai đến tìm cô ta chứ?
Kệ đi, dù sao cũng không quen, không đi.
Thời Sênh tiếp tục vùi đầu vào kiếm tiền.
Loa phát thanh gọi hai lần rồi dừng lại, ai ngờ đến ngày hôm sau loa phát thanh lại bắt đầu gọi người.

Đám học sinh xem trò trong trường bắt đầu lượn lờ một vòng, rất nhanh sau đó đã có bài post trên diễn đàn trường.
Kế theo bài post nói cô có bệnh, lại xuất hiện bài post cô không nhận người thân, máu lạnh vô tình.
Trong bài post có một tấm ảnh, là một người phụ nữ, khoảng 40 tuổi, trông rất tiều tụy, giống như người phụ nữ làm việc lao động chân tay ở vùng núi, ăn mặc lôi tha lôi thôi.
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào bức ảnh 360 độ không góc chết đó quan sát rất lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.
Người này là cô của nguyên chủ.
Khi Lạc gia xảy ra chuyện, đừng nói đến xuất đầu lộ diện, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, e là sợ bị liên lụy.
Nhưng người cô này cũng rất khá, tuy không phải là gia đình hào môn, nhưng mấy năm gần đây nhà chồng đi ra nước ngoài phát triển, bà ta không phải lo ăn lo mặc, sao lại trở thành bộ dạng này chứ?
Lẽ nào muốn lừa cô sao?
Không đúng, bây giờ cô không còn gì cả, bà ta ra vẻ như vậy đến lừa cô làm cái gì chứ?
Chẳng lẽ muốn bán bản cô nương lên núi sao?
Sợ lắm.
Không gặp! Không gặp! Không gặp!

Thời Sênh tiếp tục giả chết, bài post cô không nhận người thân trên diễn đàn trường càng lúc càng hot, ngay cả trận đấu bóng rổ và trận đại chiến “tê bức” của Phương Tiểu Huân và Giang Trần Cảnh hôm đó cũng bị áp xuống.
Phương Tiểu Huân trượt lên màn hình, nhìn những dòng thảo luận sôi nổi trên đó, sắc mặt liên tục thay đổi.
“Ong ong ong…”
Phương Tiểu Huân nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại, cầm điện thoại đi đến một nơi vắng người mới nhấn nút nghe, “Alo?”
“Lão đại, người phụ nữ tên Lạc Nghiên đó quả thực có vấn đề.”
Phương Tiểu Huân nhíu mày, “Vấn đề gì?”
“Chúng tôi đã điều tra được chồng bà ta ở nước ngoài làm ăn rất khá.

Bà ta giả dạng như vậy trở về không biết là muốn làm gì.”
Phương Tiểu Huân trầm mặc giây lát, “Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng bà ta…”
Người phụ nữ đó không chịu rời khỏi trường học.

Người của phòng chủ nhiệm giáo dục ngày ngày ở dưới ký túc xá ôm cây đợi thỏ, cũng không tóm được cô.
Cô ta không ra, thì bà ta phải ra tay thế nào?
Gϊếŧ người ở trường học quá nguy hiểm, không dễ thu dọn.
***
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ta có một kho báu gia truyền.]
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, đầu Thời Sênh đập cốc một cái, chạm trúng ipad, màn hình ipad đang đen sì bỗng nhiên sáng lên.
Thời Sênh xoa trán.

Đột nhiên lên tiếng dọa chết người, có bệnh à?
Đợi một lát.
Nguyên chủ lấy đâu gia kho báu gia truyền chứ? Nguyên chủ tay trắng đó có biết không? Trên người ngoài quần áo và một chiếc điện thoại ra, ngay cả một mảnh giấy cũng không có.

[Mười nghìn tích điểm.] Rút kinh nghiệm từ sự cố lần trước, Hệ thống không dám nhiều lời, tránh chọc giận đến cô.
Thời Sênh cẩn thận xem lại một lượt cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, xác định nguyên chủ thực sự không có kho báu gia truyền gì cả.
Cho nên cái kho báu gia truyền này là cái chết tiệt gì?
Ở đâu chui ra thế này?
[Tìm kho báu gia truyền.]
Thời Sênh: “…”
Cút!
Ông còn đang bận kiếm tiền, ai có hứng đi tìm kho báu gia truyền chết tiệt gì đấy chứ.
[…] Cô tùy hứng, tùy cô quyết định.
Nó biết mình có nói gì cũng không thay đổi được quyết định của Ký chủ, trừ phi Ký chủ tự mình nghĩ thông, cho nên Hệ thống sảng khoái nhận thua, nhưng không offline.
Thời Sênh gõ gõ bàn phím, vô vị đẩy ra, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Tô Đồ.
Một Lũ Thiểu Năng: Anh đang làm gì vậy?
Chuyển khoản 500 tệ.
Đáp lại Thời Sênh là một tấm ảnh, hướng mặt ra biển, mùa xuân hoa nở… Cái mông ấy, hoa có nhìn thấy đâu, chỉ nhìn thấy một đám chân dài.
Một Lũ Thiểu Năng: Tốt nhất anh nhặt một ít cho tôi đi!!!
Chuyển khoản 1000 tệ.
Tô Đồ: Không có hứng.
Thời Sênh băn khoăn nhìn ba chữ đó hồi lâu, có lẽ ba chữ này có thể hiểu là anh ta không có hứng thú với đám chân dài kia chăng.
Một Lũ Thiểu Năng: Vậy anh giai nhỏ có hứng với kiểu con gái như thế nào?
Chuyển khoản 500 tệ.
Tô Đồ: Không
Thời Sênh: “…”

Mẹ kiếp!
Cái tên thiểu năng này cũng thực tế quá rồi đấy, một nghìn thì trả lời ba chữ thêm dấu chấm, năm trăm chỉ trả lời một chữ không thèm thêm dấu câu.
Một Lũ Thiểu Năng: Anh đang ở đâu?
Lần này Thời Sênh chỉ chuyển khoản 200, quả nhiên Tô Đồ không trả lời cô.
Ba trăm, không trả lời.
Bốn trăm, không trả lời.
Năm trăm, không trả lời.
Một nghìn…
Hắn lại gửi lại tấm ảnh khi nãy cho cô.
Một Lũ Thiểu Năng: Tô Đồ, trong mắt anh chỉ có tiền thôi à?
Thời Sênh không chuyển khoản, chắc chắn là không nhận được câu trả lời, đến khi cô chuyển khoản qua Tô Đồ mới trả lời cô một chữ “Đúng”.
Một Lũ Thiểu Năng: Bao nuôi anh cần bao nhiêu tiền, ra giá đi!
Thời Sênh chuyển khoản 2000, nhưng Tô Đồ rất lâu sau vẫn không trả lời.

Một lát sau hắn gửi một tấm ảnh, chữ trên tấm ảnh đó có thể nhìn thấy rõ, những thứ khác… khửa khửa.
Bên trên liệt ra một danh sách rất nhiều khoản tiền kỳ quái, cái gì mà tiền đi lại, tiền quần áo, tiền cung cấp hằng tháng… tiền cung cấp hằng tháng là cái khỉ gì? Có phải mua nhà đâu! Có thực tế một tí không hả!
Cuối cùng tổng kết lại là một chuỗi dài không biết bao nhiêu số 0.

Thời Sênh đếm thử chuỗi số 0 ấy, vô cùng tuyệt vọng.
Một Lũ Thiểu Năng: Có thể trả theo kỳ hạn được không?
Tô Đồ: Không
Một Lũ Thiểu Năng: Vậy tôi đi cướp ngân hàng đây.
Thời Sênh ném điện thoại sang một bên, nặng nề thở dài, vị trí của Tô Đồ vẫn không hề thay đổi.

Cho dù có đuổi được đến đó cô cũng chưa chắc đã theo đuổi được người.
Cho dù có theo đuổi được người, cô cũng bao nuôi không nổi.
Nghèo mà!

“Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9, mời ra cổng trường có cô ruột cần gặp.”
“Lại nữa rồi.” Thời Sênh vò đầu.

Trường học đang xem kịch không sợ lớn chuyện hay sao, đường đường là một ngôi trường quý tộc, sao lại cứ như tà giáo tẩy não người thế, suốt ngày cứ treo tên cô lên.
Chủ nhiệm giáo dục đánh không lại Thời Sênh, cũng không bắt được cô, đương nhiên chỉ có thể đồng hóa học sinh trong trường, chung một kẻ địch!
Thời Sênh đeo tai nghe lên, mặc kệ đám thiểu năng làm trò.

Lạc Nghiên đợi ở cổng trường mấy ngày liền vẫn không gặp được Thời Sênh, trong lòng thầm oán hận, chỉ muốn xông vào trong trường đánh cho Thời Sênh một trận.
Nhưng bà ta lại không thể làm vậy, chỉ có thể đứng đây duy trì dáng vẻ đó.
Lạc Nghiên cúi đầu, trong miệng không ngừng chửi rủa, “Lạc Thù, con tiện nhân chết tiệt, lại dám không gặp tao.

Mày tưởng mày còn là đại tiểu thư Lạc gia nữa à? Ra vẻ cái gì chứ…”
“Là bà Lạc Nghiên đúng không?”
Trước mặt Lạc Nghiên bỗng dưng tối sầm lại, một người đàn ông cao lớn đang đứng chặn trước mặt bà ta.
Lạc Nghiên ngẩng đầu đánh giá anh ta, “Cậu là ai?”
“Tiểu thư nhà chúng tôi muốn tìm bà nói chuyện.

Chuyện liên quan đến Lạc Thù.” Người đàn ông giơ tay ra nắm lấy cánh tay Lạc Nghiên, không hề cho Lạc Nghiên cơ hội phản kháng, đưa bà ta lên một chiếc xe.
“Cậu là ai hả? Tiểu thư nhà các người là ai?”
“Bà gặp rồi sẽ biết thôi.” Người đàn ông dùng sức rất mạnh, Lạc Nghiên không thể giãy giụa được.
Lạc Nghiên cố gắng lùi lại phía sau, không muốn đi cùng người đàn ông đó, “Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không đi, các người muốn làm gì?”
Nhưng người đàn ông dùng sức một cái, nửa ôm bà ta rồi nhanh chóng nhét vào trong xe.
Cửa xe đóng lại, Lạc Nghiên bị ấn ngồi trên ghế xe, mặc cho bà ta có kêu gào thế nào cũng không thoát ra được.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.