[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1389: 1389: Trăm Sông Đổ Về Một Biển 17




Thời Sênh hẹn Tô Đồ không những phải tiêu tiền mà còn phải đi đón hắn nữa.
Kiếp trước ông đây nợ anh à?
Thời Sênh bắt xe đến Tô gia, còn chưa kịp bấm chuông cửa đã có một em gái lao ầm ầm từ bên trong ra, đụng trúng vào người cô.
“Ui chao, trời tối rồi sao lại có ai đứng ở cổng nhà tôi thế này.” Em gái lấy tay che ngực, còn chưa nhìn rõ người đứng bên ngoài là ai đã bắt đầu kêu gào ầm ĩ.
Thời Sênh: “…” Tô Diệp Diệp.
Tô Diệp Diệp ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt cổ quái, có một cô gái đứng ở cổng nhà cô ta…
Hình như còn là trẻ vị thành niên…
Cô ta hắng giọng một cái, làm ra dáng vẻ chị gái lớn, “Em gái tìm ai à? Tìm ai?”
“Tô Đồ.”
“Tô Đồ à… Tô Đồ?” Tô Diệp Diệp cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầm rồi, lại có một cô gái đến tìm tên khốn nạn đó sao.
Tô Đồ đã gây ra chuyện gì táng tận lương tâm với cô bé này rồi?
“Tô Đồ, Tô Đồ có chuyện lớn rồi.” Tô Diệp Diệp căng cổ họng xông vào trong hét ầm lên.
Tô Đồ đi từ bên trong ra, đứng ở cổng nhìn ra, “Không phải là trong cục có vụ án à, sao còn chưa đi?”
Tô Diệp Diệp chỉ vào Thời Sênh, “Tô Đồ, anh làm gì con gái nhà người ta rồi?”
Hai tay Tô Đồ nhét trong túi quần đi tới, sự khác biệt về chiều cao khiến Tô Diệp Diệp phải ngước lên nhìn hắn.
Tô Đồ liếc nhìn Thời Sênh, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, “Sao em không hỏi cô ta đã làm gì với anh?”
“Sao có thể thế được chứ, chắc chắn là anh làm gì con nhà người ta rồi.” Người ta còn là trẻ vị thành niên, có thể làm được gì anh chứ?
Tô Đồ đi ngang qua Tô Diệp Diệp đang kêu gào ầm ĩ, “Đi thôi.”
“Hai người đi đâu?” Tô Diệp Diệp đuổi theo, “Tô Đồ em nói cho anh biết, anh đừng có dạy hư con gái nhà người ta đấy nhé, đừng có táng tận lương tâm như vậy.”
Quay đầu lại nhìn Thời Sênh: “Này em gái nghe chị nói đây, anh ta không phải là người tốt đâu, em đừng để bị anh ta lừa.


Có phải là anh ta ức hϊếp em không? Cứ nói với chị, chị nhất định sẽ giúp em báo thù.”
Thời Sênh thành thực trả lời: “Em tiêu tiền mời anh ta ăn cơm.”
Tô Diệp Diệp á khẩu, chỉ vào Tô Đồ, “Tô Đồ anh thèm tiền đến phát điên rồi à? Tiền của trẻ vị thành niên mà anh cũng kiếm được sao?”
“Chỉ cần là tiền thì có gì khác đâu?” Tô Đồ sải bước về phía trước, nhíu mày, “Xe đâu?”
“Đại thiếu gia à, tôi chưa có bằng lái xe.” Thời Sênh híp mắt cười.
Tô Đồ không cần nghĩ ngợi nói luôn: “Thêm tiền đấy.”
Thời Sênh cực kỳ nghiêm túc gật đầu với Tô Diệp Diệp, “Đúng là thèm tiền đến phát điên luôn rồi.”
“Này, Tô Đồ anh có nghe lời em nói không hả? Phụ huynh nhà người ta tìm đến thì phải làm sao hả?” Thấy anh hai nhà mình lại đi lừa gạt trẻ vị thành niên, cô có nên bắt anh ta lại không đây?
Tô Đồ vẫy tay với cô, đi tới một chiếc xe đang đỗ ngoài cửa.
Thời Sênh vội vã lên xe.
Tô Diệp Diệp nhảy tưng tưng lên ở phía sau, không biết gọi điện thoại cáo trạng với ai.
Tô Đồ vẻ mặt trấn tĩnh ung dung lái xe rời khỏi biệt thự.

Đi đến đường lớn, anh hỏi Thời Sênh “Đi đâu?”
“Tùy anh quyết định.”
“Cô chắc chắn chứ?” Tô Đồ quay đầu nhìn Thời Sênh.
“Ừm.” Thời Sênh gật đầu, lấy ra khí thế bao dưỡng trai trẻ, “Có tiền, anh cứ tiêu thoải mái.”
Tô Đồ không nói gì nữa, trong khoang xe vang lên khúc nhạc dịu dàng.

Thời Sênh co lại trên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn Tô Đồ.
Tô Đồ lái xe một tay, tay còn lại tùy tiện đặt lên cửa sổ xe, gió ngoài cửa sổ thổi tóc hắn bay bay.
Chỉ tùy ý nhìn thôi đã thấy vui tai vui mắt rồi.

Tô Đồ lái xe bao lâu, Thời Sênh nhìn bấy lâu.
“Cô Lạc Thù, nếu cô còn nhìn tôi nữa là tôi phải thu phí đó.”
Thời Sênh lấy hai tấm séc trong túi ra, nhét vào trong tay anh.
Ý cười trên khóe miệng Tô Đồ càng sâu thêm, tháo dây an toàn, “Đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Thời Sênh liếc nhìn bên ngoài, bốn chữ lớn Nhà hàng Trình Tường vô cùng nổi bật giữa màn đêm.
Tô Đồ đứng bên ngoài xe đợi Thời Sênh, ra hiệu cho Thời Sênh đi qua đó.
“Cô Lạc Thù.”
“Làm sao?”
Ánh mắt Tô Đồ dừng lại trên cánh tay hắn đang cong lên.
Thời Sênh kéo thẳng tay hắn, nghiêng mặt cười, “Thêm tiền.”
Tô Đồ muốn thêm tiền, cũng không giãy giụa nữa, đổi thành cầm tay cô đi vào trong nhà hàng.
Hình như Tô Đồ là người quen, người trong đại sảnh đều nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị.
Tô Đồ này…
Trong giới cũng là một người kỳ tài.
Mọi người đều không muốn hợp tác với hắn lắm, nhưng cũng không muốn đắc tội với hắn.

Bình thường những người hợp tác với hắn đều bị hắn chỉnh cho rất thê thảm.
Đương nhiên kẻ đắc tội hắn sẽ bị chỉnh cho thảm hơn nữa.

Tốt nhất là giữ khoảng cách, không có chuyện gì thì đừng tìm rắc rối.
Trong tay Tô Đồ có rất nhiều tin tức nên có những lúc không thể không giao thiệp với vị thiếu gia nhà họ Tô không thích thừa kế sản nghiệp gia đình mà cứ thích bán tin tức lấy tiền này.


Bình thường bất kể ai trước khi tìm đến hắn đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị ăn hành.
Ừm, còn phải bảo đảm không mắc bệnh tim nữa.
Khi hai người bước vào nhà hàng Trình Tường, đám người kia chỉ đứng nhìn từ xa, không ai dám tiến lên chào hỏi.
“Hình như anh không được hoan nghênh cho lắm thì phải.” Thời Sênh đánh giá xung quanh một vòng.
Tô Đồ ấn thang máy, “Nói chuyện với tôi phải mất tiền.”
Khóe miệng Thời Sênh cong lên, “Buổi tối khi đi ngủ sao anh không ôm theo một đống tiền ngủ cùng luôn đi?”
Tô Đồ liếc mắt nhìn cô, cười vô cùng kỳ lạ.
Thời Sênh nổi da gà đứng lên, “Làm gì vậy?”
Vẻ mặt Tô Đồ nghiêm túc, “Cô Lạc Thù, cô như vậy sẽ không theo đuổi được tôi đâu.”
Thời Sênh không hề để ý, “Thế thì dùng tiền mua đi.”
Tô Đồ: “…”
Thang máy vừa đến, Tô Đồ dẫn Thời Sênh đi vào, ngăn lại ánh mắt tò mò của đám người bên ngoài.
Họ vừa đi, trong đại sảnh bắt đầu ầm ĩ.
“Cô gái Tô Đồ nắm tay là con cái nhà ai thế?”
“Không quen, Tô gia không có con gái tầm tuổi đó.”
“Tô Đồ ngay cả đàn ông cũng không được chạm vào.

Tô Diệp Diệp quan hệ với hắn ta tốt như thế mà còn chưa từng thấy hai anh em họ tiếp xúc thân mật bao giờ.

Hôm nay hắn ta lại dắt một cô gái đi vào đây, không phải là con gái riêng đấy chứ?”
“Đùa cái gì thế, Tô Đồ lấy đâu ra con gái riêng lớn như vậy được chứ…”
“Không phải chứ… Tô Đồ thích thể loại đó sao?”
Sắc mặt mọi người ngại ngùng.


Bên cạnh Tô Đồ xưa nay chưa bao giờ xuất hiện phụ nữ, mọi người đều đoán hắn không phải thanh niên thẳng.

Nhưng sau này lại phát hiện ra ngay cả đàn ông hắn cũng không có, vẫn luôn cô độc như vậy, thỉnh thoảng mới đi cùng Tô Diệp Diệp.

Nhưng Tô Diệp Diệp xưa nay vẫn luôn đứng cách xa hắn, cứ như sợ lại gần hắn sẽ phải trả tiền vậy.
Thế mà hôm nay hắn lại dẫn theo một cô bé vị thành niên, còn dắt tay nữa…
Trong giới lập tức lan truyền một tin tức.
Đại thiếu gia nhà họ Tô khẩu vị đặc biệt, thích Lolita.
Tin tức trong giới truyền vô cùng nhanh, khi Tô Diệp Diệp nhận được tin, đang ở trên đường đến chiến trường.

Cô tức giận đến mức suýt nữa thì lái xe cảnh sát đâm vào cột điện bên đường.
“Tô Đồ, anh điên rồi!” Tô Diệp Diệp nghiến răng nghiến lợi lái xe quay về vị trí đúng, gọi điện thoại cho Tô Đồ.
Thế nhưng Tô Đồ không hề nghe máy.

Cô gọi được hai cuộc hắn đã tắt máy.
Bên này Tô Diệp Diệp chưa gọi được, bên kia mẹ Tô đã gọi tới.
Tô Diệp Diệp muốn khóc mà không có nước mắt, không đợi đầu bên kia nói gì đã gào ầm lên, “Bác gái, bác đừng hỏi con, con cũng không biết chuyện này là thế nào.

Bây giờ con đang làm việc, đợi con xong việc sẽ gọi cho bác nhé, cứ vậy nha bác.”
Tô Đồ, anh hại chết em rồi!!
Xui xẻo tám đời mới vớ phải một người anh trai như hắn.
Tô Diệp Diệp tắt điện thoại cá nhân đi, lúc này mới bình tĩnh trở lại.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.