Ký túc xá nữ mười giờ sẽ đóng cửa, cửa khóa điện tử, không có thẻ của quản lý ký túc xá không ai có thể mở được.
Người chết đã bị gϊếŧ chết thế nào rồi mới được chuyển đến đây?
Trên thi thể người chết cũng không phát hiện được gì.
Người của Cục Cảnh sát khảo sát hiện trường mấy lần liền, phòng ký túc xá của Phương Tiểu Huân trở thành trọng điểm, nhưng đều không phát hiện được gì.
Phía cảnh sát không có chứng cứ, tra hỏi Phương Tiểu Huân xong liền cho cô ta đi.
Phương Tiểu Huân đi một vòng từ trong Cục Cảnh sát ra.
Đám học sinh vây quanh trước khu nhà ký túc xá chỉ trỏ, còn đám fan não tàn lại quan tâm xem cô ta có sao không.
Phương Tiểu Huân miễn cưỡng nở nụ cười, “Không sao.”
Cô ta đi ra khỏi đám đông, cũng không dám liên hệ với đồng bọn.
Lúc này bất kỳ một hành động nhỏ nào cũng có thể khiến cảnh sát nghi ngờ.
Không ngờ một con nhãi như Lạc Thù lại lợi hại đến thế, có thể đưa người đến trước cửa phòng cô ta mà không có một tiếng động nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cho dù Phương Tiểu Huân biết rõ là Thời Sênh làm, nhưng lúc này cũng không thể chỉ điểm cô ta, như vậy sẽ làm bại lộ bản thân.
Bây giờ cách tốt nhất chính là giả bộ như không hề biết gì, không chỉ dẫn cảnh sát.
Nếu đi chỉ dẫn cho cảnh sát, con nhãi ranh đó chắc chắn sẽ đưa ra đối sách tương ứng, nói không chừng còn kéo cô xuống bùn theo.
Lạc Thù… không thể coi thường cô ta được nữa.
Bả vai Phương Tiểu Huân bỗng nhiên bị một bàn tay vỗ lấy, đôi mắt vô thức hiện lên một tia sát khí, nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc rất ngắn rồi lại nhanh chóng thu lại.
Cô ta quay đầu lại, đã thấy gương mặt của Giang Trần Cảnh.
“Phương Tiểu Huân, cô có sao không? Tôi nghe nói có người chết ở phòng ký túc xá của cô?”
“Không sao, chỉ thấy rất đáng sợ thôi.”
“Cô mà cũng biết sợ cơ à?” Giang Trần Cảnh như thể rất kinh ngạc.
Phương Tiểu Huân rất tự nhiên trắng bệch đi, “Việc này không giống như đánh nhau lúc bình thường, án mạng chết người đó.”
Giang Trần Cảnh có vẻ như muốn nắm bắt được điều gì đó trên mặt Phương Tiểu Huân, nhưng đáng tiếc hắn không phát hiện được gì, liền phụ họa một tiếng, “Đúng là rất đáng sợ, nếu cô sợ tôi sẽ ở bên cô.”
“Ai sợ chứ, tôi không sợ.” Phương Tiểu Huân thẳng lưng, dường như làm vậy có thể chứng minh cô ta không sợ hãi, nhưng gương mặt đó vẫn không hề thay đổi, mà ngược lại càng thêm yếu ớt.
“Đồ ngốc.” Giang Trần Cảnh ấn cô ta vào trong lòng, “Thấy cô đáng thương nên tôi cho cô mượn để dựa vào đó, đừng có suy nghĩ lung tung đấy.”
Ánh mắt của Giang Trần Cảnh bị chặn lại, sự yếu ớt lập tức tan biến trên gương mặt Phương Tiểu Huân, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Thời Sênh đứng ở một chỗ khuất nhìn hai người đang ôm nhau, một tay khoanh trước ngực, một tay chống cằm, màn cược hẹn hò sau trận đấu bóng rổ không còn, tiến triển giữa hai người chỉ chậm lại chứ không hề đi vào đường cùng.
Sau này giữa nữ chính và nam chính vẫn còn có một trận đại chiến tê bức.
Dù sao nữ chính cũng trở về là để báo thù, nam chính là con trai của kẻ thù, hai người yêu nhau, không tê bức mới là lạ đó.
Nhưng kết cục câu chuyện này cũng vô cùng cẩu huyết.
Bởi vì nam chính, nữ chính quyết định tha thứ cho Giang gia.
Năm xưa kẻ chủ mưu hại chết cả nhà nữ chính là Giang gia, Lạc gia chẳng qua chỉ là kẻ đứng bên cạnh tranh thủ được chút lợi ích.
Kết quả kẻ chủ mưu được nữ chính tha thứ, kẻ tranh thủ chút lợi ích lại bị tiêu diệt toàn bộ gia tộc.
Chuyện năm xưa Lạc gia làm tuy rất đáng ghét nhưng Giang gia cũng rất đáng ghét, tại sao Lạc gia bị tiêu diệt còn Giang gia lại không bị làm sao chứ.
[Ký chủ, nếu Phượng Từ và cô có thù hận, cô sẽ làm thế nào?] Hệ thống bỗng nhiên chui ra hỏi một câu.
“Thì gϊếŧ thôi.”
[Cô có thích hắn không vậy?]
“Nhị Cẩu Tử, con người ta vốn máu lạnh vô tình đấy ngươi có biết không? Ta thích hắn thì cũng cũng có thể gϊếŧ hắn, không phải bởi vì ta thích hắn nên không báo thù được.”
[…] Không hiểu mạch tư duy của Ký chủ nhà mình lắm nha.
Thích một người không phải là có thể buông bỏ thù hận ở trong lòng sao? Sao đến lượt Ký chủ lại biến thành cho dù thích hay không thích, cứ có thù là phải báo đã rồi mới nói chuyện tiếp được thế.
“Ngươi đang ám chỉ điều gì đấy? Ta và Phượng Từ có thù hay sao?”
[… Ký chủ cô nghĩ nhiều quá rồi.] Nó chỉ thuận miệng hỏi thử thôi mà, không có ý gì khác đâu.
Thời Sênh sờ cằm, “Ngoài đám ngu ngốc đó ra thực sự ta không có kẻ thù gì nữa.
Đám người đắc tội ta hoặc là đã xuống địa ngục từ lâu hoặc là đang trên đường đến địa ngục rồi.”
[Cô đúng là gây chiến với cả liên minh!] Ngay cả đội chiến hạm đặc biệt liên minh thiên hà cô cũng dám cướp đồ.
“Đều là trò bồng bột thời trẻ trâu.” Thời Sênh thở dài, vẻ mặt hồi tưởng quá khứ, “Thuở còn trẻ ta không hiểu chuyện, hành sự quá lỗ mãng, nếu đối lại là ta của bây giờ thì…”
[Thì cô sẽ làm thế nào?]
“Ông diệt luôn cả đám ngu xuẩn đó chứ còn sao nữa.”
[…] Cô cho là liên minh ăn chay sao, cô nói diệt là diệt được sao?
Ký chủ lại quên uống thuốc rồi, nó nên log out luôn đi thì hơn.
***
Phía trường học nhờ quan hệ từ hội đồng quản trị của trường, mới ép được truyền thông xuống, không để chuyện này rò rỉ ra bên ngoài.
Cảnh sát điều tra suốt mấy ngày liền ở trường nhưng không phát hiện được gì cả, ngay cả thân phận của hai người đã chết cũng không điều tra được gì.
Để không ảnh hưởng đến trường học, cảnh sát chỉ có thể rút lui.
Thời Sênh khó khăn lắm mới có ngày lên lớp, phía trên bục giảng thầy giáo nói đến mức nước bọt văng cả ra ngoài.
Thời Sênh ngồi phía dưới chơi điện thoại hăng say.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tiểu Diệp Tử.
Tô Diệp Diệp: Làm sao? Tôi đang bận lắm, không có thời gian chém gió với cô đâu.
Còn nữa, ai cho cô gọi tôi là Tiểu Diệp Tử hả.
Bây giờ trong cục thực sự đã hết cách với tài khoản này, Cục trưởng chỉ để cho Tô Diệp Diệp nói chuyện với cô, cũng không nói hướng giải quyết ra sao.
Cục trưởng cũng không biết phải giải quyết thế nào, chủ yếu là không có cách nào để giải quyết.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Các cô đang điều tra vụ án mạng ở trường học hoàng gia Snow Etam đúng không?
Tô Diệp Diệp: Sao cô lại biết?
Chuyện này chẳng phải là không được công khai hay sao? Người bình thường đáng lẽ ra phải không biết mới đúng chứ?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Có muốn biết hai người đàn ông đó có lai lịch thế nào không?
Tô Diệp Diệp:… Cô biết sao?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Không có chuyện gì là tôi không biết.
Tô Diệp Diệp: Vậy sao? Thế cô có biết hôm nay tôi mặc đồ nội y màu gì không? Biết sáng nay tôi ăn gì không? Biết hôm nay đi đường tôi gặp ai, đã là những gì không?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ:…
Sao em gái này lại không hành xử như bình thường thế!
Đây là phạm quy đó nha!!!
Tô Diệp Diệp: Đừng có thích ra vẻ như vậy, nếu cô thực sự phạm tội thì sớm muộn gì tôi cũng bắt được cô thôi.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Rốt cuộc là cô có muốn biết hay không đây??
Tô Diệp Diệp: Gần đây trong cục ngân sách có hạn, kinh phí giành cho người báo án không còn lại bao nhiêu.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Ai quan tâm mấy đồng tiền đó của các người chứ.
Tô Diệp Diệp: Vậy sao trước đây cô lại quan tâm như vậy?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Thì bởi vì lúc đó tôi nghèo chứ sao.
Tô Diệp Diệp: Bây giờ hết nghèo rồi à?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Xem tên tôi đi.
Tô Diệp Diệp: Rất có ý chí.
Khóe miệng Thời Sênh co giật, em gái này ngốc thật hay là giả bộ đây?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Ngay cả câu trước tiên kiếm một trăm triệu cũng lược bỏ luôn rồi, cô nói xem bây giờ tôi có còn nghèo nữa không?
Tô Diệp Diệp:… Cô cướp ngân hàng nước M rồi sao? Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà kiếm được nhiều như vậy sao? Cô có chém gió cũng đừng có chém như vậy.
Lần trước mấy người cướp ngân hàng bị bắt rồi đó.
Cô có biết họ bị phán bao nhiêu năm tù không?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Cho dù tôi có cướp ngân hàng nước M thật đi chăng nữa thì các cô cũng không bắt được tôi! Có phải là ngốc hay không?
Tô Diệp Diệp:…
Cô ta không còn gì để nói, cướp của nước M không có liên quan gì đến nước các cô cả.
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tôi bán chút đồ.
Tô Diệp Diệp: Thuốc phiện à?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tôi nói này cô gái, tại sao cô lại u ám như vậy hả? Cô suy nghĩ tích cực hơn một chút có được không, tôi là loại người đó sao? Tôi là người có hoài bão lớn lao, sao lại đi làm những chuyện đó chứ!
Tô Diệp Diệp:…
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tóm lại là cô có muốn biết hay không đây? Không muốn thì thôi luôn nào.
Tô Diệp Diệp: Cô nói đi, nói đi.