[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1393: 1393: Trăm Sông Đổ Về Một Biển 21




Tô Diệp Diệp: Cô chắc chắn không?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Trên báo cáo khám nghiệm tử thi có tìm thấy không? Hình xăm trên người họ không khó tìm lắm mới đúng chứ, nên đổi pháp y đi thôi.
Tô Diệp Diệp:… Có thì có, nhưng chúng tôi cho rằng đó chỉ là một hình xăm bình thường, nên không điều tra kỹ.

Hơn nữa cái tổ chức ROSE gì gì đó đó, sao cô lại biết được đó là hình xăm của họ? Rose là hoa hồng cơ mà? Sao lại khắc ra hình đóa hoa nhài? Có bệnh à?
Trước Tiên Kiếm Một Tỷ: Tôi cũng thấy là có bệnh.
Tô Diệp Diệp:…
Tô Diệp Diệp tuy duy trì thái độ nghi ngờ, nhưng vẫn báo chuyện này lên Cục trưởng, ánh mắt Cục trưởng nhìn cô ta vô cùng đáng sợ.
Giống như cô ta đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì đó.
Tô Diệp Diệp không sợ Cục trưởng trút giận lên cô, chỉ sợ Cục trưởng một lời không hợp liền trừ lương của cô.

Bây giờ cô ta đã sắp phải cạp đất ra mà ăn rồi.
Cuối cùng Cục trưởng chỉ đen mặt cho người đi điều tra, không hề làm khó Tô Diệp Diệp.
“Nói chuyện tử tế với người đó cho tôi, cố gắng moi tin tức.” Cục trưởng cầm văn kiện dặn dò Tô Diệp Diệp.
Tô Diệp Diệp còn chưa phản ứng lại kịp từ nỗi sợ hãi bị trừ lương, “Moi chuyện gì ạ?”
“Còn chuyện gì nữa, bắt hắn ta lại cho tôi!!!” Cục trưởng tức giận.
Tô Diệp Diệp: “…”
Người đó đã thành tinh rồi, cô có thể moi được chuyện gì cơ chứ, Cục trưởng bây giờ đang đùa cái quần què gì thế không biết.

Đương nhiên Tô Diệp Diệp không dám lên tiếng phản đối, sợ bị trừ lương nên cực kỳ biết điều rút lui.
***
“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng hiệu trưởng.”
“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng hiệu trưởng.”
Từ sau khi chủ nhiệm giáo dục rời đi, trên loa phát thanh trường không còn xuất hiện tên Thời Sênh nữa.

Bây giờ lại xuất hiện lại, hơn nữa còn là đến thẳng phòng hiệu trưởng.
Thời Sênh không thèm để ý đến loa phát thanh, vẫn tiếp tục bận rộn.
Một tiếng sau, có cảnh sát gõ cửa phòng ký túc xá của cô.
“Xin hỏi cô có phải là Lạc Thù không?” Một viên cảnh sát dáng vẻ nghiêm túc hỏi.
“Có chuyện gì?”
“Lạc Nghiên có phải là cô của cô không?” Viên cảnh sát đã có đầy đủ tài liệu, có hỏi cũng chỉ là cho đủ thủ tục.
“Về mặt huyết thống thì là đúng, sao bà ta lại chết?” Thời Sênh nhíu mày.
Viên cảnh sát híp mắt lại, nhìn kỹ cô gái trước mặt, “Sao cô lại biết bà ta chết rồi?”
Thời Sênh buồn cười nhìn viên cảnh sát, “Bà ta từng đến trường tìm tôi, từng phát sinh tranh chấp với tối.

Nếu như bà ta không chết thì các anh đến đây tìm tôi làm gì?”
Cảnh sát: “…”
Cô ta nói hết lời anh ta muốn nói rồi, rốt cuộc ai mới là cảnh sát đây.

Viên cảnh sát ho khan một tiếng, che đậy sự thất lễ của bản thân, rút ra một thứ đồ từ trong tập tài liệu, bày trước mặt Thời Sênh, “Không lâu trước đây chúng tôi nhận được một cuộc báo án, nói tìm thấy một xác chết ở dưới đường nước.

Theo điều tra biết được bà ta chính là cô Lạc Nghiên của cô.”
Xác Lạc Nghiên bị ngâm trong nước, đã bị phân hủy đến không thành hình người, nhìn có vẻ như đã chết rất lâu.
Thời Sênh chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, “Nguyên nhân cái chết là gì?”
Viên cảnh sát thấy Thời Sênh trấn tĩnh như vậy, lại lấy ra một tấm ảnh khác từ trong tập tài liệu, “Bị một hung khí sắc nhọn đâm xuyên vào lồng ngực.”
“Không phải là tôi gϊếŧ.” Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, “Tôi cũng không biết tại sao bà ta bị gϊếŧ, lần cuối cùng tôi gặp bà ta là ở cổng trường, sau đó thì không gặp lại nữa.”
“Cô Lạc Thù, đây không phải là chuyện nói cô có làm hay không là được, mời cô theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra.” Viên cảnh sát thu mấy thứ đồ lại.
Thời Sênh nhún vai, “Thời gian bà ta tử vong là vào lúc nào?”
“Thi thể bị thối rữa quá nghiêm trọng, thời gian khoảng từ ngày 16 đến 17 tháng 5.”
Thời Sênh lấy điện thoại ra trượt mấy cái, đặt trước mặt viên cảnh sát, “Ngày 16 tháng 5 tôi ở nước T, tối ngày 17 mới quay về.”
Viên cảnh sát nhìn nhật ký mua hàng của cô, đưa cho người đứng sau chứng thực thông tin.
“Cho dù là buổi tối cô trở về nhưng vẫn có đủ thời gian gây án.”
Thời Sênh nghiêng đầu mỉm cười, “Ba giờ sáng tôi mới xuống máy bay, từ sân bay đến khu biệt thự Nam Uyển đều có camera giám sát.

Tôi đi đến khu biệt thự Nam Uyển ở lại hơn 1 giờ, sau đó từ biệt thự Nam Uyển lái xe về trường học.

Này anh cảnh sát, đó đều là những chuyện có thể điều tra được.”

Cảnh sát: “…”
Cô gái này sao lại có thể trấn tĩnh như vậy được chứ.
“Khu biệt thự phía Nam? Cô đến đó làm gì? Ai có thể chứng minh cho cô?”
“Đó là chuyện riêng của tôi.”
Viên cảnh sát vẻ mặt nghiêm túc, “Cô Lạc Thù, nếu cô muốn chứng minh sự trong sạch của mình thì xin cô đừng che giấu như vậy.”
“Tôi đi tìm Tô Đồ.”
“Tô Đồ? Đại thiếu gia nhà họ Tô?” Vẻ mặt viên cảnh sát trở nên kỳ quái.
Thời Sênh chỉ gật đầu.
Viên cảnh sát gọi điện thoại đến cục, bảo Tô Diệp Diệp về hỏi Tô Đồ có phải tối hôm đó ở cùng cô không.
Tô Diệp Diệp nhanh chóng chứng thực đúng như lời Thời Sênh nói.
Hành trình di chuyển của Thời Sênh được phía cảnh sát điều tra ra, hoàn toàn trùng khớp với những gì cô nói.

Ngày 16 ở nước ngoài, 3 giờ sáng ngày 17 đáp máy bay về nước, đi xe taxi đến biệt thự Nam Uyển, sau đó ở cùng Tô Đồ một tiếng đồng hồ, khoảng hơn 5 giờ sáng rời đi, rồi đi xe về trường, đúng lúc trường học mở cửa, bảo vệ gác cổng và quản lý ký túc xá đều nói đã gặp cô, sau đó không thấy cô rời khỏi ký túc xá nữa.
Cho nên cô không hề có thời gian gây án.
Bên kia không biết Tô Đồ đã nói gì với phía cảnh sát, cảnh sát cũng không bắt cô phải về đồn phối hợp điều tra nữa, chỉ bảo cô giữ liên lạc, có gì cần sẽ liên lạc lại với cô.
Cảnh sát vừa đi, Thời Sênh đã nhận được điện thoại của Tô Đồ.
“Đợi ở cổng trường, tôi đến đón em.”
“Có thu phí không?”
“Đương nhiên là có.”
Thời Sênh bĩu môi, cúp điện thoại, rồi thay quần áo đi ra cổng.
Cô vừa đi ra, đám người bên ngoài đã nhìn cô chỉ trỏ, cũng không biết ai để lộ tin tức, biết được cảnh sát đến tìm cô là vì cô của cô đã chết.
Cho nên đám đông chỉ trỏ vào cô gắn cho cô cái danh hung thủ gϊếŧ người, lại lên diễn đàn sục sôi một phen.

Thời Sênh hoàn toàn không để ý đi ra cổng trường, đợi khoảng mười phút xe của Tô Đồ mới đến nơi, cô mở cửa lên xe.
Tô Đồ liếc mắt nhìn cô một cái, “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
Thời Sênh nhíu mày, “Không phải là tôi gϊếŧ người.”
Tô Đồ gật đầu, “Cũng đúng, với trí thông minh của em sẽ không để cho người ta điều tra ra được gì đâu, đã biết là ai làm chưa?”
“Không biết.” Thời Sênh chống cắm, “Có máy tính không?”
Tô Đồ lấy chiếc laptop ở đằng sau ra đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh xâm nhập vào hệ thống camera giám sát giao thông thành phố ngay trước mặt Tô Đồ, kiểm tra camera giám sát hành trình của Lạc Nghiên từ ngày 15 đến 17 tháng 5.
Lạc Nghiên xuất hiện trong camera giám sát trong khoảng chiều ngày 16, đầu tiên bà ta mua đồ ăn ở quanh đó, sau đó dùng điện thoại công cộng gọi, sau đó đi vào khu vực khuất camera giám sát.
Thời Sênh xem lại hết một lượt toàn bộ camera giám sát có thể ra vào, Lạc Nghiên không đi ra nữa, chứng tỏ bà ta đã bị hại ngay sau đó.
Cảnh sát đã xem những đoạn băng camera giám sát ghi lại nhưng không phát hiện ra được gì.
“Đi quanh đó xem sao.” Thời Sênh chỉ huy Tô Đồ.
Tô Đồ khởi động xe, cũng không nói đến chuyện thu tiền, đưa Thời Sênh đến hiện trường.
Cảnh sát đã điều tra thực địa xong và rút người đi hết.

Thời Sênh xuống xe đi lại một vòng theo hành trình Lạc Nghiên đã đi, sau đó đến hiện trường xảy ra vụ án.
Sau đó lại đi một lượt tất cả các tuyến đường có thể thông đến đây, cuối cùng chốt được một người xuất hiện trong camera giám sát, “Chính là hắn.”
Người đàn ông trong camera đeo kính đen, đi vào từ một con ngõ nhỏ khuất nẻo, ngoài ngõ có một camera giám sát, quay được bóng lưng hắn ta lúc đi vào.
Khoảng nửa tiếng sau, hắn ta đi từ trong đó ra, sau đó nhanh chóng trèo lên một chiếc xe rời đi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.