[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1413: 1413: Thành Phố Giáp Ranh 9




Tòa nhà hành chính khu dân cư số 7.
Đội quân dị chủng bao vây lấy tòa nhà hành chính, đám người bị nhốt trong tòa nhà đều nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, thần kinh căng chặt.
“Đừng sợ, chờ bọn hắn gom đủ số lượng rồi sẽ rời đi thôi.”
“Đã lâu như thế rồi còn chưa gom đủ, những kẻ bên ngoài giơ tay tóm một cái là một đống, sao lại lâu như thế chứ?”
“Tôi muốn về nhà…”
Đủ loại âm thanh oán giận vang lên.

Bọn họ đã bị đám dị chủng bao vây thời gian dài như thế.

Cả ngày bọn họ vốn chỉ biết quanh quẩn trong văn phòng, có khi nào tiếp xúc với dị chủng gần như thế chứ?
Dị chủng khác nhau thì trên người sẽ chứa virus khác nhau.

Đặc biệt ghê tởm hơn, chúng sẽ nhân lúc con người không chú ý biến mà con người thành vật chứa nuôi dưỡng đời sau của chúng.
“Reng reng reng reng…”
“Reng reng reng…”
Điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông ầm ĩ.

Người ngồi trên ghế tiếp máy, nhưng bên kia điện thoại chỉ vang lên âm thanh kêu cứu và tiếng hét chói tai.
Liên tiếp điện thoại đánh tới, một hồi lâu mới nghe được hết những lời tường thuật đứt quãng qua điện thoại.

Có loài người đang tấn công đồng loại của mình.
Đúng thế, con người tấn công con người, không phải dị chủng.
Bọn họ bất chấp dị chủng bên ngoài, vội vàng báo tin tức này về cho cấp trên.
Khu số 7 là khu vực trung tâm, người có quyền hành cao nhất ở đây là quan chấp hành Tống Nguyên Thanh.
Nếu thành phố giáp ranh là một quốc gia thì Tống Nguyên Thanh chính là chủ tịch nước, không đúng, là hoàng đế!
Tin tức rất nhanh được chuyển tới chỗ Tống Nguyên Thanh.

Tống Nguyên Thanh cũng không nhiều tuổi, vừa mới ba mươi, là một người đàn ông rất đẹp trai.

Lúc hắn chưa làm quan chấp hành thì chính là thái tử, lúc lên làm quan chấp hành rồi thì chính là hoàng đế.
Hoàng đế Tống tỏ ra rất tức giận về chuyện này.
“Làm ăn thế nào vậy hả? Sao lại có chuyện con người tấn công con người? Giờ dị chủng còn đang vây bên ngoài, lũ chúng nó còn làm loạn cái gì chứ hả?”
Tống Nguyên Thanh đập bàn, vô cùng tức giận chất vấn đám người ngồi xung quanh.
“Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì thế hả?” Mấy ngày nay chuyện xảy ra quá nhiều, Tống Nguyên Thanh tức giận cũng là bình thường.
Những người khác trong phòng họp không dám thở mạnh.
“Ai dẫn đầu mấy cuộc tấn công này? Có phải dị chủng tấn công không? Các người còn ngồi đây làm gì hả? Có phải các người cũng muốn bị đưa đi cho dị chủng ăn không? Còn không mau đi tra đi!” Tống Nguyên Thanh tức giận đến mức muốn lật bàn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trước khi hoàng đế Tống phát hỏa liền vội vã chạy ra khỏi phòng họp, bắt đầu đi chứng thực tin tức.
Rất nhanh tin tức đã được chứng thực và lại được truyền tới tai hoàng đế Tống.
“Phòng thí nghiệm của tiến sĩ Lý Kỳ đã bị phá hủy.


Tiến sĩ Lý Kỳ không rõ sống chết.

Tất cả các thực nghiệm thể của hắn đều bị thả ra, chính những thực nghiệm thể đó đang tấn công con người.”
“Lý Kỳ…” Sắc mặt của hoàng đế Tống cổ quái, “Đi báo cho tổ dị năng đặc biệt tới tiêu diệt đám thực nghiệm thể đó.”
Thật là chẳng làm người ta bớt lo chút nào, bên này còn chưa biết “cao nhân” nào gϊếŧ mấy chục con dị chủng, còn tiêu diệt luôn thiết bị thăm dò của người ta khiến cho dị chủng tìm tới tận cửa tính sổ.

Giờ hắn còn phải bồi thường tổn thất cho đám dị chủng đó nữa.
Có bản lĩnh thì lên hạ căn cứ của bọn chúng đi!
Việc này còn chưa giải quyết xong thì bên chỗ Lý Kỳ lại xảy ra chuyện, điều này làm hắn tức tới tăng xông máu não.
Tổ dị năng là một tồn tại bí mật vì không thể để nhóm dị chủng nhận ra, nếu không sao bọn họ có thể tự mình thành lập đội ngũ dị năng được chứ?
Tống Nguyên Thanh rõ ràng nhất những thực nghiệm kia là gì.

Dị chủng còn đang ở bên ngoài, cần phải cho người mau đi xử lý hết đám thực nghiệm thể kia.
Tổ dị năng đặc biệt nhận được tin liền bí mật ra quân đi tiêu diệt thực nghiệm thể.
Mấy chiếc xe xuất phát từ một tòa nhà cách xa khu nhà hành chính, phân tán làm mấy ngả rồi đi về nơi phát sinh cuộc tấn công trong khu dân cư số 7.
Trong đó có một chiếc xe, người đàn ông trung tuổi lái xe hỏi thiếu nữ tóc ngắn đáng yêu ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh: “Vân Đóa, sáng nay dị năng của cháu vừa mới dùng hết, giờ đã khôi phục chưa?”
Vân Đóa lộ ra hai má lúm đồng tiền, giọng trong trẻo: “Đã khôi phục rồi ạ!”
“Đội trưởng nói thiên phú của Vân Đóa rất tốt, xem ra cũng không phải nói đùa.


Bọn anh muốn khôi phục dị năng cũng không nhanh như em ấy được.” Một nam sinh nói tiếp, đầu tóc hắn vàng chóe, con ngươi màu xanh ngọc bích, mũi cao thẳng, vừa nhìn đã biết là người nước ngoài.
“Hừ, không chừng đội trưởng cho cô ta thứ gì tốt nên cả ngày cô ta suốt ngày quấn lấy đội trưởng…”
“Hướng Quỳ, cô vừa phải thôi!” Nam sinh quát lên, “Vân Đóa dựa vào thực lực của chính em ấy, sao cô cứ thích nhằm vào người ta thế hả?”
Hướng Quỳ ngồi ngay bên cạnh nam sinh kia, gương mặt cô ta khá thành thục nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ chanh chua, “Ai da, Hall, sao cậu lại che chở cho cô ta thế chứ? Cô ta có bao giờ để ý tới cậu đâu.

Người mà người ta thích không phải đội trưởng sao, cậu ít tự mình đa tình thôi.”
“Này này, mọi người đừng cãi nhau nữa.” Vân Đóa hơi xấu hổ, “Thiên phú của hai người rất tốt, dị năng của em không được như hai người, còn phải học tập hai người rất nhiều.”
“Không dám.” Hướng Quỳ cười lạnh với vẻ âm dương quái khí, “Vừa vào đã được đội trưởng ưu ái, tôi có gì đáng giá cho cô học tập chứ?”
“Hướng Quỳ, cháu bớt tranh cãi đi, tới nơi rồi.” Người đàn ông trung niên nhanh chóng ngắt lời ba người trẻ tuổi.

Chút nữa sẽ có đánh nhau, đội trưởng bảo ông để ý bọn họ, không nói không được.
Mọi người đang chạy trốn nháo nhào nên xe không thể tiếp tục đi vào, chỉ có thể dừng lại ở đây.
“Ừm, không cần thể hiện, chút nữa đi theo bọn chú.” Người đàn ông xuống xe còn không quên dặn Vân Đóa.
“Đừng kéo chân sau, chết sẽ không ai quan tâm cô đâu.” Hướng Quỳ trừng mắt với Vân Đóa vẻ bất thiện rồi nhảy xuống xe.
Hall vỗ vỗ bả vai Vân Đóa, ưỡn ngực cam đoan: “Vân Đóa, đừng để ý cô ta, anh sẽ bảo vệ em.”
Vân Đóa cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên nhìn vô cùng đáng yêu.

Sắc mặt Hall hơi đỏ, vội vàng đẩy cửa xe xuống trước.
Bốn người đi ngược đoàn người tiến về khu vực trung tâm của cuộc tấn công.

Vân Đóa mới thức tỉnh dị năng chưa được bao lâu, tuy rằng đã từng gϊếŧ dị chủng nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh máu me thế này.

Thi thể đầy đất, khắp nơi là cánh tay, cẳng chân rời ra, máu nhuộm toàn bộ mặt đất khu vực này thành màu đỏ.
Ở một nơi xa hơn, có một người đàn ông cả người đầy máu đang tấn công con người.
Người đàn ông trung niên không cho bọn họ tiến lên ngay mà quan sát trong chốc lát.
“Chú Cổ, dị năng của hắn là gì thế?” Hall hỏi người đàn ông trung niên.
“Hẳn là… loại sức mạnh.” Chú Cổ chần chừ một chút mới trả lời, thực nghiệm thể này có thể tay không xé rách cơ thể người, “Cháu và Hướng Quỳ qua bên kia, chú và Vân Đóa sẽ đánh bọc từ bên này.

Người xung quanh khá nhiều, các cháu cẩn thận đấy.”
Hall gật đầu, Hướng Quỳ chỉ trừng mắt nhìn Vân Đóa rồi không nói gì thêm, dẫn đầu đi sang bên kia.
Chú Cổ quan sát không sai, bọn họ vừa ra tay liền biết đây là dị năng giả loại sức mạnh.

Dị năng giả loại này ngoại trừ có sức mạnh rất lớn thì cũng không dễ dàng chết đi, khả năng khôi phục cực kỳ nhanh.
Cho nên, dị năng giả sức mạnh không dễ đối phó một chút nào.
Lần đầu tiên Vân Đóa đối phó với con người nên vẫn hơi sợ sệt, mấy lần suýt bị thực nghiệm thể kia làm bị thương.

Cả Hall và chú Cổ đều chắn đòn thay cô ta một lần.
“Đừng để hắn chạy về phía đó, Vân Đóa, ngăn hắn lại.” Hall hét lên với Vân Đóa.
Vân Đóa lập tức thúc giục dị năng, không khí xung quanh bắt đầu đọng lại, tốc độ của thực nghiệm thể chậm hơn hẳn.

Chú Cổ từ bên cạnh nhảy ra ôm chặt lấy thực nghiệm thể, quật hắn ngã xuống đất.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.