[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1517: 1517: Cẩm Lạc Kinh Thu 3




“Ngưng Hoan công chúa sắp được gả đến nước Yên thật sao?”
“Còn phải nói nữa, nghe nói đội ngũ nghênh đón của nước Yên đã đến rồi.

Còn là cái tên Yên… Yên Loan, đúng rồi, Cửu hoàng tử Yên Loan đích thân đến nữa.”
“Sao hắn lại đích thân đến đón công chúa nhà chúng ta?” Dù gì cũng là một hoàng tử.
“Nghe nói, tên Cửu hoàng tử đó cũng không được sủng ái, còn là một kẻ bệnh tật.

Thật là làm khổ công chúa chúng ta mà.”
“Thì cũng không còn cách nào khác nữa, nếu công chúa Ngưng Hoan không hòa thân, thì nước Tấn và nước Sở nhất định sẽ liên hợp lại để tấn công chúng ta.

Đến lúc đó dân chúng lầm than, quốc gia lâm nguy.”
“Ài…”
Trên đường đi, Thời Sênh nghe thấy nhiều nhất chính là những câu như vậy.

Cái gì mà khổ cho công chúa chúng ta, Cửu hoàng tử chưa biết ngoẻo lúc nào vân vân mây mây.
Còn vị công chúa Ngưng Hoan này vô cùng nổi tiếng, tài danh vang khắp thiên hạ, nhan sắc khuynh đảo thất quốc.
Nay thiên hạ chia làm bảy, thực lực nước Yên hùng mạnh nhất, nước Hạ yếu nhất, nước Tấn và nước Sở có xu thế nuốt nước Hạ.

Trong khi đó mấy năm gần đây hai nước Tấn Sở qua lại hữu hảo.

Nếu không có viện trợ bên ngoài, sớm muộn gì nước Hạ cũng bị thôn tính.
Trục đường thẳng từ nước Yên đến nước Hạ không xa lắm, chỉ là giữa đường bị ngăn cách bởi hai nước Tấn Sở.


Nếu không đánh nhau thì đi đường thủy sẽ nhanh hơn.
Nước Hạ không muốn bị hai nước Sở Tấn thôn tính, thì lựa chọn tốt nhất là liên hôn với nước mạnh nhất, nước Yên.
Thời Sênh hỏi thăm đường về nước Yên, muốn thuê một cỗ xe ngựa đi về, nhưng lục một lúc mới phát hiện trên người không có bạc, siêu siêu nghèo là đây!!
Sênh Nhà Nghèo đành phải tự lực cánh sinh trở về nước Yên.
Cô ra khỏi thành trước, đang chuẩn bị tìm một nơi không người để đáp lên chuyên cơ, ai ngờ vừa ra khỏi thành đã gặp một toán người trông có vẻ rất lợi hại.
Đám người này vừa gặp Thời Sênh, không nói không rằng liền xông thẳng lên…
Mẹ kiếp!!
Phương thức chào hỏi của thế giới này sao lại nhiệt tình đến thế cơ chứ.
Dọa chết bản cô nương rồi.
Kiếm của ông đâu?
Thời Sênh rút kiếm ra.

Khi tên đầu tiên xông đến, cô chém một kiếm tới.

Đối phương vô thức dùng binh khí trong tay để chống đỡ.

Sau đó hắn trừng mắt nhìn thiết kiếm chẻ đôi binh khí của hắn ra như bổ củ cải, rồi chém thẳng vào người hắn.
Máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả lá cây đang rơi lả tả xung quanh.
Bóng người Thời Sênh lóe lên, chém về phía người thứ hai.

Thiết kiếm như ánh sáng nhào tới người hắn.


Bọn chúng còn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn thì ý thức đã bắt đầu tan rã rồi.
Tất cả những kẻ xông lên đều đã bị giải quyết xong.

Thời Sênh lập tức thu kiếm lại, dùng tay sờ sau lưng, vừa ngứa lại vừa đau.
Cơ thể này không giống như bị trúng độc, nhưng vết thương vẫn mãi không lành lại, cô phải đi khám đại phu…
“Điện hạ, hình như cô ta càng lợi hại hơn trước kia rồi.” Phía xa có một đám người không xông lên đang nhìn Thời Sênh.
Nam tử áo đen cưỡi trên lưng ngựa mặt mũi thanh tú.

Hắn khẽ nhíu mày, bờ môi mỏng khẽ mở, “Thất ca muốn dồn ta vào chỗ chết, thật không biết ta đã đắc tội huynh ấy ở chỗ nào.”
Liên hôn là Thất hoàng tử thoái thác trước, nên cuối cùng mới đẩy sang cho hắn, bây giờ lại phái người truy sát hắn.

Hắn thực sự không thể hiểu nổi trong đầu vị Thất ca này của hắn đang nghĩ gì nữa.
“Điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Cửu hoàng tử nhìn người vừa nói một cái, ung dung trấn tĩnh nói: “Vội cái gì? Một mình cô ta thôi mà các ngươi sợ không đối phó nổi sao? Ngươi và Trấn Vũ lên đi.”
Tử sĩ dù lợi hại đến đâu nhưng cũng chỉ có một người.
“Vâng, thưa điện hạ.”
Hai người từ trong đội ngũ đi về phía Thời Sênh.

Thời Sênh còn đang xoa lưng, vẻ mặt có chút cổ quái.
Hai người đều đi rất cẩn thận, dường như sợ cô sẽ đột nhiên xông về phía họ vậy.
Thời Sênh dùng ánh mắt quét qua họ, nắm chắc thiết kiếm, rồi buông tay ra, vẻ mặt lập tức khôi phục phong thái khoe khoang chỉnh như một cao thủ giang hồ.

“Lên.”
Hai người đồng thời tăng tốc, như pháo đạn bắn về phía Thời Sênh.

Nhưng Thời Sênh chỉ thong thả vẫy kiếm một cái, lá cây xung quanh dường như nghe được lời triệu hồi, ào ào bắn về bên đó.

Vốn dĩ là những chiếc lá cây mềm dẻo giờ đây trở nên căng cứng thẳng tắp, nhìn giống như thứ ám khí sắc bén đã được gia công chế tạo.
Cùng với động tác khua kiếm của cô, lá cây ào ào bắn về phía hai người kia.
Coong coong coong!
Lá cây chạm vào vũ khí của họ, như chiếc kim bằng thép.

Cơ thể hai người nọ bị lá cây bao chặt lấy, đến khi lá cây mất đi sức lực, mềm oặt rơi xuống đất, dưới đất chỉ còn lại hai thi thể be bét máu tươi, phủ đầy lá cây.
Lúc này Cửu hoàng tử mới biến sắc mặt, lần trước tử sĩ này không hề lợi hại như vậy…
Mới trôi qua bao lâu đâu? Lẽ nào lần trước cô ta cố tình che giấu bản thân?
Hay là… hắn nhận nhầm người rồi?
Cửu hoàng tử cẩn thận quan sát gương mặt Thời Sênh, đúng là giống y hệt người tập kích hắn trên thuyền, chẳng qua chỉ là thay một bộ y phục nữ nhân.
“A! Điện hạ! Cô ta đến đây rồi! Mau bảo vệ điện hạ!” Người bên cạnh Cửu hoàng tử hoảng hốt la lên, nhốn nháo hoảng loạn bảo vệ Cửu hoàng tử ra đằng sau.
Thời Sênh dùng tư thái hoành tảo thiên quân quét sạch đám người chắn đường, xông đến trước mặt Cửu hoàng tử.

Sắc mặt Cửu hoàng tử hơi trắng, cũng không biết là vì hắn sợ hãi hay vốn dĩ đã vậy.
Cửu hoàng tử nắm lấy dây cương, cơ thể căng cứng thẳng tắp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Thời Sênh, “Ta có thể hỏi một câu không, tại sao Thất ca lại muốn gϊếŧ ta?”
Thời Sênh vẻ mặt nghiêm túc, “Ta không biết, chắc là do chưa uống thuốc.”
Nguyên chủ chỉ nhận mệnh lệnh, không hỏi nguyên do.

Cô mà biết tại sao Thất hoàng tử lại muốn gϊếŧ hắn thì mới là chuyện không bình thường.
Cửu hoàng tử: “…” Vậy là sao chứ?
Dám nói chủ tử của mình như vậy, không muốn sống nữa sao?

“Được rồi, chúng ta cũng đừng phí lời thêm nữa, mau làm cho xong đi, rồi hoàn thành công việc.” Thời Sênh cong mày.

Cô không định tìm rắc rối, nhưng bọn họ cứ xông lên là muốn gϊếŧ chết cô.
Những người còn lại của Cửu hoàng tử không ngừng lùi về phía sau.
“Chạy mau.” Cửu hoàng tử quát một miếng, đám người đó như được đặc xá, quay người chạy thẳng, để lại đống quà màu đỏ dưới đất.
Khi đám người đó bỏ chạy, Thời Sênh cũng bắt đầu hành động.

Cửu hoàng tử trấn tĩnh quay đầu lại, cưỡi ngựa chạy về một hướng khác.

Đến khi hoàn toàn không nhìn thấy đám người đó nữa, hắn dừng ngựa lại, rút ra một thanh thiết kiếm ở hông xuống, giẫm lên lưng ngựa, tung người bay lên.
Thời Sênh kinh ngạc, nghe nói Cửu hoàng tử là kẻ bệnh tật, là người không biết võ công, không ngờ lại là kẻ giấu nghề…
Kiểu thiết lập nam chính này là quái quỷ gì vậy?
Tuyệt lắm!
Nam chính có một người thì gϊếŧ một người.
[Ký chủ tích chút đức đi, nam chính người ta gϊếŧ cả nhà cô hay sao?] Mỗi lần gặp nam chính, Ký chủ liền như cắt tiết gà vậy!
“Không có chuyện đó.” Thời Sênh còn có thời gian trả lời Hệ thống.
[Nếu không có thì sao cô cứ phải đối đầu với họ như vậy chứ?]
“Sở thích cá nhân.”
[…] Sở thích cá nhân là sao? Excuse me?
“Giống như ngươi sẽ bỗng nhiên thích một người, cũng không hiểu tại sao lại ghét cay ghét đắng một người.” Thời Sênh cùng lúc giao đấu với Cửu hoàng tử, trong lòng thầm trả lời lại Hệ thống.
[…] Tôi thật sự cạn lời rồi.
Là người ngươi thích, cho dù hắn có gϊếŧ người, ngươi cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Nhưng người ngươi không thích, cho dù hắn không làm gì, ngươi cũng cảm thấy tội ác tày trời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.