[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1623: 1623: Pháp Sư Vong Linh 33




“Điều ta tính sai duy nhất là ngươi.” Một cái cây khác lại tiến lên.
Bố trí lâu như thế, chờ Vong linh Pháp trượng và sách vong linh, nuôi Lưu Ly Sát, nhưng cuối cùng lại xuất hiện một điều ngoài ý muốn.
Nó có một dự cảm, nếu cô không chủ động thoái nhượng thì hết thảy những gì nó bố trí sẽ đều bị hủy trong một khắc.
Con người hủy hoại Vong linh giới của nó, nó cũng muốn hủy hoại thế giới của nhân loại.
Nó không thể để lỡ thời cơ này được.
“Ta có thể thả các ngươi ra ngoài, nhưng phải để lại Lưu Ly Sát và Vong linh Pháp trượng.” Cái cây tiếp tục nói.
“Hắn thì sao?”
Cái cây trầm mặc một chút, “Bị Lưu Ly Sát gửi thể, hắn chỉ có thể chết.”
Biểu tình của Thời Sênh lập tức âm trầm, giọng nói tràn ngập sát khí: “Hắn mà chết thì ta sẽ khiến ngươi và cả Vong linh giới này chôn cùng.”
Lời này đầy khí phách, cũng đầy kiêu ngạo và cuồng vọng.
Cái cây trầm mặc một chút, yên lặng hồi lâu mới nói: “Còn có một biện pháp khác có thể để Lưu Ly Sát lại, cũng có thể làm hắn còn sống.”
Giọng Thời Sênh lạnh lùng, không có lấy nửa phần cảm xúc: “Biện pháp gì?”
“Trở thành vong linh.”
Thời Sênh tức giận: “Sao ngươi không chết luôn đi!”
Cái cây: “…”
Không gian lập tức lâm vào trầm mặc, sau đó cái cây tiếp tục nói: “Dù Lưu Ly Sát không rời khỏi thân thể hắn thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa đâu.

Lưu Ly Sát thành hình rồi sẽ phản phệ lại thân thể ký gửi, biện pháp duy nhất là trở thành vong linh.”
“Ta muốn hắn còn sống thì hắn sẽ còn sống, dù phải trả cái giá lớn như thế nào.”

Giọng của nữ tử lại vang lên tràn ngập kiên định.

Ánh sáng xung quanh như bao bọc lấy cô làm cả người như cũng được mạ thêm một tầng hào quang lóa mắt làm người ta không mở nổi mắt ra nhìn.
Dù gian khó hiểm trở thế nào thì cô cũng sẽ bình định hết thảy, cho hắn một đời yên vui.
“Lưu Ly Sát không dễ đối phó như ngươi nghĩ đâu.” Cái cây dường như rất tự tin.
“Vậy ta sẽ cùng chết với hắn.”
Cái cây: “…” Nói đến mức này rồi thì nó còn biết nói gì nữa?
Dù làm gì thì cuối cùng vẫn phải dựa trên cơ sở sợ chết mới được, giờ cô còn không sợ chết thì còn có gì có thể uy hϊếp được cô nữa chứ?
Đông Ngự hơi ghé mắt, mũ áo choàng che kín nụ cười của hắn nhưng Kim pháp sư ở bên cạnh vẫn nhìn thấy.

Trong lòng Kim pháp sư cực kỳ cổ quái, cái này có gì buồn cười cơ chứ?
Đã sắp chết cmnr, thế mà hắn còn cười được sao?
Thật sự không hiểu lắm tư tưởng của nhóm người biếи ŧɦái này.
Cái cây trầm mặc một chút rồi đột nhiên lay động, cùng lúc đó, thực vật trong toàn bộ không gian đều ào ào sinh trưởng, giọng của nó đột nhiên điên cuồng: “Ta cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không cần, vậy thì đừng trách ta không khách khí.

Không gian này là của ta, các ngươi chỉ có thể để mặc cho ta xâu xé mà thôi.”
Thời Sênh cười lạnh: “Ông đây đánh sụp một thế giới còn làm được, sợ cái không gian cỏn con này của ngươi chắc?”
Cái cây không đáp lại Thời Sênh mà điên cuồng sinh sôi nảy nở ra xung quanh không ngừng đánh về phía này, tư thế quả thực là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.
“Theo sát em.” Thời Sênh nói với Đông Ngự rồi thuận tiện bảo hắn khống chế tốt đám con rối vong linh.

Đám người Kim pháp sư thì không nằm trong phạm vi suy xét của Thời Sênh.

Nếu bọn họ có thể đuổi kịp thì đó là do họ mạng lớn, không đuổi kịp thì coi như xui xẻo đi.
Thời Sênh nắm chặt thiết kiếm trong tay chém mạnh về đám thực vật, nhanh chóng tiến tới trung tâm thế giới này.
Đông Ngự đi theo bên cạnh cô một cách thoải mái, nhưng đám người Kim pháp sư ở đằng sau lại vô cùng chật vật.
Cô chỉ chịu trách nhiệm với những thứ đe dọa tới Đông Ngự, căn bản không quan tâm tới đằng sau như thế nào, nếu chạy chậm thì sẽ bị đám thực vật ngăn lại thôi.
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ một người bên cạnh Kim pháp sư.

Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy người vừa rồi còn chạy bên cạnh mình đã bị đám dây leo cuốn lên cao, mấy cái dây leo đồng thời phát lực rồi xé người ta thành năm, bảy mảnh, máu tươi từ trên cao rơi xuống mặt hắn vô cùng ấm nóng.
Trong lòng Kim pháp sư không khỏi nhảy mạnh.

Hắn quát lên với người đằng sau: “Nhanh lên, đừng để bị tụt lại.”
Đây là chuyện gì thế?
“Grào!”
Kim pháp sư nghe thấy tiếng gào thì cả người lập tức cứng đờ.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy vài con thú vong linh xuất hiện ở phía trước, chắn mất đường đi của bọn họ.
Không phải một con mà là mấy con.

Còn không đợi Kim pháp sư phản ứng thì con thú vong linh đầu tiên đã gục xuống.
Hắn trợn măt há mồm, ánh mắt ngừng lại ở thân ảnh đang không ngừng tung bay ở phía trước.
Kim pháp sư nuốt nước bọt, vội vàng đuổi theo.

Thời Sênh đã quét sạch thú vong linh chặn đường, tiếp tục chạy tới trung tâm.
Càng đi tới trung tâm thì rừng cây càng rậm hơn, dây leo tấn công bọn họ càng lúc càng dày đặc, đám người Kim pháp sư đã sắp không chống đỡ nổi nữa.
Có lẽ thấy đám người Thời Sênh đã tới gần khu vực trung tâm nên nhóm thực vật tỏ ra vô cùng sốt ruột.

Tất cả các dây leo đều quấn chặt lại tạo thành một bức tường ngăn, bên trên còn có gai nhọn mọc ra, ai mà xông lên sẽ bị đâm thủng như một cái sàng.
Nhưng mà thiết kiếm chém xuống chẳng khác nào cắt lên đậu phụ, nhanh chóng bổ ra một lối đi.
Đi tới trung tâm, Thời Sênh nhanh chóng vẽ lên mấy thân cây một cái trận pháp.
“Ngươi muốn làm gì?” Cái cây hét lên bén nhọn, “Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta!”
Cái cây điên cuồng muốn tấn công Thời Sênh nhưng bốn phía xung quanh cô có một vòng bảo hộ trong suốt, nó không thể tới gần cô được.
Thời Sênh vẽ xong trận pháp cuối cùng rồi mới ngửa đầu nhìn thực vật đang điên cuồng khởi động: “Đương nhiên là hủy diệt nơi này, ai bảo ngươi dám đe dọa ông hả?”
Thứ này không động vào Phượng Từ thì cô còn suy xét đưa Vong linh Pháp trượng cho nó.
Thời Sênh lùi về bên cạnh Đông Ngự, nhanh chóng lui ra ngoài bìa rừng, nhóm thực vật căn bản không ngăn cản nổi cô.
Đám người Kim pháp sư thấy thật mệt mỏi, tại sao cô ta chạy vào rồi lại chạy ra chứ?
Sau khi Thời Sênh chạy ra tới chỗ mà bọn họ tiến vào thì bắt đầu dùng thiết kiếm cắm xuống mặt đất, ánh sáng kỳ quái tràn ra từ thiết kiếm, sau khi mũi kiếm tiếp xúc với mặt đất liên lan tràn ra ngoài thành một vùng ánh sáng màu đỏ.
Những nơi nó đi qua, thực vật đều biến mất như gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ vậy.
Ánh sáng đỏ nhanh chóng tiến vào trong khu rừng, Thời Sênh ôm chặt Đông Ngự, lạnh nhạt nhìn về phía ánh sáng đang phóng lên cao ở phía xa.

Quang trận màu đỏ nhanh chóng hình thành trong không trung, sau đó xoay tròn rồi mở rộng ra xung quanh, bao phủ lấy toàn bộ thế giới này.

Lực hút kỳ quái lập tức xuất hiện, thực vật xung quanh lập tức đổ nghiêng ngả rồi khô héo bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Dừng lại, ngươi mau dừng lại!” Giọng cái cây ngập tràn kinh hoảng.
Nó có thể cảm giác được sự sống ở nơi này đang biết mất, bị quang trận kia hút sạch.
Nó lên kế hoạch này lâu như thế, đã sắp chạm tay vào thành công rồi.

Không, nó không cam lòng.

Nó muốn con người phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, đều vì bọn họ mà nó mới rơi vào kết cục này.
“Ầm ầm ầm…”
Dưới nền đất như có một con quái vật muốn nhảy ra, rung động mạnh tới mức khiến mọi người đều không đứng vững nổi.

Mặt đất nứt ra một vết vách, vô số vong linh bò ra từ cái khe đó.
Những vong linh này hoàn toàn khác với vong linh mà bọn họ từng gặp.

Bọn chúng như bị ném vào trong chảo nhuộm, cả người phát ra ánh sáng màu xanh lam giống hệt với hồn hỏa trong đầu chúng vậy.
“Đây là cái gì?” Kim pháp sư hét lên.
Nhưng giờ chẳng ai có thời gian đáp lại hắn nữa, những vong linh màu lam sau khi bò ra liền tập trung tấm công họ.

Đám vong linh trong địa cung cũng bắt đầu hành động, đám vong linh này hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, ngược lại còn nhanh nhẹn hơn bình thường.
Thời Sênh tránh đi sự tấn công của hai con vong linh rồi xoay tròn thiết kiếm trên mặt đất, quang trận trong không trung cũng xoay tròn theo, vô số ánh sáng ngưng tụ thành những thanh kiếm sắc rơi xuống từ trên trời cao.
Toàn bộ thế giới bị những thanh kiếm cắt thành vô vàn mảnh nhỏ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.