[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1643: 1643: Ôn Cố Tri Tín 13




Lễ kỷ niệm thành lập trường không ngoài gì khác là đại biểu tinh anh các giới phát biểu, xem biểu diễn, sau đó hoạt động tự do.
Hách Bảo Bối không biết bị ai kéo đi, Thời Sênh một mình đứng tại chỗ vô công rồi nghề nhìn những người đó giao lưu.
Có nhờ vả quan hệ, cũng có chế giễu, cũng có bạn tốt gặp mặt, tóm lại nơi này chỉ một chữ – Ồn!
Thời Sênh tìm một góc yên tĩnh đứng nghịch điện thoại.

Lúc cô đang chơi hăng say, mấy người phụ nữ đẩy Ô Vân đi qua bên này.
Chỗ Thời Sênh đứng tương đối tốt, có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng những người đó chưa chắc có thể nhìn thấy cô.
Ô Vân bị ép vào góc, mấy người phụ nữ vây chặt lấy cô ta.
Những người này không phải nhóm của hoa khôi khoa kia, dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ hiệu, xách túi hàng hiệu, đeo trang sức hàng hiệu.
Những người phụ nữ khác rõ ràng là do người phụ nữ toàn thân đầy mùi hàng hiệu này cầm đầu.
Ầy, kẻ địch của nữ chính phân bố khắp thiên hạ.
Cái này rất đúng chất nữ chính!
“Cô chính là Ô Vân?” Một người phụ nữ mắt ti hí trong đó ôm ngực, quan sát Ô Vân như quan sát hàng hoá, trong lời nói tràn đầy khinh thường cao hơn người một bậc.
Ô Vân là bị nửa lôi nửa kéo đến bên này, vẻ mặt hơi tức giận, “Các cô muốn làm gì?”
“A, nghe nói cô trước kia cực kỳ xấu xí, làm sao mấy năm như vậy đã trở nên xinh đẹp rồi?” Một người phụ nữ cầm điện thoại, sau đó giơ điện thoại về phía Ô Vân, “Có phải là phẫu thuật thẩm mỹ không?”
“Tôi không có.” Ô Vân cau mày, bản thân cơ thể này của cô ta không kém, chẳng qua là trước kia nguyên chủ có chút béo, lại không biết ăn mặc, cho nên mới giống một nha đầu xấu xí.

“Không có?”
Người phụ nữ mắt ti hí nâng cao giọng, người phía sau lập tức chọc cô ta, “Nhỏ tiếng chút, bị người nghe thấy thì không hay đâu.”
Người phụ nữ mắt ti hí nhìn bốn phía, giọng thấp xuống mấy phần, “Cô trước sau như hai người khác nhau, không phải phẫu thuật thẩm mỹ thì là cái gì? Còn muốn lừa chúng tôi!!”
“Nếu như các cô muốn thảo luận dung mạo của tôi, xin lỗi tôi không có thời gian.” Ô Vân định rời đi, mắt ti hí lập tức đẩy cô ta một cái.

Ô Vân đụng vào bức tường phía sau, “Các cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Lúc người phụ nữ mắt ti hí định nói chuyện, người phụ nữ mặc đồ hiệu giơ tay lên, những người phụ nữ khác lập tức im miệng.
“Cô vừa rồi quyến rũ Lôi Đình?” Người phụ nữ hàng hiệu khẽ hếch cằm, lấy điệu bộ cấp trên nhìn Ô Vân, giống như đang nhìn thứ buồn nôn gì đó.
“Tôi quyến rũ anh ấy lúc nào?” Ô Vân tức giận, những người phụ nữ rảnh rỗi kiếm chuyện này, có phải có bệnh không hả!!
“Đã chủ động nhào vào lòng Lôi tổng rồi, còn không phải là quyến rũ? Sao cô lại ti tiện như vậy? Lôi tổng cũng là người cô có thể ngấp nghé sao? Cũng không xem xem mình là thân phận gì.

Cô cho là dựa vào mấy phần sắc đẹp phẫu thuật ra được, là có thể khiến cho Lôi tổng thay đổi cách nhìn với cô sao, nằm mơ đi!!” Người phụ nữ mắt ti hí không ngớt châm biếm.
Sắc mặt Ô Vân hết đỏ lại xanh, lửa giận không nhịn được bốc lên, “Các cô bớt ở đây nói càn đi, tôi nhào vào lòng anh ấy lúc nào?”
“Chúng tôi đều nhìn thấy, cô còn nguỵ biện à? Có gan làm, sao không có gan thừa nhận!!”
“Đúng thế, loại người như cô lại cũng muốn mơ tưởng đến Lôi tổng, đúng là cười đến rụng răng.”
Mấy người phụ nữ mồm năm miệng mười dùng lời nói công kích Ô Vân.

Một mình Ô Vân nào có nói lại được bọn họ, cuối cùng cũng không biết ai động thủ trước, Ô Vân bị ức hϊếp đến thảm.
Đương nhiên người phụ nữ hàng hiệu đang cố ra vẻ đó không hề động thủ, ngược lại kêu người đi lấy mấy ly rượu vang đến, trực tiếp hắt lên người Ô Vân.
Ô Vân vốn mặc váy trắng, bị tạt rượu vang, quần áo dán chặt vào da, phác hoạ ra phong cảnh bên trong.
“Mặc quần áo rẻ tiền như vậy, cũng không biết ai mời cô đến tham gia, đúng là khôi hài.” Người phụ nữ mắt ti hí giơ ngón tay lên kéo quần áo Ô Vân, mặt đầy châm biếm chua ngoa.
“Còn để tôi thấy cô quyến rũ Lôi Đình nữa, thì không đơn giản như hôm nay đâu!” Vẻ mặt người phụ nữ hàng hiệu kiêu căng, giống như một con khổng tước chiến thắng, “Chúng ta đi.”
“Không biết xấu hổ.”
“Tiện nhân cô cẩn thận cho tôi!”
Lúc rời đi, mấy người đi cùng kia còn không quên luân phiên công kích Ô Vân.
Hướng đám người này rời đi không giống lúc tới, vừa vặn đi ngang qua chỗ Thời Sênh bên này.

Người phụ nữ hàng hiệu thấy bên này có người đứng, cũng ngẩn ra, sau đó môi đỏ khẽ cong lên, nghênh ngang đi qua cô, không quan tâm bị người nhìn thấy chút nào.
Ô Vân nhếch nhác đứng tại chỗ, cúi thấp đầu, không thấy được vẻ mặt trên mặt cô ta.

Một lúc lâu mới ôm ngực rời đi, đi về phía nhà vệ sinh.
Kịch này xem chẳng thú vị chút nào, nam chính lại không thấy xuất hiện.
Thời Sênh dựa vào góc tường, tiếp tục chơi game.


Hách Bảo Bối uống đến khắp người mùi rượu quay lại, nói chuyện cũng có chút líu lưỡi, kỳ dị là vẫn duy trì sự tỉnh táo, “Tô Tiểu Tâm, đi đi đi, dẫn cậu đi gặp một người.”
“Không rảnh.” Thời Sênh không ngẩng đầu trả lời.
Hách Bảo Bối cướp lấy điện thoại của cô, “Cậu cả ngày có thể tiến bộ chút không hả, đừng có giống như trạch nam thế, trừ vẽ 18 + ra thì là chơi game, cậu là phụ nữ đấy!!!”
Thời Sênh: “…” Bổn cô nương làm sao không tiến bộ hả?
Người bình thường có thể vẽ 18 + chắc?
Hách Bảo Bối biết tiểu thanh mai nhà mình đã hết bệnh ưa sạch sẽ, cho nên trực tiếp giơ tay, kéo cánh tay cô đi về phía đám người, “Cậu phải giao lưu nhiều với người khác.

Còn như vậy nữa, tớ thật sự rất sợ ngày nào đó đến nhà cậu, chỉ còn sót lại một cỗ thi thể.

Tớ sẽ không nhặt xác đâu!!”
Hách Bảo Bối dẫn Thời Sênh đến trước mặt một người đàn ông, vỗ ngực người đàn ông, “Nào, giới thiệu một chút, đây là người anh em Phòng Thụy Hiên của tớ.

Tô Tiểu Tâm, tiểu thanh mai nhà tớ.”
Thời Sênh yếu ớt nhìn Hách Thiểu Năng một cái, giới thiệu người mà giới thiệu tên mụ chỉ có một mình hắn biết, đây là có bệnh à?
“Tô Tín đúng không? Tôi biết, cao thủ vẽ tranh minh họa cổ phong trong nước, tác giả truyện tranh đang nổi tiếng.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, giơ tay ra với Thời Sênh, giữa hai lông mày lộ ra sự nho nhã, “Hách Bảo Bối cả ngày nhắc đến em, không muốn biết cũng khó.”
Thời Sênh không giơ tay.

Hách Bảo Bối đánh tay Phòng Thụy Hiên ra, “Bớt chiếm tiện nghi cho ông đây đi.”

Phòng Thụy Hiên: “…” Không phải là bắt tay lễ phép sao, sao lại chiếm tiện nghi? Có nói đạo lý không hả!!
Đương nhiên Hách Bảo Bối tuyệt đối sẽ không nói đạo lý.
Hắn kiếm cớ chạy đi, trước khi chạy đi còn không quên cảnh cáo Phòng Thụy Hiên không được chiếm tiện nghi.

Hắn là muốn giới thiệu đối tượng cho tiểu thanh mai, sợ cô vẽ tranh 18 +, vẽ ra thói xấu, nhưng hắn cũng không thể không để ý đến nguyện vọng của tiểu thanh mai, ép buộc làm mối.
Chuyện này nhìn vừa mắt được thì là duyên phận, không thể nhìn vừa mắt, vậy cũng không có cách nào.
“Cô Tô gần đây cũng có hợp tác với nhà xuất bản của bọn tôi, cũng coi như là duyên phận.” Phòng Thụy Hiên từ đầu chí cuối đều duy trì nụ cười.
Thời Sênh xoay người nhìn Phòng Thụy Hiên, đi thẳng vào chủ đề, “Tôi biết Hách Bảo Bối giới thiệu chúng ta làm quen là muốn làm gì.

Tôi nói rõ nhé, xin lỗi, không có hứng.”
Phòng Thụy Hiên ngẩn ra, đại khái là không ngờ cô nàng sẽ trực tiếp như vậy.
“Không sao, coi như quen một người bạn cũng tốt.” Phòng Thụy Hiên rất nhanh thu lại ưu tư.

Tô Tín rất đẹp, cũng tương đối thuận mắt, nhưng cô nàng không muốn, nếu như hắn sống chết dây dưa, đó không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Tôi có người mình thích rồi.”
“…” Hách Bảo Bối sao lại không nói với hắn?? “Không biết người cô Tô thích là ai?”
Ông đây cũng không biết!
Lời này vừa tới miệng, Thời Sênh đột nhiên giơ tay chỉ nơi nào đó, “Anh ấy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.