[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1713: 1713: Cơn Giận Của Thần Biển 7




Toàn bộ mặt biển lâm vào tĩnh mịch.
Bọn họ đã thấy thuyền chìm chứ chưa từng thấy một con thuyền có thể trồi lên từ dưới nước… Gặp quỷ rồi!
“Tách…”
Trong không khí vang lên một âm thanh nhỏ, xung quanh thân thuyền dường như bị đánh vỡ, khí lãng vô hình quét qua làm cờ đầu lâu xương chéo bay phần phật.
“Thuyền… thuyền trưởng, hình như đây là thuyền Luân Hồi.” Bên cạnh Burt có một thủy thủ run rẩy chỉ vào dấu hiệu gì đó trên con thuyền kia rồi đột nhiên hét lên: “Là thuyền Luân Hồi, đây là một con thuyền ma!”
Thuyền Luân Hồi đã từng là bá chủ của biển khơi, lệ thuộc vào một công quốc nào đó.

Con thuyền này lúc đó là ác mộng của đám hải tặc.
Lúc đó có một câu được lưu truyền thế này: “Gặp Luân Hồi là gặp thần chết.”
Gặp phải thuyền Luân Hồi chẳng khác nào gặp phải tử thần cả, nó đại biểu cho cái chết mà tới.
Nhưng mà vào cuối thế kỷ trước, tàu Luân Hồi đột nhiên biến mất trên biển, không ai biết nó đi đâu.

Một con thuyền biến mất trên biển cũng chẳng phải tin tức lớn gì.

Đại dương vốn rộng lớn vô cùng thần bí và cường đại, đây là điều mà bọn họ phải hiểu rõ trước khi bước lên bất kỳ hành trình nào vượt biển.
Nhưng đó là thuyền Luân Hồi, lúc nó biến mất đã có rất nhiều lời đồn truyền ra.

Sau đó cũng từng có người gặp được nó trên biển nhưng nó đã biến thành con thuyền ma rồi.
Mà trong thời gian thuyền Luân Hồi biến mất, cũng có không ít thuyền hải tặc nổi tiếng cũng biến mất theo.
Vì thế, tin đồn này càng lúc càng lan rộng, tất cả mọi người đều cho rằng thuyền Luân Hồi đã biến thành một con thuyền ma tiếp tục đuổi bắt hải tặc.
Đương nhiên Thời Sênh không biết thuyền Luân Hồi còn có quá khứ vui buồn lẫn lộn như thế.


Trên thực tế thì con thuyền này bị con quái vật kia nuốt vào trong bụng, ngâm trong nước biển nhiều năm như thế mà còn có thể nổi lên mặt nước được, điều này làm Thời Sênh rất kinh ngạc.
“Có người! Bên trên có người!”
“Đánh!”
Hai con thuyền như có một người chỉ huy, đồng thời nổ súng, đạn pháo bay về phía thuyền Luân Hồi cũ nát.
Thời Sênh: “…”
Mẹ nó!
Ông còn chưa nghiên cứu xong, các ngươi bắn cái gì mà bắn?
Hoàn toàn không hiểu được cách điều khiển thứ đồ cổ này.

Tất cả đồ cổ đều phải dùng tay điều khiển, mà đến thời đại của cô thì không cần phải động tay vào nữa, chỉ cần nhấn mấy cái phím là xong hết.
Không biết chiến hạm có thể chạy trong nước không nhỉ?
[Ký chủ, phiền cô đừng hoang tưởng thêm nữa.

Cô đã thấy chiến hạm chạy ở dưới nước bao giờ chưa?] Mẹ nó, chiến hạm đều dùng để bay trong vũ trụ, trong biển gọi là hải hạm!
Không đúng, Ký chủ còn mang theo cả chiến hạm ư?
Lúc tác chiến, chiến hạm đều là tổng bộ chỉ huy vì bản thân nó có thể chứa được vô số cơ giáp, chiến cơ, tổng cộng cũng phải chứa được mười vạn lính.

Thế mà cô lại con mẹ nó mang theo bên mình cả một cái căn cứ sao?
“Ta lấy đâu ra chiến hạm chứ?” Thời Sênh trợn mắt.
Mi tưởng chiến hạm là rau cải trắng, tùy tiện móc ra một cái là có à?
Thường thì chỉ có nhà nước mới chế tạo nổi chiếm hạm bởi giá trị chế tạo rất cao.


Lúc không sử dụng thì tiền bảo dưỡng nó cũng đã rất khổng lồ rồi.

Ngoại trừ nhà nước ra thì ai mà nuôi nổi thứ này chứ?
Đương nhiên, tư nhân không thể chế tạo cũng không có nghĩa là không có, chỉ cần cướp của nhà nước là được.

Nhưng mà cướp được thì người thường cũng không điều hành được vì chiến hạm có hệ thống mật mã độc lập và hệ thống phòng ngự thông minh, không phải người được chỉ định thì nó hoàn toàn sẽ không nghe bạn chỉ huy.
Không nghe chỉ huy thì chỉ còn là một đống phế thải, ai cần một đống kim loại phế thải làm gì chứ?
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, dọa chết nó rồi!
Còn tưởng cô còn tùy thân mang theo thứ nguy hiểm như vậy chứ?
Thời gian hai người trao đổi rất nhanh, bị hai con thuyền kia tấn công ở cả hai mặt.

Thuyền Luân Hồi không thể chịu nổi lửa đạn mãnh liệt như thế, những tấm ván gỗ trên thân tàu liền trở thành phế phẩm trong làn đạn pháo, tốc độ vỡ nát cực kỳ nhanh.
Thời Sênh lại tiếp tục rơi vào nước lần thứ hai.
Thời Sênh: “…”
Kiếm của ông đâu?
Vất vả lắm mới tìm được một con thuyền, thế mà còn bị bắn chìm.
Bọn hải tặc cũng không ngờ thuyền Luân Hồi chỉ mới nhận vài ba loạt đạn đã lại chìm xuống, chắc chắn bọn họ gặp phải tàu giả rồi.
“Đó là gì… người cá ư?” Có hải tặc ghé vào mạn thuyền nhìn xuống, Thời Sênh đang nổi lên ở chỗ thuyền Luân Hồi chìm xuống, mái tóc xanh như nước biển cực kỳ nổi bật.
“Trời ạ, đúng là người cá rồi, bắt cô ta lại! Phát tài rồi, ha ha ha, người cá, người cá còn sống!”

“Lưới, mau lấy lưới ra đây, đừng để cô ta chạy mất…” Người ở trên thuyền đối diện cũng không cam lòng yếu thế hơn.
“Là chúng tao phát hiện ra, bọn mày muốn gì chứ hả?”
“Ai thấy thì đều có phần, ai bắt được là của người đó!”
Hai con thuyền lại một lần nữa đấu khẩu, nhưng chẳng bên nào có động tác chậm trễ, nhanh chóng dồn hết về phía Thời Sênh đang dừng lại.
Thời Sênh lặn vào trong nước, kéo Cynthia về phía xa.
“Không thấy rồi, mau tìm đi!”
“Không thấy, bên này cũng không thấy!”
“Bên này cũng không thấy.”
“Chạy rồi ư?”
Mặt biển sóng êm gió lặng, chẳng nhìn thấy bất kỳ cái gì, người cá vừa rồi thoáng như phù dung sớm nở tối tàn.

Cả đám người có cảm giác bị hoa mắt tập thể.
Đúng lúc đám hải tặc đang nghi hoặc thì con thuyền hải tặc ở bên trái đột nhiên chấn động rồi nhanh chóng chìm xuống, tốc độ nhanh tới mức làm người ta líu lưỡi.

Mọi người hoàn toàn không kịp nhảy khỏi thuyền mà đều bị kéo chìm xuống nước hết.
Con thuyền hải tặc còn lại trơ mắt nhìn thuyền bên kia chìm xuống, vẻ mặt ai nấy đều đần ra.
Đám hải tặc bơi ra từ con thuyền chìm rồi tiến về phía con thuyền còn lại, bám vào dây đu lên, còn chưa tiến lên đã lại bị đám hải tặc bên trên đánh xuống.
Đúng lúc hai bên đang chơi trò ngươi lên ta đánh xuống, ngươi lại lên ta lại đánh xuống thì Thời Sênh ngồi lên trên thiết kiếm bay ra khỏi mặt nước.

Nước biển bắn lên mặt đám hải tặc ở đối diện.

Đuôi cá vừa lộ ra liền biến thành cặp chân nõn nà.

Làn váy nhẹ nhàng bay lên rồi rơi xuống, che đi hai chân, chỉ để lộ ra mắt cá chân tinh xảo và hai bàn chân trắng nõn.
“Phàm nhân ngu xuẩn, bằng vào các ngươi mà cũng muốn bắt ta ư?” Sênh Thần Kinh từ trên cao nhìn xuống đám hải tặc đang đần mặt ra giống như một cường giả tuyệt thế ngạo thị quần hùng.

Cuối cùng cũng có cơ hội nói ra lời thoại thần kinh này rồi!
Cả không gian lâm vào tĩnh mịch.

Mọi người đều như rơi vào trạng thái dừng hình.
“Người cá biết bay ư…?” Thật lâu sau, một hải tặc với gương mặt ngốc nghếch và tràn ngập vẻ không thể tin tưởng được chỉ lên bầu trời, đánh vỡ không khí im lặng quỷ dị.
Người bên cạnh vỗ đầu hắn một cái: “Mày có bị đần hay không thế, người cá có cánh đâu mà bay được?”
“Thế cô ta bay lên đó bằng cách nào?” Hải tặc ngây thơ kia lại hỏi.
Gã hải tặc bên cạnh lại vỗ thêm một cái nữa, “Mắt mày mù rồi à, không nhìn thấy cô ta đang ngồi trên thứ gì đó sao? Chắc chắn là thứ đó làm cô ta bay lên được.”
“Đó là cái gì?” Hải tặc ngây thơ tiếp tục hỏi.
Lại vỗ cái nữa, “Ông làm sao mà biết được.”
“Mày không biết thì sao lại biết người cá dựa vào nó để bay lên?” Hải tặc ngây thơ bắt đầu bước lên con đường bức tử đối phương.
Người cá biết bay Sênh thờ ơ nhìn đám hải tặc đang cãi nhau chí chóe bên dưới, chỉ số thông minh của đám người này có phải có vấn đề gì không nhỉ?
Vừa rồi là ai nói muốn bắt cô đấy?
Nhưng mà đúng lúc Thời Sênh còn đang nghi hoặc thì thuyền của đám người đó đột nhiên lại hoạt động.

Đám người đang cãi cọ quay về vị trí của mình, chỉ giây lát sau liền lái thuyền chạy đi.
Đám người vẫn còn đang bơi trong biển chửi ầm lên, trơ mắt nhìn con thuyền chạy mất.
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp!
Các ngươi cũng được lắm.

Đám ngu xuẩn cãi nhau để thu hút tầm mắt của cô, còn một đám khác chạy đi khởi động thuyền, nghiệp vụ chạy trốn luyện tập có vẻ rất quen thuộc nha!
“Thuyền trưởng, cô ta đi theo chúng ta.” Bọn hải tặc chỉ vào Thời Sênh vẫn đang bám theo chúng với một khoảng cách không xa cũng chẳng gần.
“Nhanh nữa lên, cắt đuôi cô ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.