[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1874: 1874: Ám Dạ Huyết Chú 28




Thời Sênh thực tuyệt vọng, không phải anh nóng vội đâu mà con mẹ nó là sau này anh khôi phục ký ức sẽ lại sinh sự với ông đây này.
Thời Sênh mặc lại quần áo, nhìn Thanh Yến vẫn đang nằm trên giường thì bò sát lại.
Thanh Yến ôm lấy cô nhưng rõ ràng là tâm tình không tốt lắm.
“Tức giận à?” Rõ ràng là anh yêu cầu mà giờ lại trở thành lỗi của ông đây, sao người này lại khó hầu hạ như thế chứ?
“Không, anh sẽ không giận em gì cả.” Thanh Yến quay đầu đi chỗ khác, rõ ràng là giận mà còn cãi bướng.
Thời Sênh dỗ dành một hồi lâu mới dỗ được con hàng này.
Dù sao cũng dễ dỗ hơn Phượng Từ nhiều.
“Thanh Yến, anh nói thật cho em nghe, rốt cuộc anh có biết những gì mà bọn họ nói không?” Thời Sênh chống cằm, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Thanh Yến.
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Thanh Yến khá mê man.
“Chuyện Lương gia và huyết tộc phương Tây? Tại sao bọn họ đều nói là muốn anh ra mặt?” Tất cả mọi người đều đang tìm hắn, còn hắn lại trốn tránh tất cả.
Huyết tộc hiện tại đang binh hoang mã loạn, huyết tộc phương Tây lại nhân cơ hội này nhúng tay vào, chuyện này xảy ra quá mức trùng hợp rồi.
“Anh…” Thanh Yến hơi dừng lại, “Cũng chỉ biết một chút.”
“Biết một chút thôi sao?” Thời Sênh híp mắt, “Chỉ sợ không phải chỉ biết một ít thôi đâu đúng không?”
Thanh Yến liếm cánh môi, “Anh biết chuyện xâm lấn của huyết tộc Phương Tây, nhưng chuyện Lương gia thì anh không rõ lắm.”
Không biết rõ lắm nghĩa là có biết một chút à?
Người của huyết tộc có lẽ muốn hắn quay về chủ trì đại cục.

Dù sao cũng là một tồn tại khiến người ta sợ hãi trong huyết tộc, vào thời khắc nguy cơ này, đương nhiên phải nhất trí đối ngoại rồi.
“Rốt cuộc anh là huyết tộc thế hệ bao nhiêu?”
Thanh Yến nhíu mày, “Không biết.”
Thời Sênh: “…”

Thế thì còn biết cái mẹ gì chứ hả?
Thanh Yến kể, ban đầu khi hắn tỉnh lại thì bản thân đang nằm trong một mộ cổ, bộ xương lần trước hắn gửi cho cô cũng là lấy từ trong mộ cổ đó ra.

Cách xây cất hay bố trí của ngôi mộ đó rất kỳ quái.

Thanh Yến tra nhiều tư liệu như thế nhưng cũng không tra được ra kết cấu của mộ cổ này như thế nào.
Lúc hắn ra ngoài thì bên ngoài vẫn đang trong thời kỳ chiến loạn, so với hiện tại một chút thì ít nhất cũng phải là cách đây 2000 năm rồi.
Mà hắn cũng không giống các huyết tộc khác.

Hắn không cần ngủ say, vì thế 2000 năm này hầu như hắn đều du tẩu khắp nơi trên thế giới, nhìn quá nhiều sự việc nên hắn cũng lười ghi nhớ các việc vào đầu.
Sau đó gặp một đoàn đội huyết tộc lớn, hắn mới biết rằng trên thế giới này không phải chỉ có một mình hắn.
Nhưng trong huyết tộc cũng không phân biệt được hắn là thế hệ bao nhiêu.

Kiêng kỵ thực lực của hắn nên đám huyết tộc cũng chẳng dám so đo, tôn xưng hắn một tiếng Điện hạ.
Thời Sênh bảo Thanh Yến vẽ phác họa lại kết cấu của mộ cổ kia.
Thanh Yến suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra.

Lúc trước hắn không tra được tư liệu gì nên cũng lười tìm hiểu, vứt những việc này ra sau đầu luôn.

Một người sống suốt thời gian quá dài thì ký ức cũng là một gánh nặng.

Vì để làm bản thân nhẹ nhàng hơn nên hắn chỉ có thể lựa chọn không ghi nhớ hoặc quên đi.

Hắn vẽ lại cách cục của mộ cổ, hai chữ ao (凹) nằm đối nhau, phần ở giữa chính là vị trí của mộ cổ.
Thời Sênh cũng không phân biệt nổi đây là thứ gì, nhưng hẳn không phải cái gì tốt cả.

Mộ cổ ở trong đó, nhìn thì giống như đang đè nặng mộ cổ đó xuống, giống trấn áp hơn.
Chuyện lâu như thế rồi, chắc chắn là không tra ra được.

Thời Sênh thảo luận với Thanh Yến một chút rồi quyết định từ bỏ.

Hôm sau, Thời Sênh còn đang ngủ thì đã bị tiếng kêu gào thảm thiết, tê tâm liệt phế của Tinh Thuần đánh thức.

Cô bò dậy từ vòng tay của Thanh Yến, mở cửa đi ra ngoài.
Phòng Tinh Thuần mở ra, Thời Sênh đi vào thì bị một đống hỗn độn chắn từ ngoài cửa.
Tinh Thuần cuộn người ở trên giường, Tinh Qua đứng bên cạnh đầy bất lực.
“Làm sao thế hả?” Thời Sênh bước qua đống hỗn độn, tiến vào trong phòng.
Tinh Qua đột nhiên xoay người, quỳ thẳng tắp xuống mặt đất: “Cô Trì Tây, xin cô hãy cứu Tiểu Thuần, chỉ cần cô chịu cứu con bé, muốn tôi làm gì cũng được.”
Thời Sênh liếc nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt: “Anh nói máu của tôi có tác dụng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, lỡ như không có tác dụng thì sao?”
Bệnh tình của Tinh Thuần đã trở nên xấu hơn.

Dù không tiếp xúc với ánh sáng nhưng làn da cô cũng bắt đầu như bị bỏng, tuy không chết được nhưng cảm giác còn đáng sợ hơn cả chết.
“Cô đã uống nước Trường Sinh, máu của cô đã dung hợp với nước Trường Sinh rồi, tuy tác dụng không mạnh được như cũ nhưng cũng nhất định sẽ có một chút hiệu quả.” Giọng Tinh Qua đầy chắc chắn, cũng không biết đang tự an ủi mình hay là đang muốn thuyết phục Thời Sênh nữa.
“Tôi đã đồng ý với Thanh Yến rồi.” Thời Sênh lắc đầu.

“Cô Trì Tây, xin cô hãy cứu Tiểu Thuần với.” Vẻ mặt Tinh Qua đầy cầu khẩn.
Tinh Qua là một huyết tộc cao ngạo từ tận xương cốt, thế mà giờ anh ta lại tình nguyện quỳ xuống cầu xin.
Thời Sênh ra khỏi phòng, trong đáy mắt Tinh Qua nổi lên sự thất vọng, nhưng anh ta cũng không đuổi theo mà bò tới bên cạnh Tinh Thuần, ôm cô vào lòng: “Tiểu Thuần đừng sợ, anh ở bên em.”
“Anh…” Thân thể Tinh Thuần run rẩy, “Em đau lắm.”
“Không sao cả, không sao cả.” Giọng Tinh Qua khô khốc, “Anh sẽ ở bên em.

Tiểu Thuần rất giỏi, nhất định có thể vượt qua được.”
Thời Sênh đứng ở bên ngoài một lát, nhìn về phía ánh nắng mặt trời, trong mắt chứa đầy ánh sáng rực rỡ.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Thời Sênh bỏ Thanh Yến lại ở nhà, một mình ra ngoài.

Vốn dĩ cô định đi tìm một tên huyết tộc hỏi chuyện, ai ngờ còn chưa tìm được thì lại bị chính lũ huyết tộc tìm thấy trước.
Hai người oan gia ngõ hẹp.

Lúc đầu Thời Sênh cũng không phát hiện ra đây là một tên huyết tộc, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô từ bình thản tới nóng rực, đó là ánh mắt nhìn đồ ăn.
Huyết tộc này có vẻ không giống với đám huyết tộc mà cô từng gặp trước đây.
Đây là huyết tộc phương Tây.
Huyết tộc phương Tây ra sức hít ngửi trong không khí, ánh mắt nhìn Thời Sênh lập tức trở nên nóng rực, “Máu thơm quá, còn có cả hương vị của… nước Trường Sinh.”
Hắn nói Tiếng Anh nhưng cô có thể hiểu được những gì hắn nói.
Thời Sênh nhíu mày, nước Trường Sinh có mùi hương sao, mà còn có thể ngửi thấy nữa?
Đùa kiểu gì thế!
Tên đần Thanh Yến kia chưa bao giờ nói với cô về cái này.
Người bình thường sẽ không ngửi ra bất kỳ hương vị gì của nước Trường Sinh.

Có thể biết được hương vị của nước Trường Sinh thì chắc chắn là kẻ có địa vị không thấp rồi.

Thời Sênh híp mắt, ánh mắt nhìn đối phương cũng thay đổi.
Tình báo đưa tới cửa, nào có chuyện không cần chứ.
Những chuyện xảy ra gần đây quá quỷ dị, cô cần phải tìm hiểu cho rõ ràng.

Cho dù không liên quan tới cô nhưng cũng phải nắm được quyền chủ động.
Thời Sênh rút thiết kiếm tiến lên.

Đối phương còn đang hưng phấn, đột nhiên thấy Thời Sênh xông lên thì hơi sửng sốt một chút.

Mà chỉ sửng sốt một chút thế thôi đã vừa đủ để thiết kiếm của Thời Sênh lao tới nơi rồi.
Huyết tộc phương Tây hét thảm lên một tiếng, che lại miệng vết thương rồi thuấn di sang chỗ khác.
Miệng vết thương vang lên những tiếng xèo xèo như bị tạt axit vậy.
Thời Sênh cười lạnh một tiếng, quả nhiên là huyết tộc cấp cao.

Huyết tộc bình thường mà bị chém một nhát này đã lập tức tan thành mây khói rồi.
“Đáng ghét.” Ánh mắt của huyết tộc phương Tây kia đột nhiên trở nên độc ác.
Thời Sênh mỉm cười đáp lại hắn, lại cầm kiếm xông lên.
Huyết tộc cao cấp đều biết thuấn di, nhưng Thời Sênh thì không, vì thế đánh cũng chẳng nhẹ nhàng tí nào, nhưng tên huyết tộc phương Tây kia cũng chẳng làm gì được Thời Sênh.
Cứ đánh tiếp thế này không phải cách hay ho gì…
Thời Sênh móc từ trong không gian ra một cây súng kỳ quái.

Tên huyết tộc phương Tây kia đột nhiên nằm lăn ra đất.

Cánh hoa tường vi như mưa trút xuống, hương thơm nhức mũi lập tức lan tràn khắp nơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.