“A Sênh.” Sắc mặt Hạ Sơ trắng bệch, ngọn lửa đang cháy vọt lên trong con ngươi cô.
Con ngươi Thời Sênh trợn trừng lên, “Cậu đang làm gì vậy, ra khỏi đó ngay!”
Hạ Sơ mỉm cười, cô há miệng, giọng nói quen thuộc truyền đến, “A Sênh, tớ không còn nữa, cậu nhất định phải sống cho tốt, tìm một người đối tốt với cậu.”
“Hạ Sơ!” Thời Sênh chống bàn đứng lên, lớn tiếng quát tháo, “Trảm Long Vệ sắp tới rồi, cậu cố gắng thêm chút nữa.”
Hạ Sơ lắc đầu, “A Sênh, tớ chỉ có thể ở bên cậu đến đây thôi.
Con đường phía sau cậu phải tự đi một mình rồi.”
Cô giơ tay gạt nước mắt, cố để giọng nói mình bình thường, “Tớ không nỡ rời xa cậu, nhưng tớ phải đi tìm anh trai tớ đây.”
“Cậu đang nói nhảm cái gì thế hả?”
“A Sênh, thỉnh cầu cuối cùng của tớ, hy vọng cậu có thể đồng ý với tớ.” Hạ Sơ không dám nhìn thẳng vào Thời Sênh, “Kỷ Điệp… tha cho Kỷ Điệp một con đường sống.”
“Cô ta đã phản bội cậu!” Thời Sênh đã nhận được tin tức Trảm Long Vệ truyền tới, sở dĩ Hạ gia bị tấn công nhanh như vậy chính là vì Kỷ Điệp kia, “Cậu vẫn còn bảo vệ cô ta nữa sao?”
Hạ Sơ lắc đầu, “A Sênh, cầu xin cậu, tha cho cô ta một con đường sống.”
“Kẻ phản bội cậu đều không được chết yên thân.”
“A Sênh…” Đôi mắt Hạ Sơ đã lóe lên ánh lệ, “Cầu xin cậu đấy.”
“Không thể được.”
“A Sênh, tớ sắp chết rồi.”
“…”
Lửa càng lúc càng lớn, gần như che đi cả bóng dáng Hạ Sơ.
“Tại sao chứ?” Thời Sênh nắm chặt lấy bàn, móng tay vì dùng lực quá mạnh mà đứt lìa, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn, “Cô ta có gì tốt chứ?”
Cô ta phản bội cậu, mà cậu vẫn còn bảo vệ cô ta như vậy!!
Gương mặt Hạ Sơ vẫn đượm ý cười, “Cô ta không có gì tốt cả, không mạnh mẽ như cậu, không thông minh như cậu, không tin tưởng tớ như cậu.
Cô ta là ánh sáng duy nhất tớ nhìn thấy ở trong bóng tối.
Thời viễn cổ có một từ gọi là phi nga phốc hỏa*, bởi vì cô ta là ánh sáng, cho nên tớ phấn đấu quên mình.”
* Phi nga phốc hỏa: thiêu thân đâm đầu vào lửa.
“A Sênh, tớ đi rồi, không thể ở bên cậu nữa, A Sênh… cậu phải sống tốt đấy.”
“Hạ Sơ!!”
Lửa lớn nuốt gọn thân ảnh Hạ Sơ, hình ảnh phản chiếu lóe lên hai cái, biến mất trước mặt Thời Sênh, xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh.
Thời Sênh vẫn luôn cho rằng những câu cuối cùng Hạ Sơ nói là nói với Kỷ Điệp, nhưng khi cô biết sự thật về Hạ Sơ, cô mới hiểu, câu nói đó là Hạ Sơ nói với cô.
…
Thời Sênh trở về Đế Đô Tinh, Hạ gia biến thành một đống hoang phế, chỉ còn lại cánh cửa lớn đó là còn nguyên vẹn như ban đầu, thể hiện rõ nơi đây đã từng là một gia tộc huy hoàng.
Khi Trảm Long Vệ đến, toàn bộ Hạ gia đã bị lửa lớn nuốt chửng.
Ngọn lửa có vật chất mang tính phóng xạ, Trảm Long Vệ cũng không dám tùy tiện lại gần.
Cho đến một ngày trước ngọn lửa mới được dập tắt hoàn toàn, nhưng nơi đây đã biến thành hoang phế.
Khi cô đi vẫn còn nguyên vẹn, khi trở về đã biến thành thế này.
Cô gái vẫn luôn tươi cười gọi cô là A Sênh, đã vĩnh viễn chôn vùi trong trận hỏa hoạn này.
Thời Sênh cũng không tìm thấy thi thể của Hạ Sơ, nhưng vẫn bắt được Kỷ Điệp.
Kỷ Điệp toàn thân dính máu, quỳ dưới đất, rủ đầu xuống.
Thời Sênh đi đến trước mặt cô ta, “Cô ấy bảo tôi tha cho cô đi, nhưng cô biết đấy, chuyện này là không thể nào.
Tôi sẽ không tha cho cô, cô phải xuống đó cùng với cô ấy.”
Kẻ phản bội, chết cũng không đủ.
Kỷ Điệp run rẩy, thấp giọng đáp lại, “Tôi biết, có thể cho tôi thời gian một tháng được không.
Chỉ cần một tháng thôi, một tháng sau tôi sẽ dùng cái chết để chuộc tội.”
Thời Sênh nhìn đống hoang phế ở phía xa, thỉnh cầu cuối cùng của Hạ Sơ, khiến Thời Sênh đồng ý với Kỷ Điệp.
…
Đúng như Thời Sênh nói, lúc đó cô có lẽ là điên rồi, hoàn toàn không biết đau buồn là gì.
Cô vẫn luôn nói với bản thân mình rằng, cô không buồn chút nào cả, dùng lửa giận để che giấu đi tâm trạng của mình.
Hạ gia tại sao lại bị tấn công?
Trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, Thời Sênh tìm hiểu toàn bộ sự việc xong, lửa giận đã không thể nào khống chế được.
Gặp xui xẻo đầu tiên là Hoàng thất, những kẻ tham gia vào chuyện này đều bị chết dưới thanh kiếm đó.
Đế Đô lâm vào hỗn chiến, gần như không ai có thể ngăn được cô.
Nói là tắm máu Đế Đô là không hề phô trương.
Quãng thời gian đó, gần như mỗi con phố đều đang chảy máu, những người cố gắng ngăn cản cô gϊếŧ những kẻ tham gia vào chuyện này cũng không một ai được tha.
Khi người ở Đế Đô Tinh chạy thục mạng cô đột nhiên đưa người rút lui, toàn bộ Thời gia đều bắt đầu rút đi.
Lúc mới đầu cũng có người không bằng lòng, nhưng Thời Sênh hoàn toàn không để tâm đến họ, thích đi thì đi, không thích đi thì lật đổ.
Khi Thời gia rút đi, từng chiếc phi thuyền rời khỏi Đế Đô tinh, không ai dám ngăn cản.
Mọi người cho rằng cô rút Thời gia đi, sẽ tiếp tục tắm máu Đế Đô Tinh, nhưng sau khi Thời gia rời khỏi, cô cũng rút theo cùng.
Trên cảng, Thời Sênh đứng trên phi thuyền, giống như vị đế vương quân lâm thiên hạ liếc nhìn đội quân ở phía dưới.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, vinh nhục sinh tử của các người đều không liên quan đến Thời gia ta.”
Giọng Thời Sênh vang lên, bị gió thổi đến bên tai tất cả mọi người.
Cô vì họ trấn giữ tiền tuyến, không để người khác cướp bóc tài nguyên của tinh hệ U Minh, không để người khác xâm phạm tinh hệ U Minh.
Nhưng họ lại báo đáp cô như vậy.
Người của Hoàng thất không dám nói lại với Thời Sênh, sợ cô tiếp tục đi gϊếŧ người.
Thanh kiếm trong tay cô vô cùng tà môn, họ không muốn tiếp tục chọc vào vị sát tinh này.
Những người tham gia đều đã chết… không một ai còn sống sót.
Điều khiến mọi người bất ngờ lại là, cô không hề đồ sát người vô tội.
Thời gia rời đi gây ra bạo loạn không hề nhỏ.
Chuyện này còn chưa là gì, Thời gia dọn đi không bao lâu, mấy đại gia tộc vốn ở Đế Đô Tinh cũng bắt đầu dọn khỏi Đế Đô Tinh.
Động tĩnh của họ tuy không lớn như Thời Sênh, nhưng cũng khiến lòng người hoang mang.
Quần chúng không rõ chân tướng rất nghi hoặc, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến cho mấy đại gia tộc đều bắt đầu chuyển đi vậy chứ.
…
Chuyện các đại gia tộc chuyển đi khỏi Đế Đô Tinh, còn chưa hạ màn đã lại có tin tức truyền đến, Thời Sênh và liên minh đã bắt đầu đánh nhau.
Nguyên nhân là vì cô mò vào liên minh gϊếŧ một vị tướng quân của nhà người ta.
Đã gϊếŧ cả một vị tướng quân nhà người ta rồi, chuyện này đâu có nhỏ?
Gϊếŧ một tướng quân nhà người ta còn chưa tính, không bao lâu sau lại gϊếŧ thêm một người nữa, khắp liên minh đều đầy lệnh truy nã cô, thế nhưng kết quả lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Vị Thời gia chủ này giống như được bật hack.
Bao nhiêu người của liên minh bao vây tiễu trừ cô, nhưng không những không tiễu trừ được thành công mà ngược lại còn khiến mình bị tổn thất.
Tiếp sau đó không ngừng có người của liên minh chết, mà địa vị của người chết cũng đều rất cao.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Thời Sênh gần như đã đắc tội hết một lượt với toàn bộ đạt quan hiển quý trong liên minh.
Liên minh cấp bách, treo thưởng gϊếŧ Thời Sênh trên toàn thiên hà.
Dáng vẻ Thời Sênh như thể không sợ một ai, cho dù ai đến, cuối cùng cũng đều bị cô giải quyết, tuyên thưởng không có ai dám nhận, liên minh tức đến giậm chân bình bịch.
Đúng lúc này, kho dự trữ của liên minh bị Thời Sênh cướp đi, cô giống như u linh, luôn xuất hiện ở những nơi khiến người ta không ngờ đến nhất, đánh đến mức họ trở tay không kịp.
Giữa Thời Sênh và liên minh nảy sinh mâu thuẫn, việc này khiến cho tinh hệ U Minh sau này không dám gia nhập vào liên minh nữa.
Tứ hoàng tử và Thời Sênh đều không bảo vệ tinh hệ U Minh nữa, toàn bộ tinh hệ U Minh trở thành mục tiêu chính của đám hải tặc.
Thời Sênh nói vạch rõ ranh giới với tinh hệ U Minh, thì thực sự vạch rõ ranh giới với tinh hệ U Minh.
Chỉ cần hải tặc không chọc đến cô thì cho dù hải tặc có cướp bóc ở trước mắt cô cô cũng không nhíu mày lấy một cái.
Còn tính cách Thời Sênh thì rõ ràng là càng ngày càng khó đoán hơn.
Trước đây cô không muốn giao lưu với người khác, không muốn đứng chung một chiến tuyến với đám người phàm trần u mê ngu xuẩn.
Nhưng bây giờ đã tiến hóa thành giai đoạn ông nói chuyện với các ngươi là phúc phận tám đời nhà các ngươi mới tu được.
Nhìn ai thấy ngứa mắt thì châm chọc đôi ba câu, chọc ra vấn đề thì trực tiếp đánh.
Thế là cả thiên hà đều như gà bay chó chạy.
Còn tiếng tăm của cô cũng càng ngày càng kém.
Số người hận cô đến nghiến răng nghiến lợi nhiều không kể xiết, nhưng cũng không ai làm gì được cô.
Thời Sênh có một số thời điểm cũng vô cùng mơ màng.
Thời Oanh muốn cô sống.
Hạ Sơ cũng muốn cô sống.
Cho nên cô phải sống.
Đạp lên trên máu tươi xương trắng để đi lên vương tọa trải đầy gai nhọn.