[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 368: 368: Tình Triền Thanh Mai 19




Sau khi về nhà, Thời Sênh thu lấy chìa khoá của Úc Tửu, sau đó vứt anh ấy ra ngoài.
Kết quả Hệ thống lại nhảy ra, cô không mở cửa, cửa đó còn tự mở.
Úc Tửu lại thoải mái bước vào.
Anh móc điện thoại ra, “Em Tiểu Hạ không muốn cái này nữa à?”
Thời Sênh không lên tiếng, quay người về phòng.
Một nghìn điểm một cái, rất rẻ, có gì phải căng thẳng đâu.
Không để tâm cái con khỉ.
Thời Sênh đột nhiên quay người, đè Úc Tửu đánh một trận, người này không đánh không được.
Úc Tửu bị xử lý cũng yên phận lại, không tác quái nữa, tự mình nghịch điện thoại.
“Này, em Tiểu Hạ, cái này làm thế nào, sao không ấn được.”
“Em Tiểu Hạ, đây là trò chơi sao? Nuôi dưỡng á? Anh ở nước ngoài cũng chưa từng thấy… Em gặp người ngoài hành tinh thật à?”
“Em Tiểu Hạ…”
Cái miệng của Úc Tửu cứ như không dừng lại được vậy.
Thời Sênh chỉ muốn trói anh ta lại.
Bao tải của ông đâu!
Khi Thời Sênh chuẩn bị cầm bao tải, Úc Tửu đột nhiên xông tới, bóng người cao lớn bao phủ cô cực kỳ có tính áp bức.
Mặt anh đầy vẻ nghiêm túc và nặng nề, “Em Tiểu Hạ, em không ở bên anh, em có tin anh đem chuyện này nói cho người khác không?”
Kiếm của ông đâu!
Thiết Kiếm bất ngờ xuất hiện, không chút báo trước đặt ngang lên cổ Úc Tửu, trên mặt mang theo nụ cười u ám, “Anh nói xem anh nói nhanh hơn, hay kiếm của em nhanh hơn.”
Người uy hϊếp bản cô nương đều xuống địa ngục đi tìm Diêm Vương đề nghị kết thông gia rồi.
“Đùa thôi mà, anh đâu nỡ để em Tiểu Hạ chịu khổ.


Em Tiểu Hạ đao kiếm không có mắt, em bỏ ra trước đi.”
Thời Sênh dừng lại vài giây mới bỏ ra, “Em muốn đi ngủ.”
Úc Tửu dũng cảm đề nghị, “Anh có thể làm ấm giường cho em Tiểu Hạ.”
“Anh có ra ngoài không.” Thời Sênh cầm kiếm chỉ vào Úc Tửu, ánh mắt hung dữ, “Có tin em chém anh không.”
“Ra ngoài ra ngoài, ra ngoài liền.” Úc Tửu cầm điện thoại, màn hình chĩa về phía Thời Sênh, “Nhưng, em Tiểu Hạ, em nói cho anh đây là gì đã.”
Trên màn hình có giao diện app Taobao lậu, trên màn hình, cái đầu tiên là một qυầи ɭóŧ.
Thời Sênh: “…”
Quên mất là thứ đồ chơi này cái gì cũng hiển thị.
Thời Sênh chỉ vào chữ bên trên, khoé miệng hơi cong, “Không biết đọc sao? Anh Úc Tửu, sách anh đọc đều nuôi chó rồi à? Đến đọc với em, qυầи ɭóŧ một năm trước, giá trị 110, cách 5 mét.”
Úc Tửu ngẩn người ra nhìn Thời Sênh.
Phản ứng này có chút không giống với dự liệu của anh.
“Anh Úc Tửu có hứng thú với đồ riêng tư của con gái như vậy sao?”
Lỗ tai Úc Tửu đột nhiên đỏ lựng, ánh mắt di chuyển, “Cái đó… anh chỉ có hứng thú với em Tiểu Hạ.

Ừm, em ngủ đi, anh ra ngoài đây…”
Úc Tửu gần như hoảng loạn chạy mất tích.
Anh lại định trêu ghẹo một người cả ngày xem sách đen tiếng anh, đúng là thiểu năng rồi.

Ngày hôm sau, Thời Sênh tỉnh dậy phát hiện Úc Tửu ngủ trên sô pha, tứ chi cuộn tròn, giống một chú mèo.
Khi anh ta ngủ, còn đáng yêu hơn lúc thức nhiều.
Thời Sênh nhặt điện thoại rơi trên đất lên, bên trên dừng lại ở giao diện trò chơi.
Thứ đồ chơi này không cần sạc, cũng không biết dùng năng lượng gì.
Khi cô nhìn điện thoại, không chú ý tới người trên sô pha đã tỉnh rồi.

Eo đột nhiên mọc thêm một cái tay, hơi hơi dùng lực, kéo cô ngã lên sô pha.
“Em Tiểu Hạ, chào buổi sáng.” Úc Tửu nằm bò lên người cô, má cọ vào cổ cô.
Cô có thể cảm giác được khí nóng trên người anh, cùng với sự cứng chắc chống lại mình.
Thời Sênh nhấc chân muốn đá.
Tiếng của Úc Tửu hơi khàn, “Em Tiểu Hạ đừng động đậy, không thì anh không bảo đảm có hóa thân thành cầm thú hay không đâu.”
Yên tâm trước khi anh hoá thân cầm thú, ông nhất định sẽ nhét anh vào bao tải.
[Nhiệm vụ liên hoàn 5: Giữ tư thế này 20 phút.

Ký chủ không được phản kháng, sẽ có trừng phạt.

]
Trừng phạt?
Trừng phạt cái gì?
Hệ thống không lên tiếng, Thời Sênh cân nhắc một lát, không động đậy.

Thứ cô để lộ trước mặt Hệ thống đã đủ nhiều rồi
Cô đang thử thăm dò Hệ thống, Hệ thống cũng thu thập số liệu của cô.
Có lẽ trừng phạt này không phải trừng phạt đơn giản.
Dù sao tên này phần lớn là Phượng Từ, để anh ta ôm một chút thì được rồi.
Cô quá thân thuộc với Phượng Từ, gần như nảy sinh một loại trực giác với anh.
Linh khí của thế giới này thật sự quá yếu ớt, thân thể này cũng là đồ bổ.

Hơn một năm, cô mới miễn cưỡng có thể hấp thụ linh khí, còn phải đợi một khoảng thời gian rất dài nữa!
Úc Tửu thấy Thời Sênh ngoan ngoãn như vậy, có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì, mắt không hề chớp.
Anh cọ cọ lên.
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Thời Sênh rủ mắt xuống.
Úc Tửu bĩu môi, co về, ôm cô.
Úc Tửu không dám động bừa, anh thật sự sợ mình không nhịn được.
Nếu không phải cô còn quá nhỏ, anh thật sự muốn làm như vậy với cô, ít nhất…
Thân thể cô thuộc về anh, trái tim sớm muộn gì cũng là của anh.
Thời Sênh cầm điện thoại lật những cái APP kỳ quái đó.

Úc Tửu cầm tay cô xem, “Thứ này em lấy từ đâu ra, làm cho anh một cái đi, anh có thể trả bằng thịt.”
“Mấy lạng thịt trên người anh, có thể bán được bao nhiêu tiền?” Thời Sênh hoàn toàn không lưu tình chế nhạo.
Úc Tửu: “…” Anh bị ghét bỏ sao?
Bị ghét bỏ sao?
Trên người anh cũng rất có thịt.
Vừa hết 20 phút, Thời Sênh đạp anh ngồi dậy, Úc Tửu nằm bò trên sô pha, mặt giấu vào trong khuỷu tay, từ từ, anh mới chống người ngồi lên.
Tay không biết làm sao ấn vào điều khiển từ xa trên sô pha, phòng khách lập tức bị tiếng tin tức thời sự lấp đầy.
Thời Sênh vốn chuẩn bị rời khỏi, nghe thấy thông báo trong tin tức, quay đầu nhìn.
Địa điểm của tin tức chính là nơi tiệc rượu hôm qua, còn là buổi tối, ánh sáng xe cảnh sát lập loè.Có hai người bị trùm đầu đưa ra.

Thời Sênh nhớ cách ăn mặc của họ, chính là anh bạn người nước ngoài nói chuyện với Úc Tửu, màu sắc quần áo rất loè loẹt.
Trong tin tức viết khẳng định không phải thật, Úc Tửu đứng lên cầm điện thoại phòng khách gọi ra ngoài.
“Tối qua có chuyện gì.” Một câu hỏi chẳng đâu vào đâu, bên đó cũng nghe hiểu.
Úc Tửu yên lặng lắng nghe, khoảng ba phút sau gác điện thoại.
Anh nhìn về phía Thời Sênh, “Sau khi chúng ta rời khỏi có người cầm súng bắn, mục tiêu là Doãn Mạch.”
Tốc độ cảnh sát tới quá nhanh, người nổ súng đó cuối cùng bị đánh chết, kết quả cảnh sát lại lục soát được mấy người ngoại quốc đó mang theo súng, tình ngay lý gian.
Úc Tửu cầm áo khoác bên cạnh, “Anh ra ngoài một chút.”
Anh dừng một lát, thay đổi chủ ý, “Anh đưa em tới trường trước đã.”
“Hôm nay cuối tuần, thiểu năng.” Thời Sênh lấy lại điện thoại.
Úc Tửu thiểu năng: “…”
Anh chỉ quên mất thôi mà?
“Em muốn ăn gì, anh mua về cho em.”
“Tuỳ.”
Úc Tửu thở dài, tiểu thanh mai sao vẫn khó hầu hạ vậy.
Anh cầm chìa khoá ra ngoài, ra khỏi tiểu khu, lên thẳng một chiếc xe việt dã dừng bên ngoài chờ.
“Cậu chủ.”
Trên xe chỉ có một người, râu quai nón đầy mặt, mắt nổi ánh lam, da lại đen, cơ bắp căng khiến quần áo dính chặt vào người, cực kỳ gợi cảm, là người ngoại quốc.
“Ừm.” Úc Tửu dựa vào ghế, “Nói.”
Tiếng Trung của người đàn ông rất chuẩn, “Long Nhuận đã tra tài liệu của cậu và cô Thịnh, thông tin có thể dùng không nhiều, tạm thời không có động tác gì.

Người tên Thẩm Giai Âm đó, cùng lớp với cô Thịnh, việc của cô ta có chút phức tạp, còn cần thời gian…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.