Diêu Tẩm biết Thời Sênh hiện tại là tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế, vừa bắt đầu cũng có chút ngại ngùng, nhưng rất nhanh cô liền nhập vai.
“Thịnh tổng, lát nữa đưa thần thϊếp đi dạo được không?”
“Ồ? Ái phi thích gì?” Thời Sênh nháy mắt nhìn cô.
Diêu Tẩm e thẹn nũng nịu, “Ngực người ta lại lớn thêm rồi, muốn đi mua áo ngực.”
Ánh mắt Thời Sênh chuyển sang phần ngực của Diêu Tẩm.
“Nhìn cái gì chứ.” Hai tay Diêu Tẩm ôm ngực.
Thời Sênh lắc đầu, “Quả nhiên phải đọc nhiều sách vào.”
Cho tới khi cùng Thời Sênh đi ra khỏi quán cà phê, Diêu Tẩm mới phản ứng lại được sách cô nói là sách gì.
Bên cạnh có tay lão luyện là cảm giác gì.
Diêu Tẩm thật sự muốn đi mua áo ngực.
Tên này lại thích phong cách thiếu nữ.
Các loại ren ren hường phấn gì đó.
Thời Sênh đỡ trán.
Đã là sinh viên đại học rồi, không phải học sinh nữa.
“Lấy mấy cái vừa nãy đó.” Diêu Tẩm tới quầy thanh toán.
Nhân viên bán hàng bên đó đưa túi cho Diêu Tẩm, thái độ ôn hoà lịch sự, “Quý cô đó đã thanh toán giúp cô rồi.”
Diêu Tẩm nhìn theo hướng của nhân viên bán hàng, lập tức mặt mày rạng rỡ lết tới, “Thịnh tổng, cậu thiếu người làm ấm giường không?”
“Không thiếu.” Thời Sênh đặt tạp chí xuống, “Mua xong rồi đi thôi.”
Diêu Tẩm tự nhiên kéo tay Thời Sênh, “Tiểu trúc mã nhà cậu thật hạnh phúc, sớm như vậy đã bắt được cậu rồi.
Aaa, nếu mình là đàn ông thì tốt biết bao.”
Thời Sênh nhìn lướt qua tay cô ấy, không rút ra, tự nhiên đi ra ngoài.
“Là đàn ông cậu cũng không có cửa, nhan sắc không qua cửa.”
“Cái gì, trông mình như vậy, ở trường học cũng là cấp độ hoa khôi đó biết chưa?” Diêu Tẩm vỗ mặt mình, phản bác một cách rất không biết xấu hổ.
“Người của trường các cậu đều mù phải không?”
“Là rất mù.” Diêu Tẩm không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên tiếp một câu.
Diêu Tẩm kéo Thời Sênh đi dạo mua quần áo.
Diêu Tẩm y như cái giá áo, mặc gì cũng đẹp, nhưng tên này chỉ thích phong cách thiếu nữ.
Thời Sênh cứ gọi là không còn lời nào để nói.
“Như vậy trông mình có vẻ nhỏ hơn.” Diêu Tẩm giải thích cho Thời Sênh.
“Không nhỏ nữa.” Ánh mắt Thời Sênh rơi trên ngực Diêu Tẩm, cười đểu.
Diêu Tẩm mặt tối sầm lại, “Thịnh Hạ cậu ô uế như vậy, trúc mã nhà cậu biết không?”
Thời Sênh ‘ồ’ một tiếng, “Có lẽ biết chứ.”
“… Phục cậu luôn.”
Vì dạo phố quá muộn, hai người chuẩn bị đi ăn cơm.
Thời Sênh gọi về máy bàn ở nhà kêu Úc Tửu ra.
Nhà hàng cách nhà cô hơi xa, Thời Sênh liền cùng Diêu Tẩm vào trước.
“Thịnh Hạ, Thịnh Hạ.” Diêu Tẩm đột nhiên kéo Thời Sênh đi về bên cạnh, thần thần bí bí chỉ về một hướng, “Cậu nhìn xem bên đó có phải chú Cố và chú Úc không.”
Thời Sênh nhìn theo Diêu Tẩm, quả nhiên là Cố Ngôn và Úc Hành Vân.
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, yên lặng dùng bữa.
Thời Sênh dùng ánh mắt hỏi Diêu Tẩm làm gì.
Diêu Tẩm buồn bực nhìn cô một cái, “Cậu không cảm thấy hai người họ rất kỳ lạ sao?”
“Có gì kỳ lạ?” Quan hệ của hai người này luôn không tồi, ăn bữa cơm thôi sao mà kỳ lạ?
Ngay khi ý nghĩ này của Thời Sênh vừa lóe lên, liền nhìn thấy Úc Hành Vân đột nhiên đưa tay giúp Cố Ngôn lau khoé miệng.
Cố Ngôn ngẩng đầu cười với Úc Hành Vân.
Thời Sênh: “…”
“Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa? Trước đây mình đã cảm thấy họ không đúng lắm.” Diêu Tẩm hưng phấn nắm cánh tay Thời Sênh, “Aaa, chú Cố và chú Úc đều đẹp trai, ở bên nhau rất xứng đôi.”
Thời Sênh cố gắng hồi tưởng một lượt, hình như khi hai người ở bên nhau, có chút không đúng, hơn nữa…
Cố Ngôn rất lâu rồi không về nhà.
Mỗi lần về đều chỉ ngồi một lát, hoặc là làm một bữa cơm cho cô và Úc Tửu rồi đi.
Trong đầu có suy nghĩ này, đột nhiên phát hiện hình ảnh Úc Hành Vân và Cố Ngôn chung sống đầy tình cảm mãnh liệt!
“Hai người đứng đây làm gì.” Úc Tửu đưa tay cướp lại Thời Sênh từ trong tay Diêu Tẩm.
Diêu Tẩm tức giận, “Anh Úc, sao lần nào anh cũng cướp người với em thế.”
“Ai cướp người của ai, hử?” Lừa vợ anh ra khỏi nhà, anh còn chưa tính sổ với cô ta, cô ta lại còn lên tiếng trước.
Diêu Tẩm hừ một tiếng.
“Đó không phải bố anh sao?” Úc Tửu nhìn thấy Úc Hành Vân, kéo Thời Sênh đi qua đó.
Phía Cố Ngôn nhìn thấy họ trước, sắc mặt anh cứng lại, sau đó cười chào hỏi, “Tiểu Hạ, Tiểu Tửu, Diêu Tẩm, các cháu cũng tới ăn cơm à?”
“Chú Cố, chú Úc.” Diêu Tẩm ngoan ngoãn chào hỏi, nhưng ánh mắt dò xét.
Úc Hành Vân quay đầu, vừa hay nhìn thấy con trai nhà mình dắt con dâu tương lai nhà mình đi tới, sắc mặt cũng có một thoáng không tự nhiên.
Nhưng ông ấy rất nhanh liền định thần lại, “Thằng nhóc thối, muộn như vậy còn chưa để Tiểu Hạ ăn cơm, đói thì làm sao.
Ngồi xuống, cùng ăn đi.”
Cố Ngôn đã gọi nhân viên phục vụ tới, ba đứa trẻ thường xuyên ăn cơm cùng họ, ăn gì anh cũng biết rõ cả.
Úc Hành Vân ngồi vào bên trong, đang muốn bảo Úc Tửu ngồi bên cạnh mình, liền nghe tiếng nói mang theo ý cười của con dâu tương lai nhà mình, “Bác Úc và chú Cố ngồi đi, ba người chúng cháu ngồi một bên là được.”
Vị trí này rất rộng rãi, một ghế ngồi bốn người cũng không có vấn đề gì.
Úc Hành Vân luôn cảm thấy lời này của Thời Sênh có ý khác, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, chuyển tới bên cạnh Cố Ngôn.
Thời Sênh và Diêu Tẩm ngầm trao đổi ánh mắt, hai người này đúng là rất xứng đôi.
Đều đẹp trai như thế.
Úc Tửu cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, vợ nhà mình lại đầu mày cuối mắt với Diêu Tẩm, bố mình với chú Cố hình như rất không thích ứng.
Đây là tình huống gì.
“Tiểu Hạ, chỗ tập đoàn Thịnh Thế thế nào, thật sự không cần các bác giúp sao?” Úc Hành Vân phá vỡ im lặng trước.
“Vâng, bác Úc đã giúp cháu rất nhiều rồi.
Bác cho cháu mượn những người đó rất dễ dùng.
Ccháu đã tăng lương gấp đôi cho họ.”
Úc Hành Vân nghẹn lại, “Họ có lẽ không muốn trở về rồi.”
“Có năng lực đó, mới có thể lấy chỗ tiền đó.”
“Vậy cũng đúng.” Úc Hành Vân gật đầu, bỗng nhiên chuyển tới một chủ đề khác, “Bên đó thế nào rồi?”
“Có lẽ sắp không giữ được bình tĩnh rồi, đợi thêm chút đi.” Dương Hoài Lễ gần đây rất an phận, khẳng định là đã được Dương Hoài Nhân bày mưu tính kế.
Diêu Tẩm không hiểu họ đang nói gì, cắm đầu ăn, thỉnh thoảng nhìn hai ông chú đẹp trai đối diện một cái.
Đợi họ ăn xong, tin tức tình báo cũng trao đổi kha khá.
“Vậy mấy thanh niên các cháu chơi đi, bác và chú Cố đi trước đây.” Úc Hành Vân thanh toán, dặn dò mấy tiếng, “Thằng nhóc thối, chăm sóc tốt hai cô bé.”
“Con biết rồi.”
“Bác Úc, chú Cố đi thong thả.”
“Chú Úc tạm biệt, chú Cố tạm biệt.”
Úc Hành Vân và Cố Ngôn vẫy vẫy tay với họ, một trước một sau ra đi ra.
“Thịnh tổng, cậu cảm thấy họ xứng không.” Hai người vừa đi, Diêu Tẩm liền ôm cánh tay Thời Sênh lắc.
“Cái gì xứng không?” Úc Tửu mặt đần ra.
Anh đến muộn một lát, hai cô gái này đã làm gì rồi?
Pii, là Diêu Tẩm này đã làm gì vợ anh rồi?
“Không có gì.” Thời Sênh vỗ Diêu Tẩm, bảo cô bình tĩnh chút.
Cô có thể tiếp nhận, nhưng Úc Tửu chưa chắc có thể tiếp nhận, tạm thời đừng để anh biết được rồi.