[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 408: 408: Chuyện Hàng Ngày Ở Ma Giáo 18




Giáo chúng Ma giáo thấy cảnh giáo chủ tiền nhiệm bị giáo chủ đương nhiệm uốn nắn, trừng trị, vô cùng bạo lực, tanh máu, không phù hợp cho trẻ con xem chút nào hết.
Giang Trạm không phục, lớn tiếng mắng Thời Sênh, cuối cùng bị đánh đến lúc không còn sức lực để mắng mới dừng lại.
Thời Sênh và Dục Vũ đánh với nhau một trận.

Đúng như Giang Trạm nói, đánh xong, Dục Vũ phục tùng theo tất cả những gì cô nói, muốn đánh ở đâu liền đánh ở đó, đến Giang Trạm mà hắn cũng dám hạ thủ.
Sớm biết tên hộ pháp này dễ dùng như vậy, thì cô đã đánh nhau với hắn từ lâu rồi.
“Giáo chủ, Giáo chủ,… không hay rồi…” Một giáo chúng từ bên ngoài chạy vào.
“Có chỗ nào không hay?” Thời Sênh điềm tĩnh hỏi.
Tên giáo chúng thở hắt ra, nói nhanh hơn một chút, “Giang giáo chủ dẫn theo vài người xuống núi rồi.”
“Xuống núi thì xuống núi, liên quan gì tới ta.” Hắn xuống núi, lẽ nào bản cô nương phải đi theo hộ vệ nữa sao?
“… Nhưng mà.” Giáo chúng yếu đuối nói, “Người mà Giang giáo chủ dẫn theo là Tả – Hữu hộ pháp.”
Có ý gì đấy?
Đưa cả Tả – Hữu hộ pháp của cô đi sao?
Nhân vật phản diện đại nhân, ngươi định tạo phản hả?
“Họ xuống núi làm gì?”
Giáo chúng lắc đầu.
Không ai biết Giang Trạm xuống núi làm gì, chỉ biết rằng mấy ngày nay bọn họ đều vây lại thì thầm to nhỏ.
Thời Sênh tức giận đến mức nhà cũng không muốn tu sửa nữa.


Cô xuống núi đuổi theo Giang Trạm.
Giang Trạm dẫn theo không ít người, toàn Ma giáo từ nam đến nữ, từ già đến trẻ tổng cộng cũng khoảng hơn trăm người, thì hắn dẫn theo đến hơn chục người.
Một đám người đông như vậy, Thời Sênh rất dễ dàng có thể hỏi được phương hướng mà bọn họ đi.
“Giáo chủ… Hình như là đi về hướng Đế Sơn.” Giáo chúng đi theo Thời Sênh nghi hoặc lên tiếng.
“Đế Sơn?” Tổng bộ trước kia của Ma giáo, Giang Trạm quay về đó làm gì?
Thời Sênh phát hiện, có không ít người cũng đang vội vàng đi về hướng đó.

Thời Sênh không có ý giấu giếm, một vài người đã nhận ra cô, không tránh khỏi một cuộc hỗn chiến.
Đến khi Thời Sênh đánh đến Đế Sơn, thì dưới Đế Sơn cũng đã có không ít người tụ tập ở đó.
Làm cái gì?
Chạy tới tổng bộ cũ của Ma giáo để mở đại hội?
Thời Sênh cho người tản ra đi tìm Giang Trạm.

Giang Trạm không khó tìm, dẫu sao Ma giáo cũng có phương thức liên lạc đặc biệt của Ma giáo.
Bọn họ ở một nơi khá hoang vu hẻo lánh, Giang Trạm nhìn thấy Thời Sênh tìm tới thì hết sức ngạc nhiên.
Biểu hiện của hắn trở lên tốt hơn một chút, cuối cùng hắn hùng hồ hét lên, “Cô tới đây làm gì?”
Thời Sênh cười nhạt, “Ta tới đây làm gì à? Ngươi còn không biết ngượng mà hỏi ta, ngươi đưa cả Tả – Hữu hộ pháp của ta đi là có ý gì?”
“Cái gì là hộ pháp của ngươi, đây là hộ pháp của ta.” Giang Trạm không phục.
“Bây giờ cả Ma giáo đều là của ta.”
Mặt Giang Trạm đỏ bừng, tức giận đến mức không nói lên lời.

“Nói đi, các ngươi đến đây làm gì? Đám người ngoài kia cũng đến đây làm gì?” Thời Sênh quét mắt nhìn qua Thính Phong và Dục Vũ.
Dục Vũ mặt lạnh không nói gì.
Thính Phong liếc nhìn Giang Trạm.

Giang Trạm trừng mắt nhìn hắn, hắn liền rụt cổ lại, nhưng vẫn nói nhỏ, “Đám người đó muốn đến đây để đào phần mộ của tổ tiên Ma giáo chúng ta.”
Thời Sênh: “…”
Ngươi định đùa với ta à?
Bây giờ, cả giang hồ đang đấu đá lẫn nhau, đám người này hết việc chạy đến đây đào phần mộ tổ tiên Ma giáo, đào lên rồi thì có thể khiến người của Tà phái chết sạch sao?
Phần mộ của tổ tiên các ngươi lợi hại đến vậy à?
“Thật đó.” Thính Phong thấy Thời Sênh không tin, ngữ khí vô cùng chắc chắn, kiên định.
“Chuyện này không liên quan gì đến cô, cô đưa bọn họ về đi.” Giang Trạm nhìn Thời Sênh, “Sau này, Ma giáo giao lại cho cô.”
“Bị bệnh.” Thời Sênh lườm hắn.
Bây giờ Ma giáo đã là của cô rồi.
Giang Trạm lập tức giận xù lông, hầm hầm hổ hổ nói, “Vô Tranh, cô đừng tưởng tôi không dám đánh cô.”
Sắc mặt Giang Trạm lại đỏ bừng lên.
Thời Sênh không thèm để ý đến Giang Trạm, lên tiếng phân tích, “Bọn họ chắc chắn sẽ không phải đến vì phần mộ của tổ tiên gì đó, nhất định là có thứ gì khác.”
Giang Trạm ngập ngừng lúng túng, “Chỉ có cô lợi hại chắc.”
“Là lợi hại hơn nhà ngươi, đến hộ pháp của mình mà cũng đánh không lại thì ngươi làm giáo chủ làm cái gì.” Thời Sênh kích bác không chút kiêng nể.
Đến Phượng Từ cô còn dám đánh, huống hồ người này lại chẳng phải Phượng Từ.

Giang Trạm: “…” Cô đủ rồi đấy!
Thời Sênh chọn ra hai người tương đối thông minh, lanh lợi, để hai người họ trà trộn vào đám người kia, nghe ngóng xem bọn người đó đang nói gì.
Những người khác thì nghỉ ngơi tại chỗ.
Điều làm Thời Sênh nghi ngờ là, đại đa số những người trong đám kia đều không biết đến để làm gì, tất cả đều là đi theo người cầm đầu đến đây.
Nhưng người dẫn đầu hiển nhiên không gì dễ tiếp cận.
“Ma giáo có thứ gì tốt vậy?” Thời Sênh hỏi Giang Trạm đang ngồi trêu chọc con chó ở bên cạnh.
“Có thể có thứ gì tốt chứ?” Giang Trạm bực dọc trả lời, “Năm đó bị lửa thiêu trụi, còn có thể có gì được.”
Đế Sơn rất cao, nhưng từ dưới chân núi cũng có thể nhìn thấy một bức tường tối đen như mực, có lẽ chính là quần thể kiến trúc trước đây của Ma giáo.
Thời Sênh lắc đầu, không muốn nói chuyện với thiểu năng.
“Để mắt đến hắn, đừng để hắn chạy linh tinh.” Thời Sênh dặn dò Thính Phong và Dục Vũ, “Nếu hắn mà chạy, các ngươi chịu liên đới.”
“Vô Tranh!” Giang Trạm phẫn nộ, hùng hổ đứng dậy, “Ta bảo cô quay về, con gái như cô tham dự làm cái gì?”
Thời Sênh cảm thấy tốt nhất là trói hắn lại.

Tên tiểu tử này kích động đã đành, thực lực lại kém như vậy, nếu không phải dựa vào danh tiếng trước đây của Ma giáo, hắn có thể có được vị trí phân vật phản diện này sao?
Cuối cùng thì Giang Trạm cũng bị trói lại, còn bị bịt kín miệng.
Giờ thì yên tĩnh hơn nhiều rồi.
Thời Sênh đi vòng đằng sau đám người đó, tiếp cận với bọn họ từ bên hông.
Phía dưới Đế Sơn là một bìa rừng, nơi đây cung cấp cho Thời Sênh rất nhiều đạo cụ để ẩn nấp.
“Chúng ta đến đây làm gì?”
“Không biết, nơi này là tổng bộ trước đây của Ma giáo, có phải Ma giáo có thứ gì quý không?”
“Năm đó, không phải Ma giáo đã bị thiêu rụi rồi sao?”
“Ngươi ngốc thật, chỉ là thiêu rụi bên trên, còn bên dưới thì đâu có chắc.


Ngươi không xem Thiên Cơ Môn sở trường về Cơ quan thuật cũng đến rồi sao?”
“Thứ đồ gì mà đáng để mọi người ùn ùn kéo đến như vậy nhỉ?”
“Không biết, vào trong đi rồi sẽ biết, không phải vội.”
Nội dung mà đa số người thảo luận đều chỉ là phỏng đoán na ná giống nhau.

Họ đều không rõ đến đây để làm gì.
Thời Sênh nghe qua một hồi, rồi chuẩn bị tiếp cận mấy người có vẻ như là tầng lớp trên kia.
Đúng lúc cô chuẩn bị từ trên cây nhảy xuống, thì từ xa đột nhiên có tiếng bước chân vọng đến.

Thời Sênh lập tức thu lại hơi thở của mình.
Bóng hai người xuất hiện trước tầm mắt của Thời Sênh, trong đó có một người rất quen.
Liễu Nhứ.
Một người đàn ông còn lại thì không quen, nhưng nhìn hắn thực sự rất đẹp trai, chỉ là trong ánh mắt hơi có chút độc ác nham hiểm, tạo cảm giác không được tốt cho người khác.
Hai người bọn họ nhìn ngó hai bên.

Sau khi xác nhận là không có người, Liễu Nhứ liền nhỏ nhẹ lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ cẩn thận và ái mộ, “Hắn rất cảnh giác, tạm thời ta không thể lấy được.”
Người đàn ông này có lẽ chính là người đứng sau lưng Liễu Nhứ.
Trong nguyên tác, Liễu Nhứ luôn luôn làm việc cho một người đàn ông.
Bàn tay người đàn ông đặt lên đầu vai của Liễu Nhứ, rồi chầm chậm trườn xuống cổ, năm ngón tay chụm lại, âm thanh khàn khàn hung tợn vang lên, “Ta thấy thực ra cô không nỡ thì có?”
Mặt Liễu Nhứ rắng bệch lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy tại sao cô lại không hạ độc hắn?” Người đàn ông lạnh lùng chất vấn, “Nhìn thấy người tình cũ nên không nhẫn tâm có phải không?Hả?”
“Không phải… Ta hạ độc rồi, nhưng không biết lúc trước hắn đã ăn gì, mà độc không phát tác.” Liễu Nhứ lắc đầu, hai tay nắm chặt lấy tay người đàn ông kia, thân thể nghiêng sát về phía người đàn ông đó, giọng nói yếu ớt, líu ríu, “Chủ nhân, ta thích chàng, ta chỉ chung thành với chàng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.