[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 554: 554: Nhân Yêu Thù Đồ 19




Ngu Tiểu Thất trốn ở chỗ khúc quanh, len lén nhìn ra bên ngoài.
Lúc nghe thấy bọn họ nói về chuyện moi tim, cả người Ngu Tiểu Thất đều run lên.
Là hắn…
Cái tên nam nhân đeo mặt nạ kia tới.
“Tiểu Thất.” Bàn tay có chút lạnh lẽo phủ lên bả vai của nàng.
Thân thể Ngu Tiểu Thất đột nhiên cứng đờ.
Nàng bị người kia ôm từ phía sau, “Tiểu Thất, ta nói rồi, mặc kệ ngươi trốn bao xa, ta cũng sẽ tìm được ngươi.”
Ngực của Tiểu Thất nhanh chóng phập phồng, cả người lạnh lẽo, đầu óc trống rỗng.
Hắn tìm được nàng rồi.
“A!” Ngu Tiểu Thất chợt vùng ra khỏi hắn, lao về phía trước.
Tiếng thét chói tai này của nàng, cắt ngang lời của mọi người.
Ngu Tiểu Thất dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào trong đội ngũ đệ tử của Vạn Thần Tông, “Là hắn, chưởng môn, hắn chính là cái tên hồ yêu moi tim kia.”
Nam nhân đeo mặt nạ đuổi theo Ngu Tiểu Thất ra ngoài, tất nhiên là mọi người thấy hắn.
Nam nhân đeo mặt nạ không có dừng lại chút nào, chạy thẳng đến chỗ Ngu Tiểu Thất.
Là ai ra tay trước, ai cũng không nói được, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi.

Lúc Thời Sênh trở lại không gian hệ thống, đúng là vô cùng mờ mịt.
Tại sao cô lại quay trở về?
Bên ngoài đánh nhau, cô căn bản cũng không đi ra ngoài mà.
Thời Sênh bước mấy bước xông tới trước màn hình.
[Ký chủ, xin hãy bình tĩnh.] Hệ thống vội vàng lên tiếng.
“Tôi rất bình tĩnh.” Mặt Thời Sênh không chút thay đổi đứng ở trước màn hình, “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”

[Hệ thống bị trục trặc.] Hệ thống cẩn thận giải thích, [Hệ thống sẽ một lần nữa dịch chuyển, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.]
Chuẩn bị ông nội nhà mi ấy!
Thời Sênh móc thiết kiếm ra chém lung tung lên màn hình một trận.
Công cụ phục vụ của mi vẫn chưa ổn định a, sẽ tai nạn chết người đấy mi biết không?
Hệ thống cũng không dám thở mạnh, chờ Thời Sênh chém xong, trực tiếp bắt đầu dịch chuyển.
[Đọc số liệu… Bắt đầu dịch chuyển…]
Trước mắt Thời Sênh tối sầm.
Chờ cô mở mắt một lần nữa, phát hiện mình ở trong một sơn động quấn đầy dây leo, mà đứng ở đối diện là một nam nhân trung niên rất xa lạ.
Hồ Vương.
Trong đầu Thời Sênh chợt nhảy ra hai chữ này.
Đây là phụ thân của Ngu Y.
Tuyến thời gian bị thay đổi?
Đệt…!
“Tiểu Y, lần này coi như con mạng lớn.

Nhặt về được một cái mạng, sau này không được chạy ra bên ngoài nữa.

Thế giới loài người không tốt như con nghĩ đâu.” Hồ Vương lời nói thấm thía nói.
Thời Sênh mờ mịt nhìn ông.
Bây giờ là lúc nào rồi?
Trước hay là sau khi chuyện kia xảy ra?
Phượng Từ nhà cô đâu?
“Con suy nghĩ cho thật kỹ đi.” Hồ Vương ném lại những lời này, vẻ mặt bất đắc dĩ rời đi.

Thời Sênh dùng mấy ngày, mới biết rõ được chuyện gì xảy ra.
Vạn Thần Tông toàn tông bị diệt.
Thời điểm tìm thấy cô, đã đang hấp hối rồi, là Hồ Vương dùng một nửa tu vi, mới đổi về được mạng của cô.
Đây là cái tình tiết quỷ quái gì chứ.
Vì sao Vạn Thần Tông lại bị diệt?
Thanh Hàn đâu?
Trong cơ thể Thời Sênh có một nửa tu vi của Hồ Vương, đã không còn cảm thấy cái loại suy yếu như lúc trước.
Cô để lại một vài thứ cho Hồ Vương, rồi bỏ chạy trong đêm.
Cô muốn đi nhìn Vạn Thần Tông một chút.
Dù sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Khoảng cách với lúc Vạn Thần Tông bị diệt đã trôi qua hơn nửa năm.

Trước kia Vạn Thần Tông phong quang vô hạn, bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.
Ba chữ Vạn Thần Tông, càng trở nên mờ nhạt vô cùng.
Thời Sênh đi về phía ngọn núi trước đây Thanh Hàn ở.
Cả ngọn núi bị gọt mất một nửa, bên trên lại càng không có lấy một ngọn cỏ.
Đối với cô mà nói đó chỉ là một cái chớp mắt, ngọn núi lúc trước còn thật tốt, bây giờ biến thành cái dạng này.
Vạn Thần Tông toàn tông bị diệt.
Trong đó cũng bao gồm cả Thanh Hàn.
Nhưng mà cô không tin, thực lực của nam nhân kia cũng không kém.
Không thể nào chết dễ dàng như vậy.
“Tiểu Y?” Giọng nói ngập ngừng từ phía sau truyền đến, Thời Sênh chợt xoay người.

Một bóng dáng màu xanh nhảy ra từ trong đống đổ nát, “Thật tốt quá, nàng còn sống.”
“Vô Trần…” Đáy mắt Thời Sênh thoáng qua một tia thất vọng.
Vô Trần có vẻ rất kích động, hắn bước mấy bước xông đến, đưa tay muốn ôm Thời Sênh.
Thời Sênh tránh né theo bản năng.
Vô Trần ôm một khoảng không, nhưng mà kích động trên mặt không giảm một chút nào, “Tiểu Y, sư phụ ta đâu? Có phải là đang ở cùng với nàng hay không, ta cũng biết các ngươi sẽ không có việc gì mà.”
Thời Sênh nhướng mày, “Ta cũng không biết hắn ở nơi nào.”
Vẻ mặt Vô Trần cứng lại ở trên mặt, một lúc sau lông mi của hắn mới run rẩy, “Nàng… không ở cùng với sư phụ?”
Thời Sênh lắc đầu.
Lúc đó xảy ra chuyện gì cô cũng không biết.
Không hiểu sao cứ như vậy trở lại không gian, lúc được dịch chuyển về, thì đã qua hơn nửa năm.
Vô Trần cũng vừa mới đến đây.

Lần trước hắn tách ra với bọn họ, tâm tình không tốt, liền tùy tiện tìm một chỗ bế quan, kết quả là lúc đi ra mới nghe thấy tin tức Vạn Thần Tông bị diệt.
Hắn vội vàng chạy tới Vạn Thần Tông, liền trùng hợp gặp được Thời Sênh.
Vô Trần không có tình cảm gì đối với Vạn Thần Tông, nhưng mà rất quan tâm đến Thanh Hàn.
Vạn Thần Tông không có đầu mối gì, Thời Sênh xoay người xuống núi.
“Tiểu Y, nàng biết là ai làm không?” Vô Trần đuổi theo Thời Sênh.
Mặc dù bên ngoài đang loan truyền chuyện này, nhưng là do ai làm, lại không có người nào nói được rõ ràng.
“Không biết.” Bước chân Thời Sênh khó chịu, ánh mắt bình tĩnh như nước hồ.
Vô Trần không hiểu nhìn vẻ mặt của Thời Sênh.
Dáng vẻ của nàng như vậy, hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm.
Nhưng trên người nàng lại có một luồng sát khí như có như không, như sương mù mờ mịt, xoay xung quanh nàng.
Vô Trần một lòng muốn tìm Thanh Hàn, nhưng mà hắn không có chút đầu mối nào, căn bản không biết xuống tay từ đâu, chỉ có thể đi theo Thời Sênh.
Thời Sênh đi hoàn toàn không có mục đích, gặp được thành trì liền đi vào, nghỉ ngơi thêm mấy ngày rồi lại đi.
Vô Trần hoàn toàn không hiểu cô đang làm gì.
Mặc dù đã trôi qua hơn nửa năm, nhưng dọc theo đường đi vẫn còn đồn đại về chuyện Vạn Thần Tông bị diệt, vẫn ở bên tai không dứt như trước.

“Các ngươi nói Vạn Thần Tông này có phải là đắc tội với người bên trên không, nếu không thì ai có thể diệt toàn bộ Vạn Thần Tông chứ?”
“Cũng không phải là diệt toàn bộ đâu, dù sao vẫn có đệ tử ở bên ngoài chưa có trở về.”
“Đã thế này rồi thì còn ai dám trở về?”
“Cũng đúng…”
Vạn Thần Tông đã thành như vậy, đệ tử ở bên ngoài trở về thì cũng có ích gì? Nói không chừng còn có thể dẫn tới một màn gϊếŧ chóc khác.
Thời Sênh mặt không chút thay đổi đi qua bên cạnh bọn họ, trực tiếp ra khỏi cửa thành.
Vô Trần đi theo phía sau cô, trầm mặc không nói gì.
Đến chỗ không người, Thời Sênh rút thiết kiếm ra, ngự kiếm mà đi.

Dương Liễu thôn.
Đây là một thôn xóm không lớn lắm, phần lớn thôn dân bên trong đều rất hiền lành.
“Cô nương, hôm nay thật sự là rất cảm ơn ngươi.” Một ông cụ đang lôi kéo Thời Sênh nói, khuôn mặt cảm kích, “Nếu không bộ xương già này của ta thật sự còn không biết làm sao để trở về.”
Thời Sênh đỡ ông cụ ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên, “Chuyện nhỏ thôi.”
“Lão già này cũng không có gì để chiêu đãi các ngươi.

Chờ ta nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ làm một tô mì sợi cho cô nương và vị công tử này.” Sắc mặt ông cụ có chút xấu hổ.
Tiểu cô nương này cứu ông một mạng, nhưng mà ông lại không cả có thứ gì để chiêu đãi cô.
Trên mặt Thời Sênh cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, “Không cần, lát nữa ta còn phải lên đường.”
“Trời cũng đã tối rồi.” Ông cụ kinh hãi, “Ở vùng hoang dã không được an toàn, hay là các ngươi ngày mai lại đi đi.”
Ông cụ sống chết không đồng ý để Thời Sênh đi.

Hai người giằng co một lúc, Vô Trần thật sự không nhìn được nữa, liền đi lên hoà giải, khuyên Thời Sênh ở lại chỗ này một đêm.
Nhưng mà Thời Sênh vẫn không đồng ý như trước, uyển chuyển từ chối ông cụ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.