[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 63-64: Thế giới tu chân (12-13)



Có những tấm gương của Phiêu Miểu Tông đó,một vài kẻ muốn gây phiền phức cũng từ bỏ ý định luôn, nơi Thời Sênh ở, trong chu vi vài dặm đều không nhìn thấy một người sống.

Đợi người của các đại môn phái gần như tới đủ rồi, thi đấu tông môn cũng sắp bắt đầu.

Ngày đầu tiên khi thi đấu, Diệp Thanh Thu mới mang theo người tới, mông còn chưa ngồi nóng, loạt đệ tử đầu tiên đã tới cáo trạng rồi.

“Tông chủ, Thương Thù làm chúng ta bị thương thành thế này, không thể cứ như vậy bỏ qua, người phải báo thù cho các đệ tử!”

“Đúng thế tông chủ, cô ta làm như vậy chính là đánh vào mặt Phiêu Miểu Tông, tông chủ, người nhất định phải báo thù cho chúng ta!”

Đệ tử lòng đầy căm phẫn vây lấy Diệp Thanh Thu, thi nhau tố tội.

Tổng kết lại, vẫn là chỉ có một câu, báo thù cho họ.


Diệp Thanh Thu nhậm chức tông chủ là việc không lâu trước đây, sau khi tông chủ tiền nhiệm chết, vị trí tông chủ của Phiêu Miểu Tông luôn để trống, người có năng lực tranh giành đều nằm xuống cả rồi, mà người khác cứ coi như có thực lực nhưng lại vì danh bất chính, ngôn bất thuận nên không thể lập tức kế nhiệm.

Thi đấu tông môn sắp bắt đầu, bọn họ đương nhiên không thể không có tông chủ, thế là mấy vị phong chủ còn sống đột nhiên liên danh muốn Diệp Thanh Thu nhậm chức.

Diệp Thanh Thu giả bộ từ chối mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.

Không có hỗ trợ của vị sư phụ tông chủ kia, mấy năm nay, Diệp Thanh Thu cũng chịu không ít khổ, cả người đều u ám, “Việc này ta sẽ làm chủ cho các ngươi, đều lui xuống dưỡng thương trước đi, không thể thua trong thi đấu tông môn được.”


Vỗ về những đệ tử đó xong, tiễn họ đi rồi, Diệp Thanh Thu đập bàn tay lên bàn, gương mặt gớm ghiếc, từ trong kẽ rang ken két phun ra hai tiếng, “Thương Thù!”

Nữ nhân này gϊếŧ sư phụ của nàng ta, một mồi lửa hủy đi Phiêu Miểu Tông.

Nỗi khổ mấy năm nay của nàng ta đều là nhờ Thương Thù ban cho, thù này,nàng ta sẽ đòi lại.

“Cô gái nhỏ, ngươi không nén nhịn được rồi?” Thanh âm châm chọc đột vang lên.

Diệp Thanh Thu ngây ra, sắc mặt gớm ghiếc dần dần cởi bỏ, khôi phục lại phong thái một nữ thần lạnh lùng, “Lần này ngươi lại muốn gì?”

“Khặc khặc…” Thanh âm đó cười hai tiếng quái dị, “Ta ngửi thấy mùi rất thơm.”

“Hừ.” Đáy mắt Diệp Thanh Thu lóe lên tia nhìn hiểm ác, “Đây là thi đấu tông môn, thế lực của cả tu chân giới đều tập trung ở đây.”


“Cô gái nhỏ, cái này không thể theo ngươi được, nếu… khặc hặc… hậu quả đó ngươi có lẽ không muốn thử đâu.”

“Ngươi…” Diệp Thanh Thu cũng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch, thân mình hơi run rẩy, đáy mắt đầy thù hận, cánh tay buông bên người nắm chắc lại thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.



Thi đấu tông môn thật ra chính là các môn phái phái người lên, tiến hành cọ sát, dùng nó để kiểm tra thực lực các phái. Nói trắng ra chính là thăm dò, xem xem mấy năm nay, nhà nào đó có phải lại có thêm đả thủ giỏi giang không?

Thời Sênh xem những người này đánh nhau rất hứng thú, cùng Phượng Từ bá chiếm chỗ ngồi có tầm nhìn tốt nhất, chỗ nàng sạch sẽ trống trơn như bị gió lốc quét qua vậy, không nhìn thấy một người sống nào.

Phượng Từ đã trực tiếp đốt sạch các chướng ngại đó rồi bê tới chiếc giường mềm, đồ ăn vặt, trà ngon, ô che nắng đều đủ cả.
Tư thế này còn nhàn nhã hơn xem kịch.

Mọi người vữa nghĩ tới khi mình đang cọ sát bên trên, bên dưới có yêu nữ và đại ma đầu xem, liền có chút run rẩy.

Vị trí của Phiêu Miểu Tông ở đối diện Thời Sênh, ánh mắt của Diệp Thanh Thu lúc nào cũng quét qua Thời Sênh. Mười năm nay, nàng ta nghe nói không ít tin đồn về Thương Thù, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người trực tiếp đụng mặt nhau.

So với mười năm trước, Thương Thù gần như không có gì thay đổi, chỉ là quần áo trên người đã đổi thành màu đen, vừa hay hình thành một sự đối lập một đen một trắng rất rõ rệt với nam nhân bên cạnh.

Nam nhân đó rốt cuộc là ai?

“Sao ta không nhìn thấu tu vi của Diệp Thanh Thu? A Từ, huynh có thể nhìn thấu không?” Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Phượng Từ.

Cô nhớ khi nữ chính đại nhân ở thi đấu tông môn cũng chẳng qua là trúc cơ hậu kì, mà giờ cô đã có tu vi trúc cơ đại viên mãn, vậy mà lại không nhìn thấu nàng ta. Lẽ nào không có sự che chở của tông chủ, nữ chính trái lại còn trưởng thành nhanh hơn rồi?
Phượng Từ chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Trúc cơ hậu kì.”

“Ồ…” Vậy sao bản cô nương không nhìn thấy được?

“Trên người ả ta có hạ cấm chế, cần ta giải khai không?” Thứ không đàng hoàng, hắn cũng lười ra tay.

Thời Sênh thấy trong mắt Phượng Từ có sự khinh thường, không tránh được lại nhìn về hướng Diệp Thanh Thu, ánh mắt này vừa hay đụng phải cái nhìn của Diệp Thanh Thu, hận ý trong mắt nàng ta không kịp che giấu, bị Thời Sênh nhìn thấy.

Thời Sênh môi cười cười, “Trên người ả ta có phải có chỗ nào không thích hợp đúng không?”

Sự khinh thường trong mắt Phượng Từ càng tăng, trong thanh âm thêm vài phần cứng rắn, “Không cần nhìn nữa, bẩn mắt nàng.”

Thời Sênh tối sầm mắt, đây là cái gì hả?

Thấy bộ dạng kiên trì đó của Phượng Từ, Thời Sênh không thể không thu lại ánh nhìn, nếu cô cứ đối chọi với hắn, người gặp tai ương không phải cô mà sẽ là người xung quanh đây, giờ cô còn chưa muốn bị người ta quần công.
Tỉ võ liên tục mấy ngày cũng không xảy ra bất ngờ gì, Thời Sênh mỗi ngày ngoài xem thi đấu thì đều ở tại chỗ của mình, không có làm việc gì quá giới hạn, việc này khiến một vài người nơm nớp lo sợ thở phào nhẹ nhõm.



Nửa đêm, Thời Sênh ngáp dài đi theo sau Phượng Từ trên đường núi vắng vẻ. Phượng Từ thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái, xác định cô ấy vẫn đi theo, mới tiếp tục đi lên.

“Chúng ta phải đi đâu đây?” Thời Sênh đi mấy bước về phía Phượng Từ, đi song song với hắn,“Đêm đen gió mát thích hợp gϊếŧ người, ai lại chọc huynh tức giận mà làm huynh nửa đêm còn muốn lần mò đi gϊếŧ người thế?”

“Không gϊếŧ người.” Phượng Từ lắc lắc đầu một cách vô tội, “Đưa nàng đi xem cái hay ho.”

“Hả?” Cái hay ho? Tác phẩm hành động tình yêu phiên bản sống sao? (Tác phẩm xxx)
#Trong đầu ký chủ chứa đựng cái gì vậy #

Nơi Phượng Từ đưa cô đến hình như là cấm địa của Đồng Sơn Phái, đừng hỏi vì sao cô lại biết, dưới sơn môn viết hai chữ to đùng “cấm địa”, người không mù đều nhìn thấy được.

Cả quả núi đều là cấm địa, mẹ kiếp, bên trong có gì chứ?

Thời Sênh đột nhiên có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng, nửa đêm canh ba còn mò tới cấm địa nhà người ta, không phải hơi không ổn sao?

Đường lên núi âm u, Phượng Từ ngưng tụ hai quả cầu lửa đặt bên cạnh Thời Sênh, vừa hay để chiếu sáng cho cô. Khi sắp tới đỉnh núi, Phượng Từ thu lại cầu lửa, đột nhiên đưa tay ôm Thời Sênh vào trong lòng, thân mình nhún một cái, nhảy tới trên một tảng đá gồ ra bên trên.

Phượng Từ ôm cô đi lên trên mấy bước, sau đó thả cô xuống, “Đợi một chút là có thể thấy rồi.”
Thời Sênh nhìn chỗ tối đen phía trước, hai tay vỗ vỗ má, mẹ kiếp, mấy tên Boss phản diện đều khó hầu hạ!

Cứ đợi thế gần một giờ, Thời Sênh ngồi bên trên tảng đá buồn tẻ tới mức bắt đầu tu luyện rồi. Đến khi Phượng Từ gọi cô, cô mở to mắt ra, nhìn thấy ánh sáng lam yếu ớt khắp mặt đất, phác họa ra đường nét những đóa hoa, rất ảo mộng, rất đẹp.

Còn cô lúc này đang ngồi chính giữa vùng sáng xanh đó.

Cảnh tượng này giống như hiệu ứng điện ảnh vậy, trên bầu trời sao mênh mông, muôn sao lấp lánh, vô cùng rung động, những đốm sáng xanh theo gió lấp láy như đang hít thở.

“Thích không?” Phượng Từ nửa quỳ trước mặt Thời Sênh, hơi ngẩng đầu, trong con ngươi đỏ thẫm tràn đầy chờ đợi.

Thời Sênh: “…” Kỹ năng tán gái này học ở đâu?

Một ngày không thả thính bản cô nương thì không thoải mái có phải không?
“Không thích sao?” Phượng Từ thất vọng rủ mi mắt, trên tay nhảy ra ngọn lửa sáng màu vàng.

“Thích, thích.” Đại gia ơi, lời không hợp ngươi liền phóng hỏa, thật sự hay ho lắm sao? Đây là cấm địa của người khác, cấm địa đó biết không?

Nghe thấy Thời Sênh nói thích, Phượng Từ lập tức dập tắt lửa, “Đây là Xiêm Huỳnh Hoa, rất hiếm thấy.”

Xiêm Huỳnh Hoa…

Chưa từng nghe qua.

Thứ có thể khiến Phượng Từ nói hiếm thấy, vậy khẳng định là rất hiếm thấy, nhưng cũng chỉ là hơi đẹp chút, có tác dụng gì chứ?

Xiêm Huỳnh Hoa không phải không có tác dụng, chỉ là tác dụng đó đối với Thời Sênh mà nói đã không còn lớn nữa. Nếu là đệ tử còn chưa trúc cơ, có thể trúc cơ ở đây thì trăm phần trăm có thể thành công, chả trách Đồng Sơn Phái liệt nơi này vào cấm địa.
Ngắm xong hoa, hai người theo đường cũ quay trở về, khoác ánh trăng màu trắng bạc, bóng hình hai người thỉnh thoảng chồng lên nhau, Thời Sênh có chút ngẩn ngơ.

Trong ấn tượng của cô ấy, hình như không có ai từng cùng cô thế này.

Sắc mặt Thời Sênh thoáng lạnh, chớp mắt lại khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm, không chút để ý đó, ánh mắt đảo đi đảo lại trên bóng người phía trước, rơi xuống nơi xa hơn, bóng tối che phủ tình cảm trong đáy mắt cô.

Khi lên núi, Thời Sênh đột nhiên kéo Phượng Từ nấp vào sau một bụi cây, ngay lúc cô ấn Phượng Từ ngồi xuống, một cái bóng đen xì xì từ chỗ không xa bay qua.

Ánh trăng hôm nay rất sáng, Thời Sênh nhìn rõ bóng người đó là ai.

Diệp Thanh Thu!

Đêm tối khuya khoắt, nàng ta lại ở đây làm gì? Lẽ nào cũng là chạy ra ngoài hẹn hò?

Kì quái, sao tự nhiên cô lại dùng từ “cũng” nhỉ?
Nhưng lúc thế này, đương nhiên là phải đi theo để xem rồi! Thuận tiện phá hỏng vài chuyện tốt của người ta thì tốt!

Tính cảnh giác của Diệp Thanh Thu rất cao nên Thời Sênh không dám đến quá gần.Phượng Từ mơ màng nhìn một lát liền ngộ ra Thời Sênh đang làm gì, hắn liền lập một kết giới trên người cô và mình, kéo cô nghênh ngang đi theo sau.

Haizz, sao lại quên mất đại boss phản diện này rồi!

Đối với kết giới của Phượng Từ, Thời Sênh vẫn rất có lòng tin, không thì cô cũng không thể mang Quy Thiên Kiếm đi mà không chút tổn hại gì dưới sự bảo vệ của nhiều người như thế chứ.

Nơi Diệp Thanh Thu tới lại là cấm địa họ vừa rời khỏi, nhìn bộ dạng như ngựa chạy đường quen đó của cô ta hoàn toàn không giống lần đầu tiên tới đây.

Thời Sênh đi theo cô ta tới một cái hang.
“Thả ta ra… xin ngươi thả ta ra…” Tiếng cầu xin truyền ra từ trong hang.

Thời Sênh nhíu mày kì lạ, mò tới cửa động nhìn vào bên trong, bên trong ánh sáng đầy đủ, hang này không lớn lắm, một thiếu nữ bị trói ngoặt cánh tay ra sau lưng bị vứt ở giữa, lúc này đang xoay người, dùng một tư thế quái dị cầu xin, còn Diệp Thanh Thu thì đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn thiếu nữ.

“Muốn trách thì trách ngươi bị hắn chọn trúng rồi.” Tiếng của Diệp Thanh Thu lộ ra sự căm ghét, “Ngươi nhanh lên một chút.”

Câu nói phía sau này rõ ràng không phải nói với thiếu nữ trên mặt đất, nhưng trong sơn động ngoài tiếng cầu xin sợ hãi của thiếu nữ cũng không có tiếng của ai khác, không hề có ai khác.

Nhưng thiếu nữ đó lại đột nhiên xảy ra thay đổi, tiếng cầu xin của nàng ta càng ngày càng yếu, bắt đầu thở dốc, sắc mặt đỏ hồng, giống như…
Trước mắt Thời Sênh đột nhiên tối sầm lại, mắt bị một bàn tay hơi lạnh che lại, thanh âm ẩn chứa sát khí vang lên bên tai cô, “Bẩn.”

Thời Sênh: “…” Bẩn cái đầu ngươi!

Hít thở sâu mấy cái, Thời Sênh mới nhịn được không động thủ với Phượng Từ, đưa tay muốn kéo tay của Phượng Từ xuống. Phượng Từ bất mãn vì hành vi này của Thời Sênh, cảnh tượng này, sao hắn có thể cho nàng xem.

Hắn không dám dùng lực quá mạnh, nhưng lại không muốn Thời Sênh nhìn cảnh tượng bên trong, thấy Thời Sênh sắp gỡ tay mình ra, hắn bèn ấn vai Thời Sênh, ôm cô vào trong lòng, thuận thế ấn đầu cô ấy úp lên ngực mình.

Thật ra, Phượng Từ ra rất ít đụng chạm vào Thời Sênh, cũng chỉ lúc nào hắn cảm thấy bất an mới nắm tay cô không buông, nhiều lắm là giống như trước đây, hắn chỉ ôm ngang lưng cô, kiểu ôm nhau thân mật mặt đối mặt giống như thế này trước nay chưa từng có.
Thứ nhất là Thời Sênh không cho phép, thứ hai là hắn sợ mình sẽ vô ý làm cô bị thương cô.

Trong khoảnh khắc đó, Phượng Từ hình như nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim mình, thân hình mềm mại đó bị hắn ôm chặt trong lòng, mặt dán vào ngực hắn, nhiệt độ cơ thể cô thấm qua lớp vải áo truyền đến hắn không phải là ấm áp, mà là nóng bỏng.

Đây là…

Người của hắn.

Thời Sênh chỉ cảm thấy Phượng Từ càng ôm càng chặt, hít thở cũng thấy khó khăn, trong đầu bắt đầu thấy thiếu ô xy, cô khó khăn lắm mới từ trong kẽ răng thốt ra được tên hắn, “A Từ…”

Thanh âm nhỏ mảnh như nước suối trong đổ vào tim Phượng Từ, hắn lập tức tỉnh lại, trong đôi mắt đỏ rực đầu tiên là một mảng mơ màng, sau đó vội vàngbuông lỏng tay, lúng túng nhìn Thời Sênh, “Có phải là làm đau nàng rồi không? Đau ở đâu? Nàng đừng giận… sau này ta không động vào nàng nữa.”
Nói tới sau này, thần tình Phượng Từ có chút suy sụp.

Thời Sênh mở lớn miệng thở dốc, không khí tươi mới ào vào phổi, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút. Người cô ấy hơi mềm ra nhưng cũng không dám lại gần Phượng Từ, đànhlui về phía sau, dựa vào tảng đá bên ngoài sơn động.

Mẹ kiếp, dọa chết bản cô nương rồi!

Nói phát bệnh là phát bệnh, xấu tốt gì cũng cho cái thông báo chứ?

Phượng Từ thấy động tác đó của Thời Sênh, đáy mắt tuôn ra trận trận lệ khí, nháy mắt lại bị hắn đè xuống, trong ngữ khí mang thêm vài phần van xin, “Nàng đừng sợ ta…”

Bộ dạng vô vọng đó bất cứ ai nhìn thấy cũng có cảm giác không chịu nổi.

Nhưng Thời Sênh vừa đi dạo một vòng biên giới địa ngục, cô chỉ cảm thấy mình không lấy Quy Thiên Kiếm chém hắn một nhát đã là rộng lượng lắm rồi.
Bình tĩnh lại nhịp tim đập loạn, Thời Sênh mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo một chút, vừa nãy nếu không phải cô phản kháng Phượng Từ, hắn cũng sẽ không phát bệnh, cho nên đây đều là do cô tự làm tự chịu.

Lật bàn, sao đều là lỗi của bản cô nương đây chứ?

Nhiệm vụ này không có cách nào làm rồi, bản cô nương muốn bãi công!

“Sau này không có sự cho phép của ta, không cho huynh động vào ta.” Thời Sênh nhìn bộ dạng vô vọng lại ngây ngô đó của Phượng Từ, tới lời ác độc bên miệng cũng không nói ra được, chỉ có thể hậm hực đổi lời.

Phượng Từ có chút mơ màng, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thời Sênh, một lát lâu sau mới gật đầu, “Không đụng vào nàng, đừng rời xa ta.”

Thời Sênh: “…”

Nói như thể họ có gì đó với nhau không bằng ấy.

Nếu cô không có cách nào lại gần hắn, có lẽ tên này một phút nào đó sẽ thiêu cô ấy thành tro mà mắt cũng không chớp ấy chứ.
Thế giới của Phượng Từ không có đúng sai phải trái, nhưng cũng không hề căn cứ theo tâm trạng của hắn, cô hoàn toàn không hiểu lí do ra tay của hắn, nói động thủ liền động thủ, không chút quy luật nào cả.

Đợi đến khi Thời Sênh quay đầu nhìn sơn động, thiếu nữ kia đã biến thành một cái xác khô, còn bên cạnh Diệp Thanh Thu không biết khi nào có thêm một nắm khói đen, một nửa đám khói đen đó còn đang che lên xác khô.

“Đó là… cái quỷ gì?” Trong nội dung gốc,hình như Diệp Thanh Thu không có bàn tay vàng nào như vậy mà? Sao lại thay đổi cốt truyện bừa bãi thế?

“Ma…” Phượng Từ thấp giọng nói: “Đó là tàn hồn của Ma Tộc.”

Ma Tộc?

Không phải chứ, Diệp Thanh Thu lấy đâu ra được tàn hồn của Ma Tộc?

Thời Sênh không có chút bất ngờ từ khi nghe ra sự khinh bỉ trong ngữ khí của Phượng Từ. Trong thi đấu tông môn, lúc nhìn thấy Diệp Thanh Thu, hắn đã có biểu cảm khinh bỉ và ghét bỏ như vậy.
Hình như Diệp Thanh Thu chính là thứ bẩn thỉu, cứ như thể nhìn một cái sẽ thật sự bẩn mắt vậy.

Dù Phượng Từ là Boss phản diện nhưng hắn cũng là phản diện xuất thân tốt.

Cho nên đối với loại phản diện tinh anh của Ma Tộc này, hắn hoàn toàn không có chút tình cảm cách mạng của kẻ cùng là phản diện nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.