Vừa mới sáng sớm, Thời Sênh đã bị người của nha môn mời lên công đường.
Thời Sênh ngáp dài, vẻ mặt ngơ ngác, ngủ một giấc yên ổn mà cũng không được, mấy người này thật phiền phức.
Trên đại đường có một người phụ nữ đang quỳ, còn khóc lóc rêи ɾỉ.
Tiếng khóc làm cho Thời Sênh cảm thấy thật phiền phức.
Cô hận là không thể rút kiếm chém chết bà ta.
Thời Sênh liếc nhìn bà ta rồi lại ngáp lớn, “Mời ta đến nha môn làm gì? Đến ăn sáng à?”
Ăn sáng cái gì?
Quan huyện có ấn tượng rất sâu với Thời Sênh.
Lần trước nàng ta còn dám không nể mặt Nhϊếp Chính Vương, bây giờ lại coi thường công đường như vậy.
“Rầm!” Quan huyện đập Kinh đường mộc, “Thảo dân to gan, thấy bổn quan tại sao không quỳ?”
“Ngươi dám nhận không?” Thời Sênh trừng mắt, chỉ tay về phía một tên nha dịch, “Tên kia, mau mang ghế đến cho ta.”
Tên nha dịch bị gọi tên: “…”
Nàng ta cho rằng đây là khách sạn, còn hắn là tiểu nhị sao?
“Hỗn xược!” Câu nói này quan huyện muốn nói lâu lắm rồi, “Nguyễn Tiểu Dạng mạo thị công đường, mau đánh 10 trượng cho bổn quan.”
Không có Nhϊếp Chính Vương, quan huyện cực kỳ tự tin, khí thế hừng hực, tất cả mọi người trong đại đường đều nghe được.
Thời Sênh hơi chau mày, “Đại nhân, ông dám đánh tôi?”
“Sao bổn qua không dám?” Quan huyện tức giận, “Đứng đó làm gì, đánh cho ta!”
Không biết Thời Sênh lấy đâu ra một viên gạch, cô hùng hổ xông đến chỗ quan huyện, may mà cô chỉ đập lên trên chiếc bàn của quan huyện, một tiếng kêu rất lớn.
Quan huyện vội vàng dựa người về phía sau, biểu cảm vô cùng buồn cười.
Cả đại đường bỗng trở lên yên lặng.
Đến người phụ nữ đang quỳ phía dưới cũng im bặt.
“Lần sau sẽ không phải là đập vào bàn của ông, mà sẽ là cái đầu của ông đó.” Thời Sênh phủi tay, tự lực cánh sinh cướp chiếc ghế của sư gia, rồi chuyển đến bên cạnh, và ngồi như một đại gia, “Mời ta đến đây làm gì?”
Quan huyện nuốt nước bọt một cách khó khăn, ông ta nhìn viên gạch một hồi lâu, rồi đập bàn rất mạnh, giọng tức giận, “Nguyễn Tiểu Dạng, trong mắt ngươi không coi vương pháp ra gì, ngươi còn dám động thủ với bổn quan?”
Lại còn dám uy hϊếp ông ta, Nguyễn Tiểu Dạng này đúng là điên rồi?
Thời Sênh ngoáy tai, lợn chết không sợ nước nóng, “Động thủ cũng động thủ rồi, ông muốn thế nào?”
“Thế nào à? Động thủ với mệnh quan triều đình là tội chết!” Quan huyện tức giận tiếp tục đập bàn.
“A.”
“…” Ngươi a cái gì? “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi thật hỗn xược, đánh cho ta.”
Ông ta không tin mình không thể trị được một tên điêu dân.
Sư gia lại vẫy vẫy tay, ý nói đám người kia chưa cần động tay, ông ta cúi đầu ghé vào tai quan huyện nói mấy câu, sắc mặt quan huyện liền thay đổi.
Thời Sênh ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía quan huyện, “Còn hỏi nữa không?”
Quan huyện định hạ lệnh cho người đánh tên điêu dân này nhưng đành thu lại, suýt chút nữa ông ta nói ra những từ ngữ thô lỗ.
Đợi chút nữa sẽ xử lý cô ta.
Quan huyện ngồi thẳng người, cầm chiếc Kinh đường mộc đập một cái, “Tôn thị, ngươi có oan ức gì, mau nói xem.”
Tôn thị kia vừa im bặt giờ lại bắt đầu khóc thút thít, lần lượt nói ra các nguyên do.
Phu quân của cô ta là Tôn Nhị Cẩu, tối qua mãi không thấy về nhà.
Tôn Thị lo lắng nên đi tìm, phát hiện thấy Tôn Nhị Cẩu đã tắt thở ở con hẻm không người qua lại trên đường về nhà.
Việc đầu tiên là Tôn thị đi báo quan.
“Nơi cuối cùng Tôn Nhị Cẩu xuất hiện chính là quán đậu phụ thối của ngươi, có nhân chứng có thể chứng minh, kết quả kiểm tra thi thể cho thấy là do trúng độc mà chết.
Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi còn gì để nói không?”
Thời Sênh trầm mặc, lần này cô nằm không thôi mà cũng trúng đạn?
“Vật chứng đâu?”
Quan huyện vẫy tay, lập tức có người bừng một cái đĩa lên, “Đây là phần cặn vẫn chưa kịp xử lý được tìm thấy ở sân phía sau cửa tiệm của ngươi.”
Vẻ mặt Thời Sênh vẫn thản nhiên như cũ, “A.”
Quan huyện: “…” Ngươi vẫn còn a được.
Kinh đường mộc lại đập xuống, quan huyện lớn giọng chất vấn: “Tại sao ngươi lại mưu sát Tôn Nhị Cẩu?”
Thời Sênh trừng mắt, “Vậy thì ông nên hỏi người đã gϊếŧ hắn.”
Tôn Nhị Cẩu là ai bà đây còn không biết, gϊếŧ hắn làm cái gì?
Quan huyện vô cùng tức giận, “Nguyễn Tiểu Dạng, trên công đường không cho phép ngươi hồ ngôn loạn ngữ, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, nhận tội sẽ được khoan hồng, còn chống đối sẽ bị xử lý nghiêm.
Tại sao ngươi lại mưu sát Tôn Nhị Cẩu?”
“Ta nói này…” Thời Sênh kéo dài câu nói, “Trong cửa tiệm có nhiều người như vậy, ai cũng có thể hạ độc hắn, tại sao ông lại chỉ nói là ta? Ông nhận hối lộ rồi hả?”
“Nguyễn Tiểu Dạng!” Quan huyện quát lớn một tiếng, “Bôi nhọ mệnh quan triều đình, tội càng thêm nặng.”
“Ông không nhận thì kích động như thế làm gì chứ? Trong lòng không thấy có lỗi, thì sợ gì quỷ đến gõ cửa… Đại nhân, trong lòng ông có quỷ!” Thời Sênh nở nụ cười nhạt nhìn quan huyện.
Tên quan huyện này cũng không phải người tốt, trong kịch bản có nói, do nhận tiền hối lộ của người khác nên đã đối phó với nữ chính, kết quả là bị gϊếŧ sạch cả nhà.
“Nguyễn Tiểu Dạng, bây giờ chúng ta đang nói là chuyện ngươi hạ độc.
Ngươi đừng có nghe nhìn lẫn lộn, đánh lừa dư luận.” Quan huyện trấn tĩnh lại, “Có người tận mắt nhìn thấy ngươi hạ độc, cho nhân chứng vào.”
Nhân chứng là một tên tiểu nhị trong của tiệm của cô, nhìn thấy Thời Sênh, hắn co rúm người lại, đầu cúi xuống, rồi quỳ rụp xuống đất.
Hắn đem chuyện mình nhìn thấy Thời Sênh hạ độc lúc nào và hạ độc như thế nào, kể một cách rất chi tiết cụ thể.
“Được rồi, cứ coi như là các ngươi nói có lý.” Thủ đoạn này, có lẽ Thời Sênh đã đoán ra là ai rồi.
“Ngươi nhận tội rồi?” Quan huyện lập tức tiếp lời.
Thời Sênh nhìn tên quan huyện thiểu năng, “Bây giờ có một vấn đề rất quan trọng, là tại sao ta lại muốn gϊếŧ Tôn Nhị Cẩu?”
Vô duyên vô cớ đi gϊếŧ một người xa lạ, cô là chó dại chắc?
“Đây là điều ngươi cần phải khai!”
“Ta không bịa ra được.” Thời Sênh chắp hai tay lại, “Các người bịa ra giúp ta, hoặc thì… để cho người đứng phía sau ông bịa ra giúp ta.”
Mẹ cái lũ đần độn, thủ đoạn đã dùng một lần rồi giờ còn dùng lại.
Đồng tử của tên quan huyện co lại, “Nguyễn Tiểu Dạng, nơi này không phải chỗ cho ngươi ăn nói hồ đồ, bổn quan sẽ không nhẹ tay với ngươi đâu.”
“Ngươi là hung thủ gϊếŧ người, hãy trả lại tướng công cho ta, hãy trả lại tướng công cho ta.” Tôn thị đột nhiên hét lớn rồi lao về phía Thời Sênh.
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong đáy mắt Thời Sênh.
Một con dao nhọn xuất hiện trong tay Tôn thị.
Bà ta nắm lấy con dao rồi đâm vào ngực Thời Sênh.
Thời Sênh né người, tránh được cú đâm của Tôn thị rồi giơ chân đạp vào cánh tay của bà ta.
Tôn thị bị đau nên con dao nhọn tuột khỏi tay, bay ra ngoài, phi thẳng đến chỗ quan huyện.
Quan huyện sợ chết khϊếp, suýt chút nữa trượt khỏi ghế, con dao nhọn đâm thẳng vào chiếc ghế ông ta đang ngồi.
Tôn thị mất con dao nhưng không từ bỏ.
Bà ta lại lấy ra một túi bột từ trong tay áo rồi ném về phía Thời Sênh.
Nhân lúc Thời Sênh né túi bột, Tôn thị rút chiếc roi da quấn quanh eo của mình rồi quật về phía Thời Sênh.
Thời Sênh rút thanh kiếm ra, chém vào chiếc roi da đang quật ngang qua mặt.
Chiếc roi da lập tức bị đứt làm đôi.
Tôn thị còn đang cảm thấy kinh ngạc, thì trước mắt bà ta bỗng trở lên xám xịt, thân thể như không có chút sức lực khống chế, bay lên, rồi ngã xuống.
Đến lúc này, đám nha dịch trên đại đường vốn làm phông nền mới bắt đầu xuất động, vây lấy Tôn thị và Thời Sênh.
“Khụ khụ…” Tôn thị ôm lấy lồng ngực đang chảy máu, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Thời Sênh nhếch miệng cười nhạt, “Cũng đã biết mời sát thủ, không phải không có tiến bộ.”
Quan huyện hoàn toàn ngơ ngác, điều này không phù hợp với kịch bản.
Trong kịch bản không có phân cảnh này.
Thời Sênh nâng thanh kiếm lên, đi về phía Tôn thị.
Tôn thị lùi người về phía sau, ánh mắt đã có chút hoảng sợ, người phụ nữ này hoàn toàn không giống với với những người bà ta đã từng gặp.
Gặp phải chuyện như thế này, nàng ta hoàn toàn không sợ hãi, không hoảng loạn, không nghi ngờ, không phẫn nộ, lạnh lùng lý trí không giống một con người.