[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 845: 845: Cô Nàng Xui Xẻo 13




Doãn Bảo Bảo giải thích cũng không khiến lửa giận trong người Doãn Thế Kiệt biến mất, trái lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Nhìn đứa con gái tốt cô dạy đi!” Doãn Thế Kiệt quát người phụ nữ đứng ở cửa, “Làm sai chuyện còn không thừa nhận, sau này định biến cái nhà này thành thế nào?”
Doãn Thế Kiệt nói xong câu đó, sải bước rời khỏi gian phòng.
Doãn Bảo Bảo đứng tại chỗ, nắm thật chặt vạt áo, lẽ nào Doãn Thế Kiệt muốn đưa công ty cho đứa con hoang do tiểu tam kia sinh ra sao?
Ngay cả lời giải thích của cô, ông ta cũng không nghe, trực tiếp khẳng định là cô tiết lộ bí mật.
“Bảo Bảo.” Sau khi Doãn Thế Kiệt đi rồi, mẹ Doãn Bảo Bảo mới dám đi vào, đau lòng xoa mặt của Doãn Bảo Bảo, “Có đau không?”
Mẹ Doãn Bảo Bảo tính tình nhu nhược, ở trước mặt Doãn Thế Kiệt càng hèn mọn hơn.

Doãn Bảo Bảo đã sớm chướng mắt những hành vi của mẹ mình.
Mới vừa rồi bị Doãn Thế Kiệt quát lớn như vậy, đáy lòng Doãn Bảo Bảo cũng có lửa giận, không giả bộ hình tượng con gái ngoan lúc bình thường nữa.
“Đều tại bà hết.” Doãn Bảo Bảo đẩy mẹ mình ra, gương mặt ghét bỏ, “Chồng của mình còn không nắm được.”
“Bảo Bảo?” Mẹ Doãn không biết Doãn Thế Kiệt ở bên ngoài có người, đương nhiên có lẽ là đáy lòng bà đều biết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Đi ra ngoài!” Doãn Bảo Bảo bực bội gào to hướng về phía bà Doãn.
“Bảo Bảo, con đừng trách ba con…”
“Đi ra ngoài!”
Bà Doãn há miệng, lúng túng vài lần, lại không nói ra một chữ.
Doãn Bảo Bảo thấy cái dạng này của bà lại càng bực bội, thô lỗ đem bà đẩy ra ngoài, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Doãn Bảo Bảo ở trong phòng đập không ít thứ để phát tiết, rốt cuộc là ai hãm hại cô ta?

Hai đứa con hoang bên ngoài?
Nhất định là bọn họ!
Doãn gia là của cô ta.
Dựa vào cái gì cho hai đứa con hoang!
Trước khi Doãn Bảo Bảo xuyên vào sách, cũng là bởi vì kẻ thứ ba tiến dần từng bước, hại chết mẹ cô ta, cho nên cô ta đặc biệt căm hận kẻ thứ ba.
Doãn Bảo Bảo tìm thấy điện thoại giữa một đống hỗn độn, màn hình sáng chiếu khuôn mặt cô ta hơi vặn vẹo, sự tàn độc trong con ngươi gần như trào ra.
“Alo, là tao, bắt hai đứa con hoang kia lại đây cho tao, quy củ cũ… Bên phía Bộ Manh chúng mày tiến hành thế nào rồi? Chúng mày nói rất nhanh có thể làm được cơ mà? Đã lâu như vậy rồi… Mày đừng nói với tao những thứ này, tao chỉ muốn kết quả, cho chúng mày thêm vài ngày.”
Doãn Bảo Bảo cúp điện thoại.
Ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm vào khoảng không, bất kể ai cản đường cô ta, đều phải trả giá đắt.

Trường học.
Thời Sênh lướt tin tức mới nhất, thấy đưa tin về Doãn gia.

Cô dừng một chút, trở lại trang chủ, gửi tin nhắn cho Hạ Linh.
— Anh làm à?
Không biết Hạ Linh đang làm gì, một lúc lâu mới trả lời.
— Cái gì?
— Doãn gia.
— Ừ.

Thời Sênh rất muốn nói cho anh biết, kỳ thực không cần phiền toái như vậy, thế nhưng ngẫm lại lại thôi, không thể quá đả kích nàng dâu nhà mình.
Thời Sênh tiếp tục xem tin tức, điểm vào diễn đàn giải trí, liền thấy tên Hạ Linh càng đỏ hơn.
Con hàng này lại đã làm gì?
Tại hiện trường truyền hình trực tiếp 《Thiên lại》Hạ Linh nổi giận, đánh MC.
Thời Sênh: “…”
Phát sóng trực tiếp…
Thời Sênh tìm kiếm đoạn clip Hạ Linh đánh người trên web, bởi vì là phát sóng trực tiếp, đều không biên tập lại.
Ban đầu Hạ Linh rất phối hợp, MC hỏi cái gì anh ta liền trả lời cái đó, tuy trả lời hơi gai góc, nhưng tiết mục vẫn là ghi hình ổn thỏa.
Thế nhưng phân đoạn phía sau, MC hỏi anh chuyện nhóm Thiểm Diệu, Hạ Linh nổi giận tại chỗ.
Hạ Linh cúi đầu ngồi nghỉ ngơi trên ghế, Vu Thanh tranh cãi với mấy nhân viên công tác.
Khuôn mặt Vu Thanh tức giận, “Lúc trước tôi đã nhắc nhở các người, không thể nói chuyện Thiểm Diệu, các người đã nhận lời rồi, tại sao vẫn nói?”
“Anh Vu anh đừng nóng giận, MC mới tới không hiểu quy củ, việc này tôi sẽ không truy cứu nữa.” Nhân viên công tác trấn an Vu Thanh.

Tuy Hạ Linh dưới quyền Vu Thanh có rất nhiều antifan, nhưng trên tay ông còn có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.
Vu Thanh nghe được nhân viên công tác nói, càng tức giận hơn, “Không truy cứu? Chuyện này vốn chính là trách nhiệm của MC các người, các người còn muốn truy cứu trách nhiệm?”
“Dạ dạ dạ, là lỗi của chúng tôi.”
MC kia đúng là mới tới, lúc lên tiết mục, đã nói với MC là không được hỏi về chuyện Thiểm Diệu, nhưng vì tỉ suất người xem, MC không chịu nghe lời chủ nhiệm chương trình.

Chuyện nhóm Thiểm Diệu, gần như là từ cấm đối với Hạ Linh, ai dám nói đến, người đó sẽ bị đánh.
Lúc Thời Sênh đến, Vu Thanh còn đang nói chuyện với nhân viên công tác.
Thấy Thời Sênh đột ngột xuất hiện, Vu Thanh đầy kinh ngạc, ngay cả nhân viên công tác đều không để ý tới, “Bé ngoan sao cháu lại tới đây.”
Thời Sênh chỉ chỉ Hạ linh, “Cháu tìm anh ta.”
Vu Thanh nhìn về phía Hạ Linh ngồi ở phía sau, liền nhìn Thời Sênh, đầy bối rối, “Các cháu…”
Sao bỗng nhiên bé ngoan lại đến tìm Hạ Linh?
“Anh ta là bạn trai cháu.” Thời Sênh cũng không định giấu giếm.
Vu Thanh như nghe thấy sấm sét giữa trời quang, một lát mới tìm lại giọng nói của mình, kéo Thời Sênh vào góc, “Cháu và Hạ Linh? Từ bao giờ?”
“Được một thời gian rồi ạ.”
Vu Thanh cảm giác mình thật không làm tròn trách nhiệm, ông lại hoàn toàn không phát hiện bé ngoan yêu đương.
Còn là với Hạ Linh…
Vô số ngôn ngữ ùa ra trong đáy lòng, làm thế nào cũng thể nói không nên lời.
Ông sâu sắc nhìn lên Thời Sênh một cái, “Cháu dẫn cậu ta về trước, ở nhà chờ chú.”
Hạ Linh vẫn cúi thấp đầu, cốc nước cầm trên tay đã lạnh từ lâu.

Thời Sênh đưa tay muốn lấy chiếc cốc từ trong tay anh, nhưng anh chợt nắm chặt, cốc bằng giấy bị anh bóp biến dạng trong nháy mắt, nước bên trong bắn ra.
Lúc Hạ Linh ngẩng đầu, trong con ngươi như có băng lạnh bao phủ, lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Đại khái là thấy rõ người trước mặt, anh chớp chớp mắt, đáy mắt trong sạch như tuyết mùa xuân tan chảy, thoáng qua rồi biến mất.
“Sao em lại tới đây? Không sợ à?”
Thời Sênh liếc anh một cái, rút cái cốc giấy đã biến dạng trong tay anh ra, “Về nhà.”
Khóe miệng Hạ Linh hơi cong lên, “Được.”
Lúc hai người rời đi, người dọc đường đi quay sang chỉ trỏ Hạ Linh.

“Chính là anh ta, hiện tại thành thế này rồi, lại vẫn dám ngang nhiên đánh MC.”
“Tại sao có thể có người tồi tệ như vậy? Tôi còn nghe nói anh ta cũng rất xấu tính với người hâm mộ, hiện tại trên web đều là antifan của anh ta.”
“Hôm nay lúc quay hình, anh ta còn giở bệnh ngôi sao tới muộn.

Anh ta cứ tưởng mình là ngôi sao lớn hay sao, bắt bao nhiêu người chúng ta chờ anh ta như vậy.”
“Ngoại trừ gương mặt đó, anh ta cũng không có gì hay ho đâu.

Trước đây Thần của tôi bị anh ta liên lụy, nếu không phải đã sớm nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc rồi.”
“Cũng không biết là đi cửa sau của người nào mới lên được chương trình chúng ta.

Gương mặt đó của anh ta sợ là có không ít người thích nhỉ?”
Thời Sênh dừng lại, nhìn về phía cô gái vừa nói “đi cửa sau” kia.
Em gái chỉ bất mãn cau mày, cho rằng Thời Sênh là trợ lý Hạ Linh, không khách khí nói, “Nhìn cái gì?”
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô ta, nghiêm trang nói: “Cô rất xinh, lúc ra cửa cẩn thận một chút, bị người coi trọng là thảm đấy.”
Đối phương nghe được câu khen của Thời Sênh, vế trước còn rất vui vẻ, thế nhưng nghe vế sau lập tức liền biến sắc, “Cô nói bậy bạ gì đó!”
Thời Sênh tiếp tục nghiêm mặt, “Tôi thấy ấn đường của cô biến thành màu đen, gần nhất có tai họa đổ máu!”
Hạ Linh bất đắc dĩ giục, “Đi.”
Thời Sênh buông tay, vô tội nhún vai, đuổi theo Hạ Linh, cùng anh đi thang bộ xuống phía dưới, lưu lại một em gái khó hiểu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.