Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 142: 142: Thế Giới 5 Bệnh Viên Tâm Thần 8




Lăng Thiên nhìn nhân viên bán hàng một cách khó hiểu: “Bạn gái tôi đâu có ở đây!”.
Ơ… cô gái bên cạnh không phải bạn gái anh ta sao?
Tất nhiên nhân viên không dám hỏi hắn như vậy, đành ngượng ngùng tính tiền cho hắn.
“Đợi đã, bác sĩ Vũ Văn”
Thấy Lăng Thiên bước ra khỏi cửa, Lạc Dao Dao cũng chạy theo.

Lăng Thiên liền dừng lại.
“Có chuyện gì sao?”.
Lạc Dao Dao hơi vén tóc mai, ngượng ngùng nói: “Chuyện lần trước và chuyện vừa rồi… cảm ơn anh!”.
Lăng Thiên không để ý, phất tay nói: “Không có gì!”.
Lạc Dao Dao vẫn bám lấy hắn: “Bác sĩ Vũ Văn, anh ghét tôi sao?”.
Ghét? Hắn cảm thấy cũng không hẳn là ghét, nhưng cô ta rất phiền phức.
Chẳng bù cho Nhã Nhi của hắn, muốn cô ấy tới gây phiền phức cho mình cũng không được.
Cái này liệu được gọi là tiêu chuẩn kép chăng?
Cuối cùng hắn cũng hỏi thăm được một hai câu: “Ở bệnh viện vẫn ổn chứ?”
Lạc Dao Dao liền trả lời: “Vẫn ổn!”.
“Nghe nói cô là cháu của giáo sư Đoàn?”.

Hắn bâng quơ hỏi.
Lạc Dao Dao cười trộm.
Vậy mà bác sĩ Vũ Văn lại bí mật tìm hiểu về mình?
Lạc Dao Dao liền giải thích: “Đúng vậy! Giáo sư Đoàn là anh trai của mẹ tôi!”.

Hắn đàm đạm đáp lại: “Ừ”.
Mãi không thấy bác sĩ Vũ Văn nói tiếp, Lạc Dao Dao liền vắt óc tìm chủ đề cho câu chuyện, nhìn thấy mấy ngư dân đang bán cá, cô liền kéo Lăng Thiên tới đó: “Bác bán cho con con cá trắm kia!” Lạc Dao Dao hỏi hắn: “Coi như chuộc lỗi, tối nay anh qua nhà tôi, tôi sẽ chế biến món tủ của mình để chiêu đãi anh!”.
Lăng Thiên thở dài một hơi: “Xin lỗi nhưng tôi không thích ăn cá!”.
Lạc Dao Dao vẫn không chịu thua: “Anh ăn thử đi, đảm bảo anh sẽ thích!”.
Hắn liền lặp lại một lần nữa: “Cô Lạc đừng ép tôi.

Tôi thực sự không ăn được cá!”.
Cánh tay Lạc Dao Dao hơi buông xuống, miệng hờn dỗi lẩm bẩm: “Nếu là bé Hồng mua thì chắc là anh sẽ ăn đúng không?”
Lăng Thiên giống như nhớ ra gì đó liền hỏi Lạc Dao Dao: “Mà sao cô lại ở đây?”.
Lạc Dao Dao thật muốn cười ha ha hai tiếng.

Giờ hắn mới để ý tại sao cô tới đây sao? Đầu óc hắn chỉ có mình bé Hồng thôi sao?
“Tôi về có việc gia đình!” Lạc Dao Dao giống như giận dỗi mà bỏ đi.

Lăng Thiên đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cô đơn ấy.
Phiền phức đi rồi.
Hệ thống, tiếp tục đi tìm mảnh vỡ thôi.
Hắn còn về với Nhã Nhi của hắn.
Không hiểu sao độ hảo cảm của Vi Nhã lại giảm xuống còn 15 điểm.
Chuyến này độ hảo cảm của cô còn giảm nữa thì hắn chỉ còn nước bắt cóc đem cô vào cái lồng vàng hắn tạo ra mà thôi.
[Chủ nhân, suy nghĩ này của người rất nguy hiểm] Hệ thống cảnh cáo.
Phạm vi quá rộng, hắn không thể cứ như vậy mà tìm mảnh vỡ vòng tay khắp mọi nơi.
Bỗng nhiên Lăng Thiên nhớ tới đám lưu manh mới gặp hôm trước, có thể lợi dụng đám nhóc đó.

Lăng Thiên liền lái xe tới con đường đất hôm trước, chờ bọn chúng đi ngang qua.
Quả nhiên một lúc sau một chiếc xe hầm hố xanh xanh đỏ đỏ lướt qua xe hắn.

Lăng Thiên liền bấm còi xe một cái.
“Mẹ nó, đứa nào lại bấm còi inh ỏi trước mặt ông đây?”
Đám lưu manh vẫn như hôm nọ, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, cầm gậy gỗ hùng hổ bước xuống xe chửi bới.
Lăng Thiên ưu nhã mở cửa xe bước xuống.
“Lão đại!” Vẻ mặt bọn chúng chợt thay đổi, không còn hùng hổ mà trở nên vui mừng.
Đám này bị làm sao vậy?
“Không biết lão đại tìm chúng em có việc gì?”
Lăng Thiên liền nói: “Hôm trước đường đột rồi, hôm nay tới chào hỏi”.
Tên cầm đầu xua tay: “Không đường đột, không đường đột! Vậy để chúng em giới thiệu.

Em là Trần Uy, còn đám này là Đường Hổ, Bạch Tế, ….” Sau một màn giới thiệu dài dằng dặc của Trần Uy, Lăng Thiên cũng nắm được cơ bản.

Trần Uy là dẫn đầu, nhà cũng giàu có nhất thành phố A.


Hai tên Đường Hổ và Bạch Tế là cánh tay trái và cánh tay phải, còn lại là đám tôm tép.
Lăng Thiên đưa tay ra: “Vũ Văn Thiên, 30 tuổi, bác sĩ bệnh viện An Đức, tới đây công tác”.
Bọn chúng trợn tròn mắt, không ngờ lão đại lại là bác sĩ, thân thủ lại giỏi như vậy.
Trần Uy liền dùng hai tay nắm lấy tay hắn: “Làm đệ tử của lão đại chúng em thật vinh hạnh!”.
Sao Lăng Thiên hắn cảm giác thu phục đám này dễ vậy nhỉ?
[Hào quang nhân vật chính đó!] Hệ thống giải thích.
Ồ, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi.
Lăng Thiên mời bọn chúng đi tới quán uống nước, Trần Uy người đúng như tên, vào quán nước đã uy hiếp nhân viên quán.

Nhân viên quán là một cô gái nhỏ sợ hãi đến đánh rơi ly nước.
Lăng Thiên liền can hắn lại, hướng về phía nhân viên quán, tao nhã nói: “Xin lỗi, làm cô hoảng sợ rồi!”.

Sau đó quay lại đám Trần Uy: “Các cậu uống gì?”.
“Bia!”
Bốp! Cái bàn bị đập đến rung chuyển.
“Tuổi nhỏ uống bia không tốt đâu!”.

Nét mặt Lăng Thiên vẫn rất bình thường, duy có giọng nói thể hiện sự uy hiếp.
Đám Trần Uy tim nhảy dựng một cái: “Trà sữa… đúng rồi… trả sữa!”.
Lăng Thiên liền quay lại nói với phục vụ: “Cô cho bọn họ mỗi người một ly trà sữa, còn tôi cho cốc nước cam đi!”.

Có lẽ ở cùng Vi Nhã quá lâu nên hắn cũng nhiễm sở thích của cô.
Sau khi uống một ngụm nước cam, hắn mới hỏi tình hình bọn Trần Uy.

Bọn họ mới 16 tuổi, hai năm trước bỗng dưng rất nhiều lái buôn tới mua thủy hải sản nhà bọn họ với giá cao.

Ba mẹ vì thấy được lợi nhuận liền ra sức làm ăn, xây nhà cao cửa rộng, nhưng bù lại thời gian quan tâm đến bọn họ không có.


Đám trẻ đang nghèo túng bỗng trở nên giàu có, liền dùng tiền thể hiện bản thân, không có người hướng dẫn lèo lái, trở thành đám côn đồ đường phố như Lăng Thiên thấy.
Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào ly nước cam, bất giác mở miệng: “Trà sữa ngon hơn hay nước cam ngon hơn?”.
Bọn Trần Uy không hiểu ý Lăng Thiên muốn nói, nhưng đều cho rằng trà sữa ngon hơn, vì bọn họ không thích nước cam.
Có nói chưa chắc bọn chúng đã hiểu, vừa hay có cách để bọn chúng động não: “Hiện tại tôi có một mảnh vỡ vòng tay màu xanh ngọc bị mất, cần tìm lại.

Mà tôi sắp phải trở về rồi.

Liệu các cậu có thể tìm giúp tôi? Phạm vị chính là trong thành phố này”.
Bọn Trần Uy nghe tới một chuyến tìm kiếm giống như phiêu lưu, hai mắt liền sáng rực: “Việc của lão đại cứ giao cho bọn em!”.
Lăng Thiên cười: “Được, nhờ các cậu! Thực ra mảnh vỡ này rất quan trọng với tôi!”.
Bàn giao nhiệm vụ xong, Lăng Thiên sắp xếp đi dự buổi bế mạc hội thảo.

Lần này thầy Đoàn dẫn theo Lạc Dao Dao tới cùng.
“Trò Vũ Văn Thiên, lại gặp em ở đây rồi! Đây chính là cháu gái thầy kể với em hôm trước! Dao Dao, có đúng đồng nghiệp của cháu không?”.
Lạc Dao Dao e lệ gật đầu.
Lạc Dao Dao đã kể cho giáo sư Đoàn nghe về Vũ Văn Thiên, cũng kể cho ông nghe về người trong lòng của hắn là một bệnh nhân tâm thần.

Nghe tới đó, thầy Đoàn không khỏi sửng sốt và tiếc nuối.

Vũ Văn Thiên là học trò xuất sắc mà ông hết lòng bồi dưỡng, tương lai tiền đồ sáng lạn.

Hiện giờ hắn lại gặp gỡ với một đứa đầu óc không bình thường, khiến ông không cam tâm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.