Mục tiêu tưởng chừng đã ở trước mặt, hoá ra chỉ là phán đoán sai.
Điều này khiến Lăng Thiên trầm ngâm mất mấy ngày.
“Chúng ta chuẩn bị trở về kinh thành!” Vi Nhã thông báo với hắn.
Ở Điền Châu cũng đã mấy ngày, Vi Nhã cũng coi như đã thoả mãn yêu cầu của hắn.
Lăng Thiên cũng không còn lý do gì ở lại.
Nhưng rốt cuộc thứ mảnh ngọc đó ở đâu?
Tới ngày thứ bảy, Vi Nhã sắp xếp trở về.
Lăng Thiên cảm thấy Vi Nhã từ lúc đó tới giờ luôn giữ sắc mặt căng thẳng.
“Có chuyện gì sao?”
Vi Nhã nhìn hắn, lắc đầu: “Không có gì!”
Lăng Thiên nắm tay cô: “Đừng có chuyện gì cũng giữ trong lòng!”
Vi Nhã lật tay nắm chặt lấy tay hắn, tay còn lại ôm lấy hắn: “Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy bất an!”
Vi Nhã vốn dĩ không phải người hay lo nọ lo kia, bởi vì cô luôn tự tin mình đủ sức gánh vác được mọi chuyện.
Lăng Thiên vừa cảm thấy tự hào, vừa thương xót, lại luôn giận dỗi vì tính khí này của cô.
Nhưng khi cô cảm thấy bất an, chắc chắn đó là chuyện không dễ giải quyết.
“Tại sao?”
Vi Nhã lắc đầu không nói.
Lăng Thiên: “...”
Vậy làm sao giải quyết.
“Chàng có muốn nghe kể chuyện không?”
Lăng Thiên gật đầu.
Ngồi xe ngựa cũng chán, thôi nghe kể chuyện cho khuây khỏa.
Vi Nhã liền kể: “Ở một cánh rừng nọ, có một con hổ làm vua của rừng rậm.
Ngày ngày nó luôn nhận được sự tôn sùng của các loài vật khác.
Vì vậy tính khí nó bắt đầu trở nên kiêu ngạo, không coi những loài vật khác ra gì.
Những con vật tuy rất bất bình, nhưng lại không dám ra mặt.”
Lăng Thiên chăm chú nghe cô kể.
“Nhưng dù mạnh mẽ như thế nào, con hổ cũng đến lúc già đi và suy yếu.
Nhân cơ hội đó, chó sói bắt đầu tấn công và làm thịt con hổ kia, thay con hổ trở thành vua của rừng rậm.
Có điều…”
Lăng Thiên tiếp tục nghe.
“Hổ vẫn là hổ.
Chó sói tuy đã trở thành vua của muôn loài, nhưng dù sao cũng không thể bằng hổ được!”
Lăng Thiên nghe cô kết luận, cũng góp ý kiến: “Nhưng chó sói sống thành bầy, còn hổ lại luôn đi lẻ một mình!”
Đến lúc chết, vẫn luôn cô độc.
Vi Nhã cười: “Đúng vậy!”
Vậy hiện tại, cô là hổ… hay là chó sói?
Cuộc sống thiên biến vạn hóa, Lý gia lúc trước có thể là chó sói, nhưng cục diện đã đổi, mọi việc không còn nằm trong sự kiểm soát của Lý gia nữa.
…
Trở về Yên vương phủ, Vi Nhã và Lăng Thiên đã thấy một đám đại thần đứng ngang giữa cổng, ánh mắt kiên định nhìn cô.
“Yên vương, đất nước không thể một ngày không có vua, mong ngài hãy đứng ra lo liệu mọi việc!”
Gì thế này?
Cô mới đi có một thời gian ngắn mà đám đại thần này muốn cưỡi lên đầu cô ngồi rồi?
Cùng lúc, Lăng Thiên cũng xuống xe ngựa, Tiểu Phương bế Tiểu Thời xuống ở xe ngựa đằng sau.
Vi Nhã không quan tâm tới đám đại thần kia, trực tiếp vào trong.
Nhưng có vẻ như đám đại thần không cho cô toại nguyện, một mực chắn ngang cổng.
“Các ngươi đang làm gì?”
Một đại thần lập tức quỳ xuống: “Yên vương điện hạ, đất nước hiện tại như rắn mất đầu, các thế lực ngoại bang luôn luôn rình mò, hơn nữa còn có tàn dư tiền triều, luôn luôn tìm cách triệt hạ triều đình thưa điện hạ.
Mong ngài mau chóng trở về chủ trì đại cục!”
Vi Nhã hơi hé mắt nhìn Lăng Thiên, lạnh giọng hỏi đám đại thần: “Chiếu vương đâu?”
“Chiếu vương điện hạ đã lên núi quy ẩn rồi!”
Vi Nhã muốn chửi thề.
Lý Vi Nhi, nàng ta cuối cùng bỏ lại cô trong cái mớ hỗn độn này.
Dưới sức ép của đám đại thần, Vi Nhã lên ngôi hoàng đế.
Nhưng đám đại thần luôn lải nhải rằng cô nên lập hậu cung để sinh con nối dõi.
Bởi vì bây giờ dòng dõi của cô chỉ có một mình tiểu hoàng tử Lý Thời mà thôi.
Vi Nhã mệt óc suy nghĩ.
Buổi tối nằm bên cạnh Lăng Thiên, sờ vào những vết rạn trên bụng hắn, Vi Nhã lại không nỡ để hắn bước chân vào quỷ môn quan một lần nữa.
Vì Vi Nhã lên ngôi hoàng đế, nên Lăng Thiên cũng nghiễm nhiên trở thành nam hậu.
So với việc suốt ngày ở không rảnh rỗi, thỉnh thoảng quản lý sổ sách thì làm nam hậu cũng không quá khác biệt.
Chủ yếu là vì Vi Nhã không lập thêm hậu cung, cho nên hắn cũng bớt được không ít việc không tên.
Nhưng điều hắn đau đầu nhất chính là không ít tên nô tài không biết thân biết phận, nghĩ mình có nhan sắc thiên phú, luôn tìm cách leo lên giường Vi Nhã, một bụng âm mưu mang long tự, cha quý nhờ con, một bước trở thành nam phi.
Từ lúc vào trong cung, hắn đã phải thanh trừng không ít người rồi.
Ban đầu còn phạt nhẹ, cho làm việc nặng, đánh trượng, dần dần sau này ai si tâm vọng tưởng, lập tức đuổi khỏi cung.
…
Trường Thiên điện.
“Bệ hạ!”
Sau khi tan triều, chờ mọi người về hết, Hà thừa tướng cố ý ở lại.
Vi Nhã đã nhận ra bà ta có điều muốn nói từ lúc đang thảo luận trên triều.
“Nói đi!”
Hà thừa tướng liền tâu: “Cẩn nhi… mong Bệ hạ có thể tha cho nó một con đường sống!”
Vi Nhã nhếch mép cười lạnh.
Hà Thế Cẩn ỷ vào Hà phụ Hà mẫu, tác quai tác quái, nhân lúc Hà mẫu không có ở nhà, luôn cùng Hà phụ bắt nạt Hà Thế Thiên.
Người này chính là có gan không biết nghĩ, luôn tự ảo tưởng, không biết thời thế.
“Dù sao Cẩn nhi cũng là…”
“Đủ rồi!” Vi nhã ngắt lời bà ta “Người Trẫm lấy, là Hà Thế Thiên, không phải trưởng nam nhà Hà thừa tướng!”
Chỉ một câu nói này liền dập bay ý nghĩ nhen nhóm trong đầu Hà thừa tướng.
Bà ta cứ nghĩ Vi Nhã sẽ vì máu mủ tình thâm mà tha cho Cẩn Nhi một con đường sống.
Nhưng đến giờ e là…
“Vậy có thể nể tình lão thần cả đời cống hiến vì xã tắc…”
Vi Nhã ngồi trên ngai vàng, lãnh đạm nói: “Cũng không phải là không thể.
Nhưng ngươi nên nhớ, nếu không phải vì tiên hoàng mắt nhắm mắt mở cho qua, Hà gia cũng không được thể diện như ngày nay đâu!”
Vi Nhã tươi cười, nụ cười chuẩn mực khiến Hà thừa tướng rét lạnh trong lòng.
“Hà Thế Cẩn, tùy vào ý niệm của ngươi!”
Tiên hoàng không động vào bà ta, vì người coi trọng nhân tài.
Còn cô không động vào bà ta, vì coi trọng giai nhân.
Về đến Tiên Hoa cung, Lăng Thiên đã thầm thì với cô: “Vừa nãy ta nghe ở ngoài kia, đám lão thần đó lại bắt nàng khai chi tán diệp?”
Vi Nhã nghe thấy mùi chua ẩn bên trong giọng của hắn.
Cô giả vờ đồng tình: “Nghĩ lại thì bọn họ cũng có lý.
Lý Vi Nhi bây giờ không biết đang ở đâu.
Còn Tiểu Thời…”
Chưa nói hết câu, Vi Nhã đã cảm thấy một luồng khí đen đang hừng hực bốc lên.
Lăng Thiên siết chặt tay cô như muốn bóp gãy nó.
“Á… đau đau!”
“Nàng dám nghĩ như vậy lần nữa xem.
Ta đánh gãy chân nàng!”
Hệ thống: [...] Hảo cảm 100% cũng không có nghĩa lý gì với chủ nhân của nó.
Hôm nay cô đã phí tâm phi sức đấu võ mồm với đám lão thần trên triều, nên bây giờ không có tinh thần đôi co với Lăng Thiên.
Vừa đặt lưng xuống giường, liền ngủ ngay lập tức.
Lăng Thiên: “...”
Nhã Nhi không yêu hắn nữa, cô không quan tâm tới hắn nữa.
Trong lúc Vi Nhã mơ màng nằm ngủ, cô cảm nhận được đang có ai đó đang cởi y phục của mình ra.
Vi Nhã lập tức thanh tỉnh: “Ai?”
Lăng Thiên bị bắt quả tang tại trận, lập tức giật mình, quay xuống dưới.
“Nửa đêm nửa hôm chàng làm gì thế?”
Lăng Thiên cảm giác từ lúc Vi Nhã đăng cơ đến nay, số lần bọn họ ở bên nhau càng ít dần, Vi Nhã cũng không còn hào hứng với hắn như trước nữa.
Đây phải chăng là tình cảm phai nhạt?
Vi Nhã không thấy hắn nói gì, liền đưa tay kéo hắn vào lòng ngủ tiếp.
Từ lúc đăng cơ tới giờ, cô chưa một ngày yên ổn.
Hối hận quá!
Đột nhiên Lăng Thiên nói với cô: “Hay… chúng ta sinh thêm đứa bé gái?”.