Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 18





Triệu Thanh Mai dùng hết sức mới từ nội địa đến được Hương Giang, nhưng mà những người lén đến như cô ta, không có chứng minh nhân dân bản địa, chỉ có thể là dân đen.

Bên cạnh đó cô ta chỉ biết chút tiếng Hương Giang, tiếng bản địa không được đưa vào chương trình giảng dạy, cô ta giao tiếp với một người, liền bại lộ sự thật bản thân là người nội địa.

Lúc này Hương Giang cực kỳ hỗn loạn, cô ta một mình đến, không có chỗ nương tựa, là một cô gái không có bối cảnh, mà còn là cô gái trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp, gặp phải chuyện gì có thể tưởng tượng.
Cô ta mới đi ra từ một làng chài nhỏ gần biển, đụng phải mấy người lưu manh đi thu phí bảo kê, mở miệng đùa giỡn vài câu, lập tức phát hiện cô ta không có chút bối cảnh nào, cho nên mấy người xô đẩy kéo cô ta vào một cái hẻm nhỏ.

May mắn trước khi đến cô ta đã dùng mấy món đồ tăng cường vũ lực trong nhóm hồng bao, quả tăng lực ở thế giới thú nhân, dịch cường hóa gen của thế giới tương lai.

Cho nên bây giờ cô ta dùng vũ lực giải quyết mấy tên côn đồ này là dư dả.

Nhưng, Hương Giang bây giờ là nơi bang hội san sát nhau, mấy đứa lưu manh ngoài đường cũng là một phần của hội Thăng Long, bọn hắn xém chút bị một đứa con gái đánh cho tàn phế, tất nhiên nuốt không trôi cục tức này, cho nên về gọi cứu trợ.

Triệu Thanh Mai mới đến, không hiểu những chuyện này, cho nên sau khi đánh người không rời đi ngay, vừa vặn bị bọn hắn chặn đường.

Mặc dù giá trị vũ lực của cô ta cao hơn người bình thường, nhưng không có năng lực lấy một địch trăm, cuối cùng vẫn bị người Thăng Long vác đi.

Sau khi Triệu Thanh Mai xuyên không, sợ nguyên chủ lớn lên xấu xí, cho nên sử dụng dịch mỹ dung cướp được trong nhóm hồng bao, dùng không ít, cô ta bây giờ cực kỳ xinh đẹp, da trắng mỹ mạo, đích thị là một mỹ nhân.

Cũng vì thế, sau khi cô ta bị đưa đến Thăng Long lập tức được lão đại coi trọng.
"Không tệ, con nhỏ này ngon, Long ca ăn xong, rồi để tụi bay húp chút nước."
"Cảm ơn Long ca, nhưng con nhỏ này dữ lắm, còn biết chút công phu, hay Long ca cho nó uống thuốc đi?"

"Được đấy!"
Bọn họ nói ngay trước mặt Triệu Thanh Mai, căn bản là không sợ cô ta.

Triệu Thanh Mai dù không quá hiểu tiếng Hương Giang, nhưng có thể hiểu đại khái, huống hồ con mắt hèn hạ còn lên xuống đánh giá cô ta, giống như muốn lột sạch.

Cô ta ngu đến đâu cũng hiểu bọn hắn định làm gì mình.

Triệu Thanh Mai vừa tức vừa gấp, nhưng đây là ở địa bàn Thăng Long, bên ngoài đều là người của bọn họ, cô ta muốn chạy cũng chạy không thoát.

Mắt thấy đám tiểu đệ Long ca cầm ống tiêm đi tới, muốn tiêm thuốc vào người cô ta.

Trong lúc nguy cấp, Triệu Thanh Mai đành phải dùng bùa bảo mệnh —— một viên hỏa phù.
Đám người trong phòng này, hơn mười mấy người, cô ta vừa lấy ra tấm bùa, tất cả đều nằm trong phạm vi công kích của hỏa phù.

Mười người toàn thân bốc cháy, bị đốt đến da thịt bong tróc, oa oa chửi bậy lăn lộn trên đất, còn có người chạy ra ngoài, tìm nước dập lửa.

Nhưng phù chú của thế giới Tu Chân sao dễ dập tắt được?
Tiểu đệ bên ngoài thấy người bên trong bốc cháy, loạn thành một bầy, tay chân luống cuống dội nước dập lửa, nhưng qua một chậu nước, lửa trên người không giảm mà ngược lại càng lớn hơn.

Cho dù nhảy vào hồ, lửa cũng không có xu thế giảm, chuyện này khiến mọi người bị dọa không nhẹ, không biết nên làm thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người kia bị thiêu chết.

Một mùi khét nồng nặc ngập tràn Thăng Long, lúc này Triệu Thanh Mai cầm bùa bước ra, đầy mặt băng sương, dáng vẻ không thể xâm phạm.
"Hừ! Đây chính là kết quả của kẻ dám mạo phạm ta, không muốn chết thì cút đi!"

Đám tiểu đệ bị cô ta hù dọa, sợ tè ra quần, dùng cả tay chân chạy đi, sau đó kinh hồn táng đản nói chuyện này cho người khác.
Không có cách, ngọn lửa kia quá quỷ dị, mười người bị thiêu chết cực kỳ thê thảm, quá dọa người.

Thăng Long mặc dù chỉ là một bang hội nhỏ, nhưng đã lăn lộn giang hồ, ở đâu cũng có đám du côn, cho nên chuyện này nhanh chóng bị truyền ra.
Thế là, Triệu Thanh Mai nhất chiến thành danh, vang dội ở Hương Giang.

Tất nhiên, Hương Giang là nơi cực kỳ mê tín, đủ loại đại sư huyền huyễn, càng là người cầm đao liếm máu người, càng tin tưởng những thứ mơ hồ.
Triệu Thanh Mai chỉ dùng một cái bùa đã nhẹ nhàng giết chết mấy người, một mẻ hốt gọn một bang phái nhỏ, việc này trong mắt người khác, coi cô ta là một đạo sư cao thâm, là người thật sự có bản lĩnh.

Không thể không nói, hiểu lầm mỹ lệ, nhưng Triệu Thanh Mai không làm rõ.

Chỉ thêm một cái danh xưng đại sư, ai cũng khách khí với cô ta.

Ở Hương Giang, không có người ngu si đi đắc tội đại sư, huống hồ là đại sư có thực lực phi phàm.
Còn có người ra giá cao mua bùa chú của cô ta, ra giá cực kỳ cao, khiến Triệu Thanh Mai động tâm.

Mặc dù Tưởng Nghị Thành đưa hết tiền trợ cấp cho cô ta, nhưng đó là tiền trong nước, đến Hương Giang thì không dùng được.

Cô ta bây giờ không khác gì người nghèo, đại sư nhưng vẫn phải ăn cơm đấy...!
Nhưng cô ta nhớ rõ nội quy nhóm, chỉ có thành viên nhóm Hồng Bao mới được sử dụng đồ, cô ta đành nhịn đau từ chối.
Tiền thì sau này có cơ hội sẽ kiếm lại được, nhưng nếu vi phạm nội quy nhóm bị đá ra, đó mới thật sự không bù lại được.


EDIT: Vee Chimtee.

Sau khi Triệu Thanh Mai khảo sát, phát hiện dù Hương Giang phồn hoa, nhưng xã hội đen cực kỳ ngang ngược, cho dù ngày nào cũng nộp tiền bảo kê, cũng không sinh tồn mãi được, cảnh sát cũng không quản được.

Mà cô ta được người khác cho là đại sư, lại đi làm kinh doanh nhỏ không phải lộ tẩy à? Cho nên Triệu Thanh Mai suy nghĩ, cuối cùng quyết định tiếp tục làm "Đại sư".
Cô ta sẽ không đi xem bói phong thủy, nhưng cô ta có bùa chú, mặc dù không có mấy cái, nhưng người khác không biết, lấy ra dọa người là đủ.

Có lẽ là tác dụng của ánh sáng nhân vật chính, cô ta thật sự thành công, Trương gia(*) ở Hương Giang là hào môn thế gia nổi danh, là loại đời sau vẫn tiếng tăm lừng lẫy.
(*) Chương này ghi là Đông gia, nhưng chương sau lại ghi là Trương gia, thôi thì theo tên nhân vật vậy.

Cô ta làm bảo tiêu, được lão gia nhà này mời làm khách, không cần cô ta xem tướng, chỉ cần làm bảo tiêu, lúc gặp nguy hiểm thì dùng bùa chú bảo vệ là được.

Nói thật, công việc này không thể tốt hơn, cô ta căn bản không có bản lĩnh gì, chỉ có thể dựa vào mấy cái bùa chú, lão gia này an bài quá hợp ý cô ta!
Mặc dù không quá thuận lợi, nhưng Triệu Thanh Mai cuối cùng cũng vững chân tại Hương Giang, Lâm Tô không quá quan tâm cô ta, sau khi vào trường học, liền đâm đầu vào đại dương tri thức, cô học nhanh, năng lực tự học cũng rất mạnh, ban đầu còn đi theo tiến độ giáo viên, sau đó sợ bộ đội tiến bộ quá chậm, dứt khoát tự mình học, có vấn đề không hiểu thì đi hỏi giáo viên.

Giáo viên thích nhất học sinh chăm học, sau khi phát hiện năng lực học tập của cô, vui vẻ thay đổi hình thức dạy học đối với cô, lên lớp thì giảng cho mọi người, tan học thì dạy mình Lâm Tô.
Thế là, không đến một năm, Lâm Tô đã hoàn thành bốn năm học đại học, còn âm thầm tìm chút tài liệu tự học.

Vào năm hai đại học, bạn học khác còn ở trường học, cô đã bắt đầu ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Mỗi lần vào là vài ngày, mất ăn mất ngủ làm nghiên cứu.

Mà mỗi lần đều do bà nội phái anh trai xách cô về.
"Ai u bảo bối của bà, con cực khổ như vậy làm gì? Đám anh trai con để làm gì, sau này Tô Tô không cần buồn phiền, thật vui vẻ làm chính mình là được rồi..."
"Nhưng mà, bà nội, con thích làm nghiên cứu."

Bà nội Lâm làm việc không có nguyên tắc thỏa hiệp, "Được được được, Lâm Tô thích làm thì làm, nhưng phải chú ý ăn cơm nghỉ ngơi.

Con xem, vất vả nuôi về chút thịt, giờ thì sao."
Bà đột nhiên nghĩ đến cái gì, vỗ đùi một cái," Hay là bà đến phòng thí nghiệm nấu cơm cho con nha? Dù sao bà ở nhà nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm!" Bà càng nghĩ càng thấy khả thi, "Đúng, như vậy đi, bà nấu cơm cho Tô Tô, tránh để con bữa ăn bữa không..."
Lâm Tô sao dám làm phiền bà nội đi chăm sóc cô? Vội vàng từ chối, Lâm đại bá ở một bên suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng, "Mẹ, mẹ không cần lo, chuyện ăn uống của Tô Tô rất nhanh sẽ được giải quyết."
Ngoại trừ Lâm lão gia biết chuyện, người nhà kì quái nhìn về phía ông.

Lâm đại bá không thừa nước đục thả câu, nói thẳng, "Cấp trên quyết định rồi, bảo vệ Lâm Tô thật tốt, chuyện ăn cơm ngủ nghỉ đã có người chuyên trách, mẹ không cần lo."
Đám người kinh ngạc hỏi, "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Cụ thể thì con cũng không biết nhiều, chỉ biết Tô Tô nghiên cứu ra vũ trí mới, một khi thành công, chắc chắn là bước nhảy vọt cho ngành vũ khí ở nước ta, chuyện vượt qua Anh Mỹ không còn là mơ tưởng.

Cho nên bọn họ muốn bảo vệ Lâm Tô thật tốt, cung cấp thiết bị tốt nhất, các loại tài nguyên, để cháu nó nghiên cứu."
Giọng Lâm đại bá đầy tự hào, mặc dù ông cũng không biết cụ thể là nghiên cứu gì, nhưng từ trên nét mặt tôn sùng của bọn họ, có thể khẳng định, chắc chắn không phải nghiên cứu bình thường.

Lúc ông mới nghe tin, thế nào cũng không dám tin, đó thật sự là cháu gái ông làm ra! Không phải ông có thành kiến với Lâm Tô, ông nhìn Lâm Tô lớn lên, cô dễ làm người ta thích, bản thân cũng thông minh, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ cô có thể làm ra chuyện lớn như vậy!
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, còn chất vấn gì nữa? Người nhà nghe ông nói xong, hết sức kích động.
Cha mẹ Lâm: "Con gái của ba mẹ lợi hại nhất!"
Đám anh trai Lâm gia: "Em gái tôi tuyệt vời nhất!"
Lâm lão gia: "Cháu gái làm ông càng thể diện!"
Bà nội Lâm cũng cực kỳ kích động, "Nhìn đi, nhìn đi, bà đã nói cháu gái bà tuyệt nhất, nhẹ nhàng đã làm ra thành tích xuất sắc!"
Nhưng rất nhanh, bà lo lắng nói, "Vậy là Tô Tô không được tùy tiện về nhà rồi?"
Lâm Tô khuyên bà, "Bà nội, cháu đi làm nghiên cứu, không phải ngồi tù, nếu bà nhớ cháu thì gọi điện thoại, cháu sẽ chạy về thăm bà!"
Bà nội Lâm được cô dỗ đến mặt mày hớn hở, lại bắt đầu vui vẻ.

Lâm Tô lần này về nhà là nói lời tạm biệt với bọn họ, sau thời gian ở chung ngắn ngủi, cô phải nhanh chóng về lại phòng thí nghiệm, bắt đầu con đường tăng cường vũ trí quốc gia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.