[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 190: Ngoại Truyện Trừng Phạt 2





Lục Dạ trở về thực tại so với Kỉ Tình còn phải sớm hơn một chút, nên rất nhanh, hắn cũng đã về tới Tiêu Dao Đỉnh, cùng ba người khác tụ họp.
Nhìn thấy Lục Dạ trở về, vốn đang ngồi vây quanh bàn trà, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, gấp rút hỏi :“Sư tôn đâu?”
“Sư tôn vẫn còn ở trong Luân Hồi Kính, có lẽ sẽ về chậm hơn ta một chút.” Thần sắc có chút nhẹ nhõm đi tới, không chút do dự tự rót cho mình một chén trà, lúc này, Lục Dạ mới nói với Độc Cô Vô Song.
“May là nhờ có ngươi tìm tới ta, nếu không, ở trong thế giới đó, ta e là phải bị sư tôn lột xuống một lớp da rồi.”
Kỳ thực, kịch bản ban đầu của Lục Dạ, vốn chính là bối cảnh cung đấu, hắn là đế vương nắm giữ quyền sinh sát, mà Kỉ Tình, lại là thái tử vong quốc, bị đem đến vương đô làm thành cống phẩm, trở thành một nam sủng không quyền, không thế.
Chỉ là, ngay khi hắn sắp sửa đem kịch bản dung nhập vào trong Luân Hồi Kính, thì Độc Cô Vô Song đã kịp thời xuất hiện, ngăn chặn hành động tìm đường chết này của hắn.

Bởi vì Kỉ Tình đã nhớ lại hết thảy mọi chuyện!

Bằng vào tốc độ nhanh nhất, Lục Dạ rất nhanh liền đã đem kịch bản cũ vứt bỏ, đồng thời viết ra một kịch bản bi tình mới, không tiếc để chính mình chịu khổ cực, nếm trải bát khổ của thế gian, chỉ vì tranh thủ sự thương hại của Kỉ Tình, để lửa giận của y có thể nguôi ngoai.
Sự thật chứng minh, đối với tính tình của Kỉ Tình, Lục Dạ vẫn là hiểu rõ khôn cùng, còn biết hốt thuốc đúng bệnh.

Không chỉ toàn thây trở ra, mà còn thành công độc chiếm nhu tình của y.
“Kế tiếp, ngươi dự định thế nào?” Dù cho không quá thân thiết với Lục Dạ, song, Cố Thừa Trạch vẫn chuẩn bị trưng cầu ý kiến của hắn.
Chỉ là, nghe thấy nghi vấn của Cố Thừa Trạch, Lục Dạ lại không cho là đúng mà nhíu mày, lập tức sửa lời hắn :“Cái gì gọi là ta dự định thế nào? Đừng quên, sự tình là mọi người chung tay tham dự, kịch bản cũng là mọi người tự tay viết.”
“Cho nên, muốn hỏi cũng phải hỏi : kế tiếp, chúng ta nên làm gì?”
“Được rồi, đừng tranh cãi.” Lạnh giọng cắt ngang tranh chấp nhàm chán của bọn họ, nhưng chưa để Độc Cô Vô Song suy nghĩ đối sách, Độc Cô Duy Ngã liền đã dẫn trước dò hỏi :“Các ngươi nói xem, nếu không, chúng ta trốn đi!”
“Trốn? Ngươi dự định trốn đi đâu? Lên trời sao?” Đối với ý kiến ngây thơ của đối phương, Lục Dạ ngay cả sức lực trợn tròn mắt cũng đều đã không có, chỉ có thể khinh miệt cười gằn.
“Nếu trốn được, khoảng thời gian 4000 năm trước kia, chúng ta cũng đã sớm trốn đi, căn bản sẽ không bị sư tôn bắt về.”
“Ta cảm thấy, chi bằng vẫn là ngồi đây, chờ sư tôn trở về, ngoan ngoãn lĩnh tội với sư tôn đi thôi.

Nhiều nhất là bị ngài dùng chảo đen đập cho mấy cái, quỳ ván giặt đồ, hay là cấm dục mấy ngày.

Đến lúc đó, chỉ cần ra vẻ đáng thương một chút, sư tôn khẳng định sẽ mềm lòng.”
Lời này của Cố Thừa Trạch tuy nghe vào có chút vô lực, nhưng không thể không thừa nhận, lại là phương pháp vẹn toàn nhất hiện tại.


Chí ít là tốt hơn việc bị Kỉ Tình truy sát mấy mươi năm.
Cho nên, phương án này rất mau liền nhận được tán đồng, bốn người dứt khoát cũng không tiếp tục lo trước lo sau nữa, mà là ngoan ngoãn rửa sạch cổ, chờ Kỉ Tình trở về xử phạt.
Nhưng nào ngờ, này vừa chờ, liền chính là đến tối.
“Lục Dạ, sư tôn vì sao vẫn chưa trở lại?” Ngồi đợi lúc lâu vẫn không nhìn thấy Kỉ Tình quay về, Độc Cô Vô Song liền không khỏi sốt ruột truy hỏi.

Có chút không yên tâm khoanh tay, đứng dậy.
Đừng hỏi hắn Thính Xuân Vũ đã đi đâu, kỳ thực, bản thân hắn cũng không biết rõ.

Thính Xuân Vũ xuất hiện ở thế giới lần trước, kỳ thực cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Dù sao khi xưa, trước khi rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh, tất cả bọn họ đều đã xem truyền thừa của mình lưu lại đây, để cho hài tử cùng một chỗ canh giữ.
Mà hiện tại, hài tử của bọn họ đã sớm lưu lạc thiên nhai, ngay cả nhân ảnh cũng không thấy, thì chín phần mười, truyền thừa cũng đã bị hậu nhân chiếm được.

Nên không cần tiếp tục truy tra nữa.
“Ta không biết.”
“Bởi vì ta rời đi trước sư tôn một bước, nên cũng không dám xác định, liệu sau khi ta chết, ngài ấy có phải sẽ lập tức rời khỏi thế giới đó hay không.” Ngữ điệu có chút đắn đo, Lục Dạ liền lập tức kinh nghi :“Chẳng lẽ…sư tôn vẫn còn lưu lại trong thế giới đó, chưa chịu rời khỏi?”

“Cũng không đúng, dù cho sư tôn có thật sự lưu lại đó đi nữa, thì một ngày ở thực tại, liền bằng một năm trong Luân Hồi Kính.

Sư tôn chỉ có thể ở thế giới đó được 6 tháng, lẽ ra nên sớm quay về.”
“Trừ phi…” Giọng nói hơi ngừng, Cố Thừa Trạch liền không khỏi tâm sự nặng nề :“Sư tôn đã sớm rời khỏi Luân Hồi Kính, nhưng không quay về tìm chúng ta.

Hoặc là, sư tôn xảy ra chuyện!”
Nếu buộc bọn họ phải lựa chọn một trong hai chân tướng phía trên, bọn họ thà rằng tin tưởng suy đoán thứ nhất của Cố Thừa Trạch, cũng không muốn suy đoán thứ hai xảy ra.
Nếu Kỉ Tình thật sự vì Luân Hồi Kính mà xảy ra chuyện bất trắc, bọn họ nhất định sẽ vĩnh thế không tha thứ cho bản thân mình.
“Vô Song, hai vị sư đệ, khoan hãy nói gì, chúng ta trước để một người ở lại Tiêu Dao Đỉnh tiếp ứng, nếu sư tôn trở về thì truyền tin cho hay.

Còn những người khác thì chia nhau ra hành động, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của sư tôn.”
“Về phần tứ sư đệ, ngươi đi đến chỗ Luân Hồi Kính dò xét kỹ lưỡng đi, sau đó truy hỏi Thương Loan, xem thử xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.