[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 29: Hoàng Đệ, Ngươi Đi Đi! (5)



Lời sắp ra khỏi miệng lại bị một câu này của Kỉ Tình chặn ngang. Thế nhưng, Độc Cô Vô Song cũng không cam lòng mặc y bài bố:"Bệ hạ, thần thân là mệnh quan triều đình, trú lại qua đêm trong cung, sợ là sẽ làm người dị nghị. Mong bệ hạ suy xét lại."

"Trẫm hạ lệnh, kẻ nào dám dị nghị?" Không chút để tâm nói, lúc này, Kỉ Tình cũng đã nâng giọng, hỏi thẳng:"Như vậy, ngươi rốt cuộc là có chịu ở lại hay không?"

"Thần..." Vừa mở miệng nói được một chữ, đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song cũng chỉ có thể đem những gì muốn nói nuốt ngược về trong lòng.

Rốt cuộc, thánh ý khó trái, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp:"...Tất cả nguyện nghe theo bệ hạ sắp xếp. Còn xin nhờ bệ hạ hạ lệnh cho Lưu tổng quản, để ngài ấy giúp thần tìm một cung điện nghỉ chân."

"Tìm? Tại sao lại phải tìm chứ? Ngươi cứ trực tiếp ở lại Dưỡng Tâm Điện của trẫm là được rồi."

"Bệ hạ, ngài..." Nghe thấy lời này, Độc Cô Vô Song không kịp phòng ngừa, ngay tức khắc liền sững người, có chút không dám tin vào tai mình:"Ngài muốn để thần ngủ lại thiên điện trong tẩm cung...?"

"Ngươi nói sai. Trẫm không bảo ngươi ngủ ở thiên điện." Lúc này, Kỉ Tình cũng không thể không hoài nghi khả năng suy diễn của Độc Cô Vô Song.

"Trẫm là muốn ngươi ngủ ở đây, ngay trên long sàn của trẫm."

Nếu nói ngôn thoại khi nãy đã đủ để Độc Cô Vô Song sửng sốt, thì lúc này, trong đầu "ong" một tiếng, đại não của hắn đã trực tiếp chết máy.

Trước kia, bệ hạ đôi khi cũng sẽ đối hắn làm ra một số động tác nhỏ, hay là ngôn ngữ tán tỉnh. Thế nhưng, ngoại trừ lần y uống say ở năm năm về trước ra, thì đến tận bây giờ, y vẫn chưa từng yêu cầu hắn làm chuyện gì quá quắc cả.

Chẳng lẽ, y rốt cuộc đã không nhịn được nữa, muốn cùng hắn...

Cùng hắn...

Cũng không trách Độc Cô Vô Song suy nghĩ nhiều được, dù sao, bệ hạ ái mộ hắn cũng không phải là bí mật, hay chuyện ngày một ngày hai.

Hiện tại, lại muốn hắn cùng giường...Thế nên, ngoại trừ muốn "sủng hạnh" hắn ra, hắn thật sự đã không còn nghĩ ra được đáp án gì thích hợp hơn nữa.

Xoay lưng nằm xuống giường, nhưng một lúc lâu vẫn không nhận được hồi âm của người sau lưng, kiên nhẫn của Kỉ Tình rốt cuộc cũng triệt để bị ma diệt, từ trên giường ngồi bật dậy:"Đều là nam nhân, lề mề như vậy làm gì? Còn không mau lên đây?!!"

"Bệ hạ, thần..."

"Thế nào? Ngươi muốn kháng chỉ?!!" Đầu ở yên trên cổ không thích, thích được đem đi làm banh đá có đúng không?

Thân là hoàng thân quốc thích, nhi tử của hộ quốc công thần, Độc Cô Vô Song lại càng hiểu rất rõ, tội danh "kháng chỉ" này là nặng bao nhiêu.

Nhẹ thì trảm đầu thị chúng, nặng thì liên lụy cả nhà.

Thế nên, dù đối với việc Kỉ Tình áp bức chính mình mà cảm thấy khó chịu. Nhưng Độc Cô Vô Song vẫn không dám không tuân:"Thần đương nhiên không dám kháng chỉ, chỉ là..."

"Hai chân của thần không thể đứng lên được..." Cho nên, làm sao đi?

".................." Nhìn xuống hai chân đang ẩn sau vạt áo của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình liền hơi hơi trầm mặc.

Ngượng ngùng, suýt chút liền quên mất còn có chuyện này.

Đối phương không tự đi lên được, vậy kế tiếp nên làm thế nào đây? Nếu không...gọi Lưu Đức vào, để ông đem hắn khiêng lên?

Rốt cuộc, càng nghĩ càng rối não, Kỉ Tình liền dứt khoát không thèm nghĩ nữa, có điểm không tình nguyện mà ngồi dậy. Đem mành giường vén lên, cũng không xỏ giày liền bước xuống, đi về phía xe lăn.

Dưới ánh mắt kinh nghi bất định của Độc Cô Vô Song, Kỉ Tình cư nhiên lại đột ngột cúi người, đưa tay vòng ra sau lưng và dưới gối của hắn, đem hắn bế ngang.

Hơn nữa, còn là tư thế bế công chúa trong truyền thuyết.

Lãnh nhan rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà xuất hiện biến hóa, hai mắt trừng lớn, theo bản năng choàng tay qua cổ Kỉ Tình, Độc Cô Vô Song liền thất thố kinh hô:"Bệ hạ!"

Bị một nam nhân ôm như vậy, đối với Độc Cô Vô Song mà nói, quả thật là không phải trải nghiệm tốt đẹp gì.

Nhất là khi người cưỡng ép đem hắn bế lên lại còn bày ra vẻ mặt không tình nguyện...

"Còn lằng nhà lằng nhằng nữa, có tin trẫm buông tay hay không?!!" Cmn, thật phiền phức.

Cái tên này vì sao lại nặng như vậy chứ? Cũng may, hoàng đế trước kia đã từng là người luyện võ, nếu không, đổi lại thành cơ thể yếu đuối của nguyên chủ lần trước, y có thể bế hắn nổi không, e rằng vẫn còn là một ẩn số.

Dù mệt thành cẩu, nhưng trở ngại mặt mũi, Kỉ Tình cũng chỉ có thể nghiêm mặt, cánh tay run run từng bước một nhanh chóng đi về trước.

Chỉ vừa tới bên mép giường, y liền đã gấp không chờ kịp đem hắn buông xuống, động tác không có nửa phần ôn nhu.

"Kịch" một tiếng, đầu va lên giường đến có điểm đau nhức. Nếu không phải trên giường được phủ lên một lớp bông rất mềm, Độc Cô Vô Song dám cam đoan, đầu của bản thân nhất định sẽ u lên một khối to.

Thế nhưng, hiện tại đã không còn tâm tình quản cái này, nhìn thấy Kỉ Tình hướng phía mình đi đến, chuẩn bị bò lên giường, Độc Cô Vô Song liền lập tức chống tay, ngồi dậy.

Thần thái có điểm nôn nóng nói:"Bệ hạ, chân của thần thật sự không tiện...không thể hầu hạ ngài được."

Không nhìn thẳng lời nói của hắn, Kỉ Tình vẫn kiên quyết đi tới, trực tiếp đem hắn đẩy vào bên trong vách tường. Lúc này, bản thân mới ngồi xuống giường, trở tay đem mành giường kéo về, bâng quơ đáp.

"Không sao, ngươi chỉ cần nằm yên một chỗ là được. Việc còn lại, trẫm có thể tự mình lo liệu."

Là nữ nhân, không thể nói không muốn.

Là nam nhân, cũng không thể nói chính mình không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.