Lúc này, bị Lâm Bất Phàm xem thành quái vật - Lục Dạ, cũng đã mặc một bộ quần áo hưu nhàn đi xuống khỏi tiểu khu cao cấp kia.
Hắn chỉ vừa bước xuống, liền đã lập tức bị tiếng mô tô thu hút.
Lúc này, Kỉ Tình đã điều khiển mô tô ngừng lại trước mặt hắn, phục trang trêи người đã đổi một lần, nhưng mũ bảo hộ cùng súng trường và chảo vẫn tùy thân mang theo.
Nhìn thấy Kỉ Tình, trêи mặt Lục Dạ ngay tức khắc liền hiện ra một nụ cười dương quang sáng lạn, cùng hình tượng quỷ dị vừa rồi tưởng như hai người.
“Tình ca ca…”
Hai ba bước đi tới, Lục Dạ liền quen đường quen nẻo leo lên xe. Hai cánh tay còn không chút cố kị quấn quanh eo y, ôm đến sít sao.
“Không phụ sự ủy thác của anh, nhiệm vụ đã thành công vô cùng tốt đẹp. Anh không nhìn thấy vẻ mặt của tên Lâm Bất Phàm đó có bao nhiêu đặc sắc đâu. Ai bảo hắn đã từng hãm hại anh làm chi.”
“Hiện tại bị tang thi tại chỗ bao vây, hắn nhất định là mọc cánh cũng khó thoát.” Vui vẻ khoe khoang công lao, Lục Dạ liền dùng giọng điệu chờ mong hỏi:“Như vậy, Tình ca ca, anh có gì muốn ban thưởng cho tôi sao?”
Kỳ thực, Kỉ Tình vốn là dự định trực tiếp mang theo tang thi dùng man lực xông tới, đem Lâm Bất Phàm làm thịt.
Nhưng sau khi biết được ý định của y, cũng như việc ‘y’ từng bị hắn ta hãm hại mới biến thành tang thi như hiện giờ. Lục Dạ ngay tại chỗ liền nổi đóa, dùng đủ loại biện pháp từ uy hϊế͙p͙ đến làm nũng để năn nỉ y đem việc xử lý Lâm Bất Phàm giao lại cho hắn.
Rốt cuộc, bị Lục Dạ nháo đến phát phiền, Kỉ Tình cũng chỉ có thể điều khiển tang thi, dựa theo yêu cầu của hắn đi làm. Cho nên mới dẫn đến hình ảnh như vừa rồi.
Biết rõ thần sắc trêи mặt hắn hiện giờ nhất định là mong mỏi xen lẫn với một chút nghiền ngẫm, Kỉ Tình liền trầm mặc, nhưng rốt cuộc cũng không đem suy nghĩ thật sự trong lòng nói ra. Sợ đả kϊƈɦ đến tâm linh của hắn.
Đúng là vẽ vời thêm chuyện.
Một chảo đập xuống, vạn sự đại cát không thơm hơn sao?
Sáu tháng, ở mạt thế có thể nói là một khoảng thời gian dài dằng dặc. Người sống ngày càng thưa thớt, tang thi cùng quái vật lại cường đại đến đáng sợ, hoành hành tứ phương.
Kỉ Tình cùng Lục Dạ vẫn giữ vững trạng thái ở cạnh nhau lúc ban đầu.
Chỉ khác biệt ở chỗ, theo thời gian trôi qua, năng lực của Kỉ Tình đã đạt tới một độ cao không thể tưởng tượng nổi. Y đã sớm không phải tang thi bị người nhớ thương đầu lâu như trước kia, mà dưới trướng, đã tụ tập hơn trăm vạn tang thi.
Được người ở thế giới này gọi là bách vạn thi triều.
Mà bản thân Kỉ Tình, cũng bất đắc dĩ bị đẩy lên vị trí thi vương.
Khoảng thời gian này, Kỉ Tình đã từng mang theo Lục Dạ trở về ‘nhà’ trong thơ ấu của hắn.
Nhưng làm người tiếc nuối chính là, mẹ của hắn lại không có phúc phận được Lục Dạ mang vào bình thủy tinh fomalin. Mà đã sớm chết từ lâu, vẻn vẹn chỉ còn lại một cái đầu đã thối rữa.
Thông qua camera giám sát chạy bằng năng lượng mặt trời, cả hai mới biết được, thì ra, khi tận thế hàng lâm, mẹ hắn rất may mắn cũng không có bị thuế biến thành tang thi, hay bị tang thi sát hại. Mà là cùng tình lang của bà ta chật vật sống tiếp.
Bọn họ trốn trong biệt thự, dùng thức ăn còn sót lại ở đây duy trì sự sống, chờ đợi người của quân đội đến giải cứu.
Hai người tổng cộng ở trong biệt thự chờ đợi hơn nửa tháng, ngay cả lương thực dự trữ đều dùng sạch. Nhưng quân đội vẫn như cũ không có nửa phần hồi âm.
Thức ăn cùng nước sạch cạn kiệt, nhưng cả hai đều quá mức nhát gan, căn bản không đủ can đảm để ra ngoài sưu tập vật tư. Thế nên, chỉ có thể bắt đầu dùng chuột, gián, côn trùng đến kéo dài sinh mạng.
Tổng cộng chỉ mới qua ba ngày, bọn họ liền đã cả người tàn tạ, dở sống dở chết. Dù sao, mười năm qua, đã quen sống trong nhung lụa, nay lại phải chật vật sinh tồn, bọn họ hiển nhiên sẽ không chịu đựng nổi.
Rốt cuộc, nhịn đói mấy ngày, mẹ của Lục Dạ ngay cả khí lực đi đường cũng đều đã không có. Chỉ có thể nằm liệt trêи đất.
Mà cũng vào lúc này, bà ta nhìn thấy tình lang của mình mang theo dao mổ heo đi tới. Cây dao này được chôn ở sau bếp nhà bọn họ, cũng chính là thứ năm xưa dùng để giết cha của Lục Dạ.
Bà ta không tài nào phát ra được tiếng la hét, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình lang dùng dao đem thịt trêи người mình róc xuống, máu me đầm đìa ăn vào.
Ông ta đã quá đói, mà bà, chính là lương thực đáng giá nhất ở đây.
Kẻ này không tại chỗ giết chết bà, trái lại còn giúp bà cầm máu. Có điều, một ngày ba bữa đều sẽ ở trêи người bà cắt đi một miếng thịt.
Ông ta không muốn bà chết, bởi vì thịt của người chết không thể bảo quản được lâu. Chỉ có người sống, thịt mới có thể giữ được tươi ngon.
Mẹ của Lục Dạ bị hành hạ hơn mười ngày mới có thể chân chính chết đi, đạt được giải thoát.
Mà thi thể của bà, lại được ông ta dùng làm lương thực hơn mấy ngày, cho đến khi chỉ còn sót lại một cái đầu.
Vốn, ông ta đã dự định dùng búa đem nó bổ ra, ngay cả não cũng không buông tha. Nhưng cũng vào lúc này, một con cự lực tang thi lại không biết từ đâu, tình cờ xông vào trong khu biệt thự, bắt gặp được ông ta.
Cuối cùng, hung thủ giết cha mẹ của Lục Dạ này liền bị tang thi xé xác thành mấy khối, làm thành đồ ăn vặt.