Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 234



Cái tát của Tô Chính mang theo lực đạo rất mạnh, thanh âm cũng rất vang, người xung quanh đang chọn trang sức cũng dừng lại quay sang nhìn.

Khuôn mặt của Túy Yên mềm mại, bị tát một cái trên mặt lập tức nổi lên một dấu tay đỏ, sưng tấy.

Đôi mắt đẫm lệ của nàng ta tràn vẻ khó hiểu, nàng ta ôm mặt mình dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía Tô Chính.

Ánh mắt Tô Chính lạnh nhạt, không có một tia giao động, hắn đoạt lấy cây trâm trên tay Túy Yên đặt lên quầy rồi xoay người rời đi không một lời từ biệt.

Túy Yên giống như bị đả kích rất lớn, một hồi lâu nàng ta mới cắn môi, hung hăng trừng Ân Âm một cái rồi xoay người đuổi theo.

Ân Âm nhìn bóng lưng Tô Chính rời đi như có điều suy nghĩ.

Kỳ thật cô có chút không rõ, vì sao Tô Chính không dám để cho cô biết, chẳng lẽ là bởi vì muốn có một tình nhân bí mật sao?

Ân Âm cảm thấy không phải, nhưng tại sao hắn lại không nói?

Nói Tô Chính Yêu Ân Âm nhưng hắn lại đi dạo thanh lâu, nuôi ngoại thất, không sai, Túy Yên đã được Tô Chính chuộc thân, nuôi ở trong một cái viện hắn mua. Hơn nữa hắn còn ở cùng một chỗ với Thẩm Thục Miên.

Nhưng nói Tô Chính không yêu Ân Âm thì cũng không đúng, hắn kiên quyết không nạp thiếp thất, nói rõ thê tử của hắn chỉ có một mình Ân Âm, vị trí quốc công gia trong tương lai cũng chỉ có thể là của Tô Nguyên Gia.

Lại nói tiếp, cách làm này của Tô Chính ở cổ đại xem ra cũng không có là gì, thậm chí trong mắt một ít nữ tử cổ đại, Tô Chính như vậy còn được coi là nam nhân không tồi, nhưng vô luận là Ân Âm hay nguyên chủ đều không có cách nào tiếp nhận.

Nguyên chủ và Tô Chính làm bạn mười mấy năm, một đường gian nan đi qua, nâng đỡ lẫn nhau, nói là cả đời chỉ là người của nhau, vậy mà Tô Chính lại fdi tìm những người khác, ôm nữ nhân khác trong lòng, làm sao nguyên chủ có thể không khóc, không bi thương.

Vô số lần nguyên chủ đã ảo tưởng, nếu lúc trước Tô Chính không trở lại phủ quốc công sẽ như thế nào, mọi thứ có giống như bây giờ hay không, bọn họ sẽ hạnh phúc hơn hay không, nhưng hết thảy đều không có nếu như.

Măc dù Ân Âm không hiểu tình cảm của người khác nhưng cô cũng không phải kiểu thích loại trái ôm phải ấp.

Tô Nguyên Gia ngơ ngác nhìn một màn vừa rồi, đầu nhỏ rũ xuống, cậu bé hỏi Ân Âm: — "Mẫu thân, vừa rồi có phải hài như làm sai rồi không?" — Nếu như cậu bé nhường trâm lại cho nữ tử kia, có lẽ nàng ta sẽ không bị đánh, Tô Nguyên Gia không thích loại bạo lực này.

"Không, con không làm gì sai. Phàm là mọi thứ đều có người trước người sau, nếu như tất cả đều dựa vào cướp để có được vậy trật tự trong nhân gian chẳng phải sẽ loạn sao. Hành vi và phẩm hạnh của người khác, chúng ta không thể quản, chỉ có thể kiềm chế bản thân mình."

"Mặc dù câu đầu tiên trong 《 Tam Tự Kinh 》 mà mẫu thân cho con viết là: nhân chi sơ, tính bản thiện nhưng mẫu thân càng có khuynh hướng: nhân chi sơ, tính bản ác. Nhưng sinh ra để làm người, tất cả chúng ta đều phải kiềm chế những điều ác này, đôi khi không làm điều ác cũng là một loại điều tốt".

Tô Nguyên Gia chăm chú nghe Ân Âm nói, như có điều suy nghĩ.

Cuối cùng cậu bé vẫn là mua trâm.

-

"Yên nhi chỉ muốn một cây trâm, vì sao gia không chịu mua cho ta. Quốc công phủ nhiều trâm như vậy, còn tốt hơn cây trâm kia không biết bao nhiêu, nhưng Yên nhi chỉ thích cây trâm kia thôi". — Trở về nhà Túy Yên rất thương tâm, nhìn Tô Chính đưa lưng về phía mình, nàng ta không ngừng than thở, giọng nói bi ai làm cho người nghe không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lúc này mặt nạ da người đã bị Tô Chính tháo xuống, hai tay hắn chắp sau lưng, trong mắt là một mảng sương mù.

Túy Yên thấy hắn trầm mặc cũng vẫn cứ tiếp tục tố khổ.

Nàng ta tin Tô Chính rất thích mình, bằng không cũng sẽ không thay mình chuộc thân, nuôi nàng ta ở ngoại thất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.