Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 238



Cho nên sau khi Ân Âm trở thành nguyên chủ cô sẽ không bởi vì sự phản bội của Tô Chính mà đau khổ.

Thứ nhất, cô không phải nguyên chủ, cô là thần tiên, mặc dù kế thừa một phần tình cảm của nguyên chủ nhưng chung quy vẫn nhạt nhòa.

Thứ hai, cô có suy nghĩ và sự kiên trì của riêng mình, cũng sẽ không đổ lỗi cho Tô Chính, hắn là một cá nhân riêng biệt, hắn có suy nghĩ và cách làm của riêng mình, cô sẽ không can thiệp. Nhưng muốn hòa ly với Tô Chính cũng là suy nghĩ và sự kiên trì của cô.

Tô Nguyên Gia nghe Ân Âm nói một phen cả người lập tức rơi vào trạng thái ngơ ngác, cậu bé vẫn còn nhỏ nên không có cách nào hoàn toàn giải thích ý nghĩa trong lời nói của Ân Âm, nhưng cậu bé mơ hồ cảm thấy tại một khắc khi phụ thân phản bội mẫu thân thì bà đã không còn để ông ở trong lòng nữa.

Nhưng như vậy có lẽ là tốt nhất.

Cậu bé không muốn nhìn thấy mẫu thân đau khổ, không muốn bà giống như trước kia, không muồn nhìn bà ngày này qua ngày khác ở trước cửa sổ chờ đợi trong vô vọng.

Cũng vào lúc này Tô Nguyên Gia đưa ra một quyết định.

Cậu bé nghĩ nếu sau này mình cưới vợ sẽ chỉ cưới một người, sẽ không có thông phòng, sẽ không có ngoại thất, sẽ không có thiếp thất càng sẽ không phản bội.

Nếu, nếu như cậu bé phản bội, cậu bé sẽ...sẽ tự thiến!

Cậu bé không muốn thê tử tương lai của mình đau khổ giống như mẫu thân.

Ân Âm hoàn toàn không biết nhi tử nhà mình đã nghĩ tới tương lai cưới vợ, còn nghĩ tới nếu phản bội thê tử sẽ tự thiến mình.

Nếu biết cô chắc chắn sẽ nói: con trai, không cần phải tự thiến, nếu tương lai con phản bội thê tử của mình mẫu thân sẽ đập gãy chân con trước.

-

Hôm nay Ân Âm ra ngoài mua đồ, vừa từ trong cửa hàng đi ra đã bị một người mặc quần áo dày ngăn lại.

Nhìn ra được là một nữ nhân, chỉ là mái tóc lại xõa tung che đi khuôn mặt của nàng.

Ân Âm còn cho rằng là ăn mày, cô tính lấy một ít tiền ra không ngờ người nọ vuốt mái tóc rối bời của mình lộ ra khuôn mặt chữ điền.

Nếu không phải trí nhớ và năng lực phân biệt của Ân Âm tốt thì đúng là chẳng nhận ra, dù sao gương mặt đầy vết sẹo trước mắt này so với khuôn mặt trắng nõn, kiều mị lại quyến rũ lúc trước thì khác một trời một vực.

Nữ nhân há miệng, hét lên với cô: —  "Ah ah".

"Túy Yên?" — Ân Âm hỏi.

Nữ nhân gật đầu.

Đúng vậy, nữ nhân trước mắt giống như ăn mày này chính là Túy Yên.

Trên mặt nàng giống như bị vũ khí sắc ngọn nào đó rạch mười đường, một cái ít nhất đều dài 5cm, vừa dữ tợn lại đáng sợ.

Không phải nàng ta được Tô Chính nuôi làm ngoại thất hay sao? Làm thế nào lại xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ là...

Vừa nghĩ đến khả năng này, lông mày của Ân Âm nhất thời nhíu lại.

Lúc này Túy Yên kéo tay áo cô, muốn dẫn cô đi vào một con hẻm nhỏ, hành động rất vội vàng trong mắt giống như còn mang theo chút điên cuồng.

Ân Âm do dự một hồi cuối cùng vẫn đi theo nàng ta.

Cô không sợ Túy Yên sẽ làm ra chuyện gì bất lợi với mình, dù sao cô cũng chẳng nhu nhược như nguyên chủ.

Túy Yên thấy Ân Âm nguyện ý đi cùng mình thì mừng như điên.

Rắt nhanh Ân Âm đã bị nàng ta đưa tới trong ngỏ nhỏ, Túy Yên nhặt một nhánh cây trên mặt đất rồi viết viết cái gì đó, lại ý bảo Ân Âm nhìn.

Ánh mắt Ân Âm đảo qua, thẳng đến chữ cuối cùng Túy Yên viết xong.

Túy Yên viết, Tô Chính đối với quốc công phu nhân là nàng cũng không phải toàn tâm toàn ý, hắn từng ở chung một chỗ với Túy Yên, còn thay nàng chuộc thân.

Viết xong những chữ này, tay Túy Yên cũng trở nên run rẩy, không phải nàng ta sợ hãi mà là nàng ta đang hưng phấn.

Túy Yên biết, ngày đó khi bản thân bị người của Tô Chính kéo xuống thì cuộc đời nàng ta đã bị hủy hoại, không, chính xác mà nói thì gặp phải Tô Chính chính là tai họa của nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.