*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ân Âm khẽ thở dài: — "Tô Chính, có một số việc làm sai không phải là có thể tha thứ, một số việc xảy ra thì cũng xảy ra rồi, không có cách nào quay đầu lại. Trước đây ta thật sự yêu chàng rất nhiều, sau khi cha qua đời chàng chính là toàn bộ sinh mệnh của ta. Nhưng cũng chính vì ta yêu chàng nên ta không thể ta thứ cho chàng, chàng hiểu không?"Tô Chính liều mạng lắc đầu, trái tim hắn đau đớn, hắn biết bản thân đã đánh mất tình yêu này nhưng hắn thật sự không muốn Ân Âm rời đi.
Tô Chính lập tức vào cung quỳ liên tục ba ngày ở cửa cung, hy vọng hoàng đế thu hồi thánh mệnh.
Nhưng hoàng đế đã hạ thánh chỉ sao có thể thu hồi.
Cuối cùng Tô Chính hôn mê được đưa về phủ quốc công, sau khi tỉnh lại hắn cũng bị buộc phải ký vào thư hòa ly.
"...Giải oán thích kết, càng mạc tương ghét, từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ. —— Tô Chính".
Bàn tay cầm bút của Tô Chính kịch kiệt run rẩy, nước mắt hắn rơi xuống thư hòa ly, nét chữ xiêu vẹo thẳng đến khi ký tên mình, bút của hắn rơi xuống đất, cả người ngã trên ghế, sức lực cùng sinh lực dường như bị vét sạch.
Lấy được thư hòa ly, Ân Âm lập tức mang theo Tô Nguyên Gia rời khỏi phủ quốc công. Chuyển đến nơi mà cô đã mua ở kinh thành trước đó.
Tô Chính còn sai người đưa tới rất nhiều thứ, ví dụ như vàng bạc các loại nhưng Ân Âm không lấy, toàn bộ đều gửi về.
Liên tục mấy ngày, Tô Chính đến cửa vài lần cuối cùng cũng không còn xuất hiện nữa.
Bởi vì sắp đến ngày hắn và công chúa Tĩnh An thành thân.
Mà chuyện Tô Chính với Ân Âm hòa ly rồi cưới công chúa Tĩnh An giống như một tiếng sấm lớn, nổ tung cả kinh thành.
"Ta vốn tưởng rằng Vinh quốc công thật sự chỉ yêu có một mình quốc công phu nhân, không nghĩ tới hắn còn ở cùng một chỗ với nữ nhân khác, lúc trước ta còn rất hâm mộ quốc công phu nhân nữa".
"Có nữ nhân khác thì như thế nào? Nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Quốc công phu nhân kia đúng là ngốc, đường đường là vị trí phu nhân quốc công mà lại không cần, còn mang tiểu công gia đi".
"Nghe nói quốc công gia không muốn hòa ly với quốc công phu nhân, cũng không muốn cưới công chúa Tĩnh An, quỳ ở cửa cung mấy ngảy mấy đêm, cuối cùng hôn mê bất tỉnh".
"Kết quả còn không phải là tiện nghi cho công chúa Tĩnh An kia sao".
"..."
Những lời bàn tán bên ngoài Ân Âm cũng không thèm để ý, sau khi rời khỏi phủ quốc công ngoại trừ hàng ngày đưa đón Tô Nguyên Gia đi thư viện Lộc Sơn thì cũng bắt đầu buôn bán.
Thời gian đảo mắt đến đêm trước khi Tô Chính và công chúa Tĩnh An thành thân.
Buổi tối hôm đó Tô Chính đẩy người lấy áo cưới cho hắn thử ra ngoài, còn hắn thì ở trong Đinh Lan Uyển lấy ra một cái hộp nhỏ.
Trên người hắn còn dính bùn đất và sự ẩm ướt từ bên ngoài mang đến.
Vừa rồi Tô Chính đã đi ngoại ô kinh thành thăm Tô Mộ Dĩnh.
Tô Chính mở hộp nhỏ ra, lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ tươi, chậm rãi mở ra.
“Hai họ liên hôn, một đường ký ước, lương duyên vĩnh kết, xứng lứa vừa đôi, xem ngày đào hoa sáng rực, nghi thất nghi gia...Cẩn lấy đầu bạc chi ước, thư hướng hồng tiên, hảo đem hồng diệp chi minh, tái minh uyên phổ, này chứng".¹
[¹] Dịch Nghĩa:Hai nhà khác họ, cùng nhau giao kết hôn ước, kết thành quan hệ tốt, xứng đôi vừa lứa. Khi hoa đào nở rộ là lúc nên duyên vợ chồng, ước mong mai sau, con cháu tán như dưa, làm ăn phát đạt từ đời này sang đời khác... Nguyện ước bên nhau đến bạc đầu, ghi lại số phận tốt đẹp như một bài thơ lá đỏ khắc trên phổ vịt quan. Chứng minh điều này.Hán việt:Lưỡng tính liên nhiên, nhất đường đế ước, lương duyên vĩnh kết, thất phối đồng xưng, khán thử nhật đào hoa chước chước, nghi thất nghi gia...Cẩn dĩ bạch đầu chi ước, thư hướng hồng tiên, hảo tương hồng diệp chi minh, tái minh uyên phổ, thử chứng.Nguyên văn:两姓联姻,一堂缔约,良缘永结,匹配同称,看此日桃花灼灼,宜室宜家……谨以白头之约,书向鸿笺,好将红叶之盟,载明鸳谱,此证。-
Đây là hôn thư năm đó lúc hắn và Ân Âm thành thân, vẫn luôn được hắn bảo quản rất tốt, trước kia mỗi một năm vào ngày hai người thành thân hắn đều sẽ lấy ra xem một chút nhưng mấy năm gần đây chuyển vào phủ quốc công này lại quên mất nó.
Không biết Tô Chính nhìn hôn thư này bao lâu, cuối cùng rút ra một tờ giấy, cầm bút lông lên viết cái gì đó.
Lập tức gọi người hầu tới.
"Đợi sáng mai đem lá thư này giao cho phu nhân". — Tô Chính nói.
Phu nhân duy nhất trong miệng hắn thừa nhận chỉ có một mình Ân Âm.
Sáng hôm sau cửa viện của Ân Âm bị đập dữ dội, đợi đến khi mở cửa ra Tô Nguyên Gia đã khóc đến mặt đầy nước mắt.
"Mẫu thân, phụ thân sự sát..."