Ân Âm lôi người đi thẳng vào cung Đâu Suất, có lẽ là vì hai đồng tử biến hóa thành yêu quái, ngăn cản đoàn người Đường Tăng đi về phía tây, nên lúc này bên cạnh lò luyện đan ngược lại đã đổi hai đồng tử khác.
Nhìn thấy có người lạ tiến vào, hai người đều cả kinh, lập tức trở nên kiêu ngạo: — "Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào cung Đâu Suất".
Ân Âm nhếch môi cười, kéo mấy người bị trói trong sợi dây kim tuyến ném lên phía trước.
Đợi hai đồng tử thấy rõ người trên mặt đất thì đôi con ngươi chợt mở to, kinh ngạc hô lên một tiếng: — "Lão Quân".
Bọn họ vội vàng tiến lên muốn cởi bỏ sợi dây kim tuyến, nhưng đầu dây đã bị Ân Âm nắm trong tay, đương nhiên là bọn họ không thể cởi ra được.
"Đến tột cùng ngươi là ai? Dám đối xử với Lão Quân như thế, cũng không sợ Ngọc Hoàng trách tội sao?" — Đồng tử nghiêm mặt, trực tiếp đẩy ra tòa núi lớn là Ngọc Đế.
Ân Âm nhìn bộ dáng hơn bốn mươi tháng tuổi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn lại, nhưng cô làm ra vẻ mặt đáng thương, bĩu môi nói: — "Ta sợ quá à".
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh lần đầu nhìn thấy bộ dáng khoe khoang này của mẹ mình, không khỏi phì cười.
Ân Âm quay đầu trừng mắt, Tôn Ngộ Không vội vàng mím môi không dám cười nữa, sợ sẽ bị mẹ đánh.
Đồng tử kia đương nhiên cũng nhìn ra vẻ mặt trào phúng của Ân Âm, tức giận muốn nói cái gì đó nhưng Ân Âm lại không muốn nói nhiều với bọn họ, trực tiếp xốc nắp lò luyện đan lên, ném năm người bị trói vào trong.
"Lão Quân". — Đồng tử hét lên, trừng mắt nhìn: — "Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Ân Âm nhướng mày, xem ra hai tiểu đồng tử này hẳn là không biết chuyện lúc trước của cô, bằng không cũng sẽ sợ tới mức ngay cả nói cũng không dám nói rồi.
Ân Âm phân phó: — "Hai người các ngươi mau quạt lửa. Nếu không sẽ ném các ngươi vào".
Sự uy hiếp của cô làm cho hai đồng tử hoảng sợ, bọn họ còn muốn cứu Lão Quân ra ngoài sao có thể giúp đỡ quạt lửa.
Thấy bọn họ không trả lời, Ân Âm cười tủm tỉm nói: — "Xem ra các ngươi muốn vào bên trong làm bạn với bọn họ, quả là tình thâm nghĩa trọng. Chỉ là... tu vi của bọn họ cao hơn, mà tu vi của các ngươi thấp như vậy, sợ là vừa ném vào thì sẽ hồn phi phách tán".
Hai đồng tử nhất thời mở to mắt, chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt giống như nữ ma đầu.
Ân Âm nói xong thì vươn tay, một luồng ánh sáng đi ra từ đầu ngón tay, giống như một sợi dây kim tuyến, trói hai người lại, muốn ném bọn họ vào lò luyện đan.
Càng tới gần lò luyện đan, nhiệt độ càng cao, càng nóng rực.
Cái nóng như lửa đốt làm cho linh hồn bọn họ run rẩy, quả thật tu vi của bọn họ rất thấp, bọn họ có dự cảm, nếu thật sự bị ném vào lò luyện đan thì sẽ bị hồn phi phách tán.
"Ta đồng ý quạt lửa".
"Ta cũng đồng ý".
Hai người vội vàng cầu xin tha thứ.
Ân Âm cười cười, ném bọn họ trên mặt đất: — "Cứ như vậy không phải là được rồi sao, con nít thì nên nghe lời".
Vì vậy hai đứa trẻ lấy quạt ra và bất đầu quạt.
"Quạt nhanh lên, dùng sức một chút, nếu không làm ta hài lòng thì..." — Ân Âm ha hả hai tiếng, chỉ thấy hai đồng tử liều mạng quạt, không dám quạt cho có lệ.
Trong lò luyện đan không ngừng truyền ra tiếng kêu đau đớn cùng tiếng cầu xin.
Ân Âm thì thờ ơ.
Ai khi dễ Tôn Ngộ Không chính là đụng đến điểm mấu chốt của cô, cô sẽ không hạ thủ lưu tình.
Mà lúc này Ngọc Đế cũng mang theo một đám thần tiên tới.
Vừa tiến vào chỉ thấy Ân Âm mang theo Tôn Ngộ Không ngồi ở một bên với vẻ mặt thảnh thơi ăn đan dược, từ viên này đến viên khác, phảng phất như nó là kẹo đường.
Ngọc Đế thấy khuôn mặt quen thuộc kia, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, dường như lại trở về thời điểm lúc trước trong lò luyện đan.