Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 299



Sau khi trở lại Thiên Đình Thái Thượng Lão Quân vẫn còn đứng ngây người ở Nam Thiên Môn, cho nên ông hạ phàm một chuyến là vì cái gì? Vì để bị nữ ma đầu kia hố sao?

Thái Thượng Lão Quân không đành lòng, nhưng như vậy thì sao? Ông cũng chỉ có thể tức giận¹.[¹] nguyên văn 吹胡子瞪眼

-

Sau khi Ân Âm thu phục Thanh Ngưu Quái thì Tôn Ngộ Không cũng đã cứu đám người Đường Tăng ra ngoài, khi nhìn thấy cô thì ký ức về Ân Âm trong đầu họ lập tức thức tỉnh.

Tại sao mẹ của Tôn Ngộ Không/Đại sư huynh lại ở đây?

Bất kể là Đường Tăng hay Trư Bát Giới thì đều có bóng ma tâm lý đối với Ân Âm.

Đường Tăng nhớ tới giấc mộng lúc trước hắn bị bắt vào Sở Phong quán, suýt chút nữa bị ép bán mình, bây giờ nhớ tới vẫn còn thấy sợ, hắn là hòa thượng nên phải giữ gìn trinh tiết thân thể.

Đương nhiên là Đường Tăng không biết ông lão lúc trước bảo mình cõng là Ân Âm, nếu không hắn sẽ càng sợ hơn.

Mà Trư Bát Giới lại nhớ tới lần đó bị Ân Âm biến thành heo, cuối cùng bị đưa vào chuồng heo, nếu không phải hắn liều mạng bảo vệ trinh tiết của mình thì hắn đã phải phối giống với heo nái rồi. Bây giờ nhớ lại còn muốn khóc.

"Nghe nói sở dĩ lần này đụng phải Thanh Ngưu Quái là do Trư Bát Giới nhà ngươi trộm quần áo của người ta à". — Ân Âm cười tủm tỉm nói.

Trư Bát Giới nhìn Thanh Ngưu Quái bị trói chặt bên cạnh Ân Âm, vừa nghe lời cô nói chỉ muốn chết cho rồi.

"Cái này, mẹ của đại sư huynh à ta biết sai rồi". — Trư Bát Giới không bao giờ muốn trở lại những ngày bị ép phải phối giống nên vội vàng nhận sai, còn đưa ánh mắt đáng thương về phía Tôn Ngộ Không cầu xin tha thứ.

Tôn Ngộ Không hừ nhẹ một tiếng, đúng là không có tiền đồ.

Ân Âm nhìn từ trên cao xuống đánh giá Trư Bát Giới, hắn lần nữa run rẩy, cô cười tủm tỉm nói: — "Đi thôi, tiếp theo ta sẽ đi cùng các ngươi một đoạn".

Ngoại trừ Tôn Ngộ Không thì đám người Đường Tăng đều cả kinh, bọn họ muốn từ chối nhưng không dám, bọn họ không có lá gan đó.

Ân Âm biến Thanh Ngưu Quái thành một con trâu vàng và dắt nó đi về phía trước.

Đường Tăng với Trư Bát Giới nhìn nhau, trong lòng bất giác thương tiếc cho Thanh Ngưu Quái.

Quả nhiên, đợi bọn họ đi tới một thôn trong núi thì Ân Âm đã trực tiếp bán Thanh Ngưu Quái đi.

"Tính tình con trâu này không tốt lắm, các người phải dạy dỗ cho tốt, làm cho nó nhục chí. Nếu nó không nghe lời các người cứ đánh, nó cũng không chết đâu".

"Con trâu này thân thể cường tráng, cho dù mỗi ngày làm việc cũng có thể chịu được".

"Haizz, do tôi quá mức túng thiếu cho nên mới bán nó đi, nó thật sự là một tay làm việc tốt".

"Đương nhiên đợi đến khi nó già rồi cày ruộng không được nữa thì các người cứ làm thịt nó, tôi nói cho các người biết loại thịt trâu này rất là ngon".

Ân Âm và dân làng đang bàn về lợi ích của con trâu vàng, cuối cùng cô bán Thanh Ngưu Quái với giá một lượng bạc.

Đám người Đường Tăng trợn mắt há hốc mồm.

Trư Bát Giới lại ôm lấy thịt của mình, cả người lạnh run, hắn mặc niệm cho Thanh Ngưu Quái, cũng không biết Thanh Ngưu Quái có bị kéo đi phối giống hay không.

Sau khi bán được Thanh Ngưu Quái thì Ân Âm nhếch môi cười với đám người Đường Tăng, nhìn thấy bọn họ cứng đờ nguyên người thì rất hài lòng.

Tiếp đó cô tạm biệt Tôn Ngộ Không rồi lại ẩn thân.

Nhìn Tôn Ngộ Không một lần nữa bước lên con đường đi về phía Tây, Ân Âm thầm nói trong lòng: — "Nhanh lên, nhanh lên, chỉ còn một chướng ngại vật cuối cùng, qua cửa ải cuối cùng đầy gian nan này con sẽ được tự do rồi con trai".

-

Con đường đi về phía tây vẫn tiếp tục nhưng dường như tất cả trong nháy mắt lại trở về điểm bắt đầu.

Hôm nay năm thầy trò lên núi lại nghe thấy phía trước có chuyện không ổn.

Tôn Ngộ Không đi lên kiểm tra thì phát hiện ra đó là mấy tên cường đạo hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.